Vào khoảng thời gian giữa học kỳ, chiều cao của tôi cải thiện rất rõ rệt.
Trước thời điểm đó, tôi đã bị mọi người đối xử như một thằng nhóc. Điều tôi muốn nói ở đây là, sẽ luôn có những kẻ trêu chọc người khác chỉ vì chiều cao của họ.
“Nó làm tôi thấy cáu…”
Tôi có quyền để cáu những kẻ đó.
Chỉ vì chiều cao thôi mà. Thay vì cảm thông, những kẻ đó chỉ biết cười nhạo trên nỗi khổ của người khác.
“Không phải lỗi của tôi, tại vì tôi đâu thể làm gì khác.”
Hàng ngày tôi đổ lỗi cho số phận.
Tôi không tự tin về khả năng học tập hay thể thao của bản thân. Thậm chí ngoại hình của tôi trông cũng rất bình thường, u ám và lùn tịt. Trên hết tính cách của tôi cũng y hệt ngoại hình của tôi luôn.
Khi tôi phải chịu cảnh làm trò cười cho người khác, tôi đã không tìm cách để ngăn chặn nó.
Bọn họ mới là những kẻ cần phải thay đổi và tôi thì chẳng có lỗi gì cả.
“Tôi không hiểu…”
Vào một ngày nọ, Chinatsu-chan đã không trả lời đúng khi được giáo viên hỏi bài.
Lúc đó tôi quá dốt nát nên cũng không biết câu trả lời là gì. Mà chắc cũng không nhiều người trong lớp biết được đáp án cho câu hỏi đó.
“Hể, Sugito-san không giỏi như mình tưởng.”
“Lúc nào cũng ra vẻ cao thượng và bề trên, mà không biết câu trả lời sao.”
“Uwa, xấu hổ vãi!”
Và như thế, Chinatsu-chan đã bị nói xấu sau lưng rất nhiều. Bọn họ thì thầm với nhau, nhưng ở âm thanh đủ to để em ấy có thể nghe thấy.
Em ấy thường đối xử khá lạnh lùng với mọi người xung quanh.
Em ấy xuất sắc cả về học tập lẫn thể thao, và ngoại hình em ấy rất hoàn hảo tới nỗi đa số mọi người đều nhận xét em ấy là một mỹ nhân. Đó cũng là lý do không ai dám phàn nàn trực tiếp với em ấy về thái độ của mình.
Tuy nhiên, câu chuyện sẽ khác nếu bọn họ tìm thấy một điểm yếu. Họ chỉ chờ có thể để có thể đổ lỗi lên đầu Chinatsu-chan.
“…”
Chinatsu-chan đã che dấu cảm xúc thật sự bên trong. Tuy không thấy cảm xúc trên khuôn mặt, tôi có thể cảm nhận rõ sự bực tức của em ấy.
Tôi thực sự thấy tội nghiệp cho em ấy.
Tôi đã nghĩ mình hiểu rõ cái cảm giác bị làm trò cười. Ngu ngốc làm sao, tôi đã nghĩ mình thấu hiểu được cô gái xinh đẹp mình thầm thích.
Nhưng tôi đã nhầm.
Chinatsu-chan dùng sự bực tức đó như một loại đòn bẩy để cố gắng học tập tốt hơn nữa.
Em ấy không bỏ cuộc như tôi. Em ấy vượt qua nghịch cảnh, sử dụng khả năng của mình để khóa miệng những kẻ ồn ào kia.
“Ngầu thật…”
Tôi thực sự nghĩ vậy. Tôi đã ngưỡng mộ em ấy.
“Nếu như tôi có thể trở nên như vậy…”
Họ không cười nhạo tôi vì tôi lùn và u ám.
Lý do cho việc tôi bị cười nhạo là bởi tôi đã vô thức chấp nhận cái bản ngã xấu của bản thân.
Nếu tôi cứ để như vậy, sẽ không bao giờ tôi tìm được sự tự tin của mình.
“…Tôi muốn thay đổi, không. Tôi chắc chắn sẽ thay đổi.”
Tôi cũng muốn trở nên giống như Chinatsu-chan. Khi tôi nhìn vào hình ảnh tuyệt vời của Chinatsu-chan, tôi nhận ra mình đã yêu em ấy.
Tôi đã từng là kẻ bỏ cuộc, nhưng giờ tôi đã tìm được mục tiêu. Để trở nên xứng đáng với Chinatsu-chan, tôi phải cố gắng hết mình.
*****
Ngay bây giờ, Oosako đang đọc manga kế bên trong khi tôi thư giãn trong phòng
“Uuu…Kouhei-kun ngầu quá…”
Oosako có vẻ đang khóc, như thể đang bị xúc động mãnh liệt. Tôi cũng hiểu cảm giác đó mà.
Oosako đang đọc một cuốn shoujo manga. Tôi là người đề xuất, tôi chỉ mới mua nó gần đây do đã quá chán với cảnh phải thường xuyên mượn từ em gái.
Trong truyện có xuất hiện một cậu con trai tên Kouhei-kun. Đầu tiên, cậu ấy xuất hiện trước mặt nhân vật chính dưới danh nghĩa một hoàng tử.
