Sau buổi hẹn hò ở công viên, tôi đi cùng Chinatsu về nhà.
Tôi hôn em ấy và nói lời chào tạm biệt.
“Mình đã đưa lưỡi vào trong…”
Tôi đã không kiểm soát được hành động, tại vì chỉ môi chạm môi là chưa đủ. Đến lúc nhận ra thì lưỡi chúng tôi đã quyện vào nhau.
“Nhưng phản ứng của Chinatsu…”
Điều làm tôi ngạc nhiên là Chinatsu không phản đối việc đó.
Dù là hành động bộc phát. Nụ hôn ấy đem lại cảm giác thật sự tuyệt vời.
Cảm giác ấy như vẫn còn đó. Tôi nghĩ đêm này mình sẽ có một giấc mơ thật đẹp. Tôi quay đầu, chuẩn bị trở về nhà sau ngày dài.
“Cứ xin lỗi đi!!!”
Một giọng nói vang vọng trong khu dân cư hẻo lánh
Giọng nói đó đem lại một cảm giác bất an. Đôi chân tôi dừng lại không bước tiếp.
Như được báo hiệu có điều chẳng lành… Cảm giác đầy bất an tuôn trào trong tôi.
Tôi nhìn về hướng nhà của Chinatsu. Có cảm giác em ấy đang nói chuyện với ai đó.
Tôi quay lại đoạn rẽ và nhìn về phía ngôi nhà. Trước cửa có hai bóng người.
-Một người rõ ràng là Chinatsu. Người còn lại là… thật khó để đoán được do lúc này mặt trời đã lặn.
Họ nói chuyện gì vậy? Tôi từ từ tiếp cận, cố che dấu sự hiện diện của bản thân.
Khi tôi tới đủ gần, gương mặt đó đã trở nên rõ ràng.
Đó… là Oosako, nhỉ?
“Nhanh lên và xin lỗi tôi đi! Nếu cậu xin lỗi tôi, mọi thứ sẽ ổn thôi!!”
“Kyaa!”
Ngay lúc tôi vừa nhìn rõ đó là Oosako, cậu ta đã dở trò với Chinatsu.
Tôi lấy đà, lập tức thu hẹp khoảng cách. Tôi giữ chặt cánh tay cậu ta, ngăn chặn hành động thô lỗ đó.
“Mày, mày nghĩ mày đang làm gì?”
Tôi cũng khá ngạc nhiên với tông giọng trầm của mình lúc đó.
Nhưng đâu còn quan trọng.
Hắn định làm gì Chinatsu? Nếu hắn chạm vào cô ấy…
Tôi bị nhấn chìm trong sự giận dữ.
“Tao đã nói từ trước rồi, Oosako… Nếu mày chạm một ngón tay vào những người mà tao quan tâm- Mày sẽ bị nghiền nát.”
Tôi lườm thẳng vào Oosako. Hắn cũng quăng cho tôi ánh mắt viên đạn.
Oosako không tỏ ra sợ hãi như xưa. Hắn cũng không còn trưng ra cái vẻ kiêu ngạo của mình dạo gần đây.
Tôi có thể khẳng định đầu óc của Oosako đang không bình thường.
“Cái quái gì thế, đừng chõ mũi vào chuyện người khác! Bỏ tay tao ra!”
Oosako như mất kiểm soát. Tôi vặn ngược cánh tay và ghì chặt hắn xuống đất.
“Bỏ… tao ra…!”
Hắn vẫn chống cự. Tôi liền vặn mạnh hơn, cuối cùng Oosako cũng bình tĩnh được đôi phần.
“Chinatsu, em có sao không?”
“Ư-Ừm…E-Em ổn…”
Tôi nhìn qua và thấy em ấy không có dấu hiệu thương tích. Dù vậy, giọng em ấy rung lên như bị sốc nặng.
Dù nhẹ nhõm vì Chinatsu vẫn bình an, tôi nhận ra mình đã để cơn giận chiếm lấy khi thấy em ấy gặp nguy hiểm.
Tại sao từ đầu lại có tình huống này? Oosako rõ ràng đầu óc đang không bình thường, tôi không thể tưởng tượng được chuyện quái gì đã xảy ra.
“Anh có thể hỏi chuyện gì đã xảy ra không?”
Tôi nhẹ nhàng hỏi Chinatsu. Tôi vẫn chưa thể buông cánh tay Oosako ra vì cậu ta có thể lại mất kiếm soát. Giá như lúc này tôi được ôm Chinatsu vào lòng để giúp cô bình tĩnh…
“Ể, ừm? Kentaro nói chuyện với em trước cửa nhà-“
Chinatsu kể lại cuộc gặp mặt với Oosako trong trạng thái mất bình tĩnh.
Điều tôi để ý nhất sau khi nghe xong, là chuyện gì đã xảy ra với Osaka.
“Đó hoàn toàn là lỗi của Chinatsu! Vì vậy cậu ta phải chịu trách nhiệm!”
… Tôi đoán khi một người hoàn toàn đánh mất khả năng nhận thức, họ sẽ vào trạng thái mất bình tĩnh?
Chinatsu bị tấn công và tôi đã chạy tới trong giận dữ. Tuy vậy khi nghe câu truyện của Oosako, cơn giận trong tôi nguội dần.
Tôi không tìm được lý chính đáng để cậu ta thực hiện những điều này. Tôi đã tưởng rằng Oosako tự dưng bị động kinh.
“Ý cậu là gì khi nói đó là lỗi của Chinatsu?”
“Đ-Điều đó…”
Oosako không nói gì. Tôi nhẹ nhõm khi thấy cậu ta giờ không tìm thấy động cơ cho hành động của bản thân.
Nhưng tôi hình dung được điều cậu ta đề cập là gì.
Cách đây không lâu, Oosako bị bắt nạt.
Những hành động bắt nạt đều được chỉ đạo bởi Chinatsu. Tôi chẳng hiểu nổi sao cậu ta có thể kết luận điều vô nghĩa này chỉ từ lời nói của đám bắt nạt, dù sao thì trong tâm trí cậu ta, Chinatsu là gốc rễ của vấn đề.
Cậu ta tin rằng tôi chỉ là người ngoài cuộc, không biết chút gì về câu truyện đó.
Tôi đã hỏi Chinatsu về hành vi bắt nạt ấy từ lâu rồi, quan trọng hơn tôi còn để ý Oosako dùng thông tin sai sự thật để kết tội Chinatsu.
Tôi phải khiến Oosako tự nói ra.
“…Tôi bị bắt nạt ở trường.”
Sau một khoảng lặng, Oosako lên tiếng.
“Tôi bị bắt nạt…một cách rất rất tệ… Và tất cả là lệnh từ Chinatsu! Đó chính là lý do Chinatsu phải chịu trách nhiệm với tôi!”
Thôi nào, cái từ “lệnh” đó ở đâu ra vậy …?
Chinatsu bỗng cúi mặt xuống. Cô chắc buồn lắm vì tới tận lúc này Oosako vẫn không tin cô.
“Oosako, điều đó hoàn toàn sai. Chinatsu chẳng liên quan gì tới việc cậu bị bắt nạt cả.”
“Cậu có bằng chứng không?”
Tôi cứ tưởng cuối cùng cậu ta cũng hiểu lý lẽ, nhưng có vẻ cậu ta lại sắp làm loạn lên rồi.
“Tôi có bằng chứng.”
Nên tôi quyết định sẽ khiến cậu ta ngậm miệng.