Hồi còn nhỏ, tôi khá thích chơi đùa trong bãi cát.
Tôi thường vun chúng lại thành một đống chẳng vì lý do gì cả. Sau đó tôi sẽ tạo một lỗ ở giữa rồi đổ nước vào. Nó nhìn giống như một dòng sông, nhưng lúc đó chỉ có mình tôi là thấy vậy.
“Quả là hoàn hảo…!”
Giây phút chứng kiến cảnh tượng trước mắt, tôi đã kinh ngạc.
Một lâu đài phương Tây xuất hiện ở đó. Tôi biết nó được làm bởi cát chứ. Nhưng dù vậy, nó hoàn hảo tới mức khiến tôi không thể ngưng tưởng tượng liệu nếu nó là thật thì sẽ ra sao.
“Phù…”
Oosako lau mồ hôi trên trán.
Đúng thế, chắc chắn đây là tác phẩm do Oosako tạo ra. Vì vài lý do nào đó, đám trẻ xung quanh không ngừng hò reo cổ vũ hắn:”Tuyệt vời quá, anh Kentarou!”
Sau một hồi Oosako được tán dương, phụ huynh lũ trẻ tới và cảm ơn hắn. Có vẻ như, Oosako đang giúp trông lũ trẻ trong khi bọn họ đi vắng.
“S-Sano-kun?”
Ah, tôi bị phát hiện rồi.
Tôi quá tập trung vào tác phẩm nghệ thuật kia đến nỗi quên cả việc phải rời đi.
“Này, Oosako, lâu đài cát của ông ấn tượng thật đó.”
Nói chuyện với Oosako lúc này khiến tôi khá ngại, nhưng tôi không thể ngó lơ tác phẩm nghệ thuật làm từ cát đó được.
“…Ông đang cười nhạo tôi hả?”
Tại sao tôi lại làm thế chứ? Tôi chỉ khen hắn thôi không phải sao?
“Tôi không có cười nhạo gì ông cả. Tôi thực sự nghĩ tác phẩm nghệ thuật đó rất ấn tượng. …”
Nhưng tôi đoán những lời biện hộ đó sẽ vô dụng vào lúc này. Tôi nghĩ hắn sẽ không muốn dính dáng gì tới tôi vào lúc này.
Oosako tiến lại gần, ngay khi tôi quay lưng chuẩn bị rời đi.
“Sa-Sano-kun…”
“Hmm?”
“K-Không phải tôi đang làm chuyện không hay với lũ trẻ hay gì đâu!”
“Hả, không, ông lo lắng cái quái gì thế?”
Có phải hắn muốn nói đến lũ trẻ tôi thấy lúc nãy? Nghĩ lại thì, xung quanh toàn các bé gái. Và tất cả có vẻ còn chưa đến tuổi để học tiểu học.
“Tôi thấy phụ huynh tới để đón lũ trẻ đó. Ông đang chơi với chúng, đúng chứ.”
“Ừ thì, đại loại vậy. …Nói đúng hơn, mọi người đều cố động viên trong lúc tôi ủ rũ…”
Tôi không nghe rõ được vế sau bởi hắn nói nhỏ quá. Tôi cũng chẳng buồn hỏi lại, nên kệ nó vậy.
“Không phải chuyện này là tốt sao? Nếu có một ông anh hàng xóm tốt bụng, lũ trẻ và phụ huynh của chúng sẽ thấy an tâm đó.”
“T-Tốt bụng …?”
Oosako nhìn vào khoảng không. Tôi nghĩ tôi biết cảm xúc ẩn chứa trong ánh mắt đó.
“Sano-kun, ông không đổ lỗi cho tôi?”
“Nếu ai có quyền làm thế, đó chỉ có thể là Chinatsu-chan, không phải tôi.”
Nếu Chinatsu-chan nổi giận, tôi có thể sẽ phải xử đẹp tên Oosako đó.
“Chinatsu cũng không trách tôi. … Cậu ấy luôn nổi giận với tôi, nhưng không phải vào những lúc thế này. Tôi đã làm chuyện khiến mình xứng đáng bị nhận kết cục này.”
Tôi nghe nói hắn bị trách mắng thậm tệ bởi phụ huynh. Họ thậm chí còn tới tận nơi để trực tiếp xin tôi tha thứ. Khá chắc rằng hắn đã có một cuộc họp gia đình vô cùng đáng nhớ.