Tuy nhiên, cậu ấy đã yêu nhân vật chính ngay khi cậu còn nhỏ. Hồi đó, cậu ấy khá vô dụng, nhưng thời gian trôi qua và khi cậu ấy có cơ hội gặp lại nữ nhân vật chính, cậu ấy đã trở thành một người đàn ông đáng tin cậy.
Kouhei-kun đã cố gắng rất rất nhiều. Cậu ấy là người bạn tốt của nữ chính phiền phức đó và sẵn sàng hy sinh tính mạng khi cô ấy gặp hiểm cảnh.
“Cậu thật tuyệt-Cậu quá tuyệt vời, Kouhei-kun!”
“Cậu hiểu đúng không, Oosako? Kouhei-kun là một chàng trai tuyệt vời!”
Cuốn manga này như kinh thánh với tôi.
Kouhei, một cậu con trai bình thường, thay đổi khi tìm được tình yêu của đời mình. Trong sự tốt bụng và nhiệt huyết của cậu ấy, tôi cũng thấy một ý chí bất khuất.
Tôi muốn được giống như Kouhei-kun, và với suy nghĩ đó tôi đã tìm được phương hướng cho những nỗ lực của mình. Nếu tôi có thể trở thành người đàn ông như vậy, tôi có thể làm Chinatsu-chan hạnh phúc. Tôi tưởng tượng ra viễn cảnh đó.
“Nhưng tại sao chứ…. Tại sao nữ chính lại không yêu lại Kouhei-kun, ohhhhh!!!!”
“Nó là như vậy đó!”
Nếu có một điểm để tôi phàn nàn về cuốn manga này, đó sẽ là việc nhân vật chính đã chọn chàng trai khác thay vì chọn Kouhei-kun.”
Việc nữ chính chọn Kouhei-kun sẽ hợp lý theo dòng kể của câu truyện… nhưng sau cùng tất cả lại là vấn đề của cảm xúc cá nhân.
Dù sao đi nữa, điều quan trọng ở đây là con người của Kouhei-kun.
“Sano-kun… Tôi muốn thay đổi bản thân mình giống như Kouhei-kun. …”
“Cậu sẽ làm được nếu cậu đặt hình tượng Kouhei-kun làm mục tiêu phấn đấu. Tôi thay đổi được bởi tôi cũng có những suy nghĩ đó.”
“Nhưng không như Sano-kun, tôi nghĩ đã quá muộn để thay đổi rồi. …”
“Đồ ngốc!!!”
Tôi đánh Oosako, trong khi cậu ta đang than vãn. Ughh nhìn có vẻ đau… Tôi có làm đau cậu ta không?
“Không bao giờ là quá muộn để thay đổi. Nếu cảm thấy mình buộc phải thay đổi, ngay bây giờ chính là lúc để cậu thực hiện việc đó!”
“Sa-Sano-kun,…”
“Sắp đến kỳ nghỉ hè rồi. Cùng cố gắng từ giờ và làm mọi người ngạc nhiên sau kỳ nghỉ nào.”
“Tôi sẽ làm… Tôi sẽ cố hết sức để thành một chàng trai như Kouhei-kun.”
“Ừa! Cố hết sức đi, Oosako. Cố hết sức và trở nên giống như Kouhei-kun!”
“Trở thành Kouhei-kun!”
Tôi để ý mình đang trong tâm trạng không mấy nghiêm túc. Nhưng động lực mới là điều thiết yếu bây giờ.
Bởi vì bước đầu tiên thường rất khó khăn. Bởi vì tôi biết thay đổi bản thân là một điều vô cùng khó.
*****
Khi tiễn Oosako rời khỏi nhà, tôi gặp em gái mình
“A, onii, anh về rồi ạ. …Bạn anh ạ?”
“Ừm, tên cậu ấy là Oosako.”
“C-Chào em. …”
Em gái tôi và Oosako chào hỏi nhau. Có lẽ do đây là lần đầu em ấy gặp cậu ấy, em ấy nhanh chóng chạy vào phòng khách.
“Sa-Sano-kun… Đó là em gái cậu hả?”
“Ừm. Đó là em gái tôi.”
“Heh, Heh, …em ấy dễ thương thật.”
Oosako hướng ánh mắt về phía phòng khách. Hay nói đúng hơn, cậu ấy dán chặt mắt vào phía cánh cửa.
Như có tín hiệu nguy hiểm vang lên trong đầu, tôi đấm Oosako một cái.
“Ối! Cậu làm gì thế?”
“…Tôi nghĩ điều đó là cần thiết dưới danh nghĩa một người anh trai.”
Sẽ là một khoảng thời gian rất dài cho tới khi Oosako trở thành một chàng trai như Kouhei-kun đây.
*******************
P/S: Dạo này t đang hứng dịch VN nên tiến độ không ổn định. Có hứng thì làm. :> .
P/S 2: Anh em vô kênh chat discord chơi với t để cập nhật tiến độ nha. Link discord ở phần chú thích thêm ấy.