Nhưng giờ tôi không còn chút ác cảm nào với Oosako cả.
“Nếu ông hối hận đến mức này, tại sao ngay từ đầu ông lại làm chuyện đó?”
“…Sano-kun, ông không hiểu đâu. Lúc đó tôi cảm thấy xấu hổ vì sự tồn tại của bản thân, và tôi muốn làm gì đó để vượt qua cảm giác ấy.”
Tôi rút lại những suy nghĩ vừa rồi. Hắn nhìn vào tôi một chút.
“Ý ông muốn làm ở đây là ép Chinatsu-chan trở thành bạn gái của ông hả?”
“…”
Khi tôi lườm lại. Oosako trở nên im lặng.
Tôi đã không kiểm soát tốt cảm xúc của mình và không thể tin hành động mình vừa làm. Tôi biết đó là hành động không tốt.
…Dù vậy, tôi không kiếm soát được cảm xúc của mình.
“Tôi muốn mọi người tôn trọng mình. Bị coi thường khiến tôi thấy đau đớn. Tôi không muốn bị khinh thường, hay bị trở thành một trò đùa… Có gì sai khi nghĩ như vậy đâu!”
Một tiếng khóc như xé lòng. Nước mắt của Oosako bắt đầu rơi.
“Tôi tưởng mình được hẹn hò với người nổi tiếng như Ayano. Tôi hành động như thể mọi người xung quanh cũng nghĩ vậy. Nhưng tất cả chỉ là sự hiểm lầm… Trớ trêu làm sao… Tôi đã không chấp nhận được sự thật…!”
Đó hẳn là lý do tại sao hắn lại vội vã tìm một cô bạn gái thay thế đến vậy. Với Oosako, vị trí đó quá tiện lợi để đặt Chinatsu vào.
“…”
Đây là lời khẳng định ích kỷ.
Quá dễ để hình dung việc nói những lời lẽ đó trước mặt người khác chắc chắn sẽ đem lại kết cục chẳng mấy tốt đẹp. Ngay cả Oosako cũng phải biết chứ.
Nhưng đôi khi tôi cảm thấy mọi người xung quanh hành xử ích kỷ hơn mình.
Tôi thấy nó thật không công bằng, và nếu là như vậy, tôi cũng sẽ trở nên ích kỷ.
-Nhờ suy nghĩ đó những tên cặn bã dần xuất hiện.
“Này Oosako, ông có nghĩ mình nên thay đổi bản thân không?”
Nhưng tôi không ở vị trí có thể gọi Oosako là một kẻ vô trách nhiệm.
Tôi cũng từng là một thằng lùn tịt, u ám, một thằng khốn chuyên viện cớ. Tôi cũng là một thằng vô trách nhiệm.
“…Tôi muốn thay đổi bản thân nhiều lần tới nỗi không còn đếm được nữa.”
Oosako khóc một lúc, nhưng đáp nói như thế, như thể đang cố gắng để trả lời câu hỏi.
Sau cùng thì, ham muốn thay đổi bản thân cần có một đòn bẩy. Giống như cách tôi quyết định sẽ trở thành người đàn ông xứng đáng với Chinatsu-chan.
Và thứ quan trọng không kém chính là phương hướng. Phải vạch ra vạch đích mà bản thân muốn hướng đến.
Nếu không có đích đến, sẽ rất khó tập trung nỗ lực. Bởi vì không ai muốn nỗ lực khi không thấy thành quả.
Tôi không ưa gì Oosako. Ngược lại, tôi coi hắn như kẻ thù của mình. Tôi ghen tị bởi tình cảm vô điều kiện mà Chinatsu-chan dành cho hắn chỉ bởi vì hắn là bạn thuở nhỏ của em ấy.
“Này, Oosako, bây giờ ông muốn qua nhà tôi chút không?”
Dù vậy, tôi không thể nào ngó lơ bởi tôi thấy hình ảnh của bản thân mình trong quá khứ ở hắn. Và tất cả chỉ có vậy.
***************
P/S: Chúng tớ đang xây dựng lại discord chúng tớ, các bạn vào chung vui chơi với tụi tớ nha (Link ở phần chú thích thêm). <3