“Masa-kun, nước đủ nóng chưa anh?”
“Đ-Được rồi, anh ổn…”
Sao lại có chuyện này được?
Sau giờ học, vào một ngày mưa. Tôi về nhà dưới một chiếc ô cùng với Chinatsu-chan.
Trên đường đi, bánh xe tải tạt nước lên. Tôi ướt sũng cả người. Chinatsu-chan, không chịu được cảnh ấy, đã mời tôi về nhà, và giờ tôi đang nằm trong bồn tắm nhà em ấy.
“Tình huống nực cười gì đây!”
“Sao thế, Masa-kun? Có chuyện gì à?”
“Không- Không sao đâu. Nên đừng có mở cửa đấy!”
Tôi không mảnh vải che thân trong bồn tắm của em ấy. Chinatsu-chan thì đang ở ngay bên phòng thay đồ. Nhìn lại thì, đó cũng là một ranh giới.
“Em sẽ chờ trong phòng khách. Masa-kun, anh cứ tận hưởng nhé.”
Sau câu nói ấy, em ấy rời đi.
Giờ chỉ còn một mình, tôi sắp xếp lại suy nghĩ. Tôi nhớ đã ngâm nước trong bồn tắm đến tận vai.
“Haaah~”
Người tôi ấm lên. Trong khi đang thư giãn, tôi bắt đầu nhớ lại lúc vừa đặt chân vào nhà Chinatsu-chan.
Phải. Khi tôi vừa tới, bố mẹ em ấy không có nhà… Trái ngược với sự lo lắng của tôi, Chinatsu-chan lại không ngần ngại dẫn tôi vào phòng tắm.
Em ấy nói, “Anh cởi quần áo ra để em còn giặt”, và tôi cởi thật, sau đó tôi nhận ra.
“Không! Mình đã tự cởi quần áo. Chinatsu-chan không thấy mình cởi quần áo!”
Giọng tôi vang trong phòng tắm, và tôi thấy ngượng vì đáng ra mình không nên nói gì cả.
Tôi đến giới hạn rồi… Chỉ riêng việc tới nhà em ấy lần đầu cũng khiến tôi lo lắng, mấy tình huống như vào phòng tắm đúng là khiến tôi bối rối.
Từ lúc bước vào phòng tắm, bồn tắm đã sôi sẵn rồi. Có lẽ mẹ em ấy đã đun nước vì có thể con gái cô ấy sẽ bị dính mưa.
Nếu là vậy thật, đáng ra Chinatsu-chan phải tắm từ lúc em ấy về tới nhà rồi. Không, dù không phải đi nữa, đây cũng là chỗ mà em ấy tắm hằng ngày.
Em ấy ngày nào cũng tắm ở đây… Em ấy thư giãn khi đang đắm mình trong bồn tắm, nghĩ về tôi trong lúc đang thư giãn ấy…
Ựaaa, tôi không tưởng tượng cảnh Chinatsu-chan trong bồn tắm khi tôi còn đang ở đây được.
“... Ra ngoài thôi.”
Tôi ra khỏi bồn tắm và thay quần áo trước khi ngủ quên mất. Có vẻ đây là quần áo của bố Chinatsu-chan. Tôi lo lắng một cách kỳ lạ.
“Masa-kun, anh thấy ấm rồi chứ? Đây, trà gừng nè.”
Khi tôi tới phòng khách, Chinatsu-chan ân cần chăm sóc tôi.
Tôi nhận cốc trà gừng nóng hổi vừa được pha.
“Em nghĩ nếu trà mát hơn chút thì sẽ dễ uống hơn nên đã nhúng trà từ trước, nhưng có vẻ đã hơi muộn rồi.”
“Anh không phải kiểu người có lưỡi mèo đâu, nên anh ổn thôi. Em có lưỡi mèo à, Chinatsu-chan?”
“T-Trà nóng quá thì anh sẽ bị bỏng mất.”
“Cũng đúng.”
Sự lo lắng đáng yêu của em ấy đã sưởi ấm cả trái tim và cơ thể tôi.
Sau khi uống xong cốc trà gừng, Chinatsu-chan làm tôi bất ngờ.
“Sẽ mất một lúc để đồng phục khô đấy, sao anh không đợi trong phòng em nhỉ?”
“Ể?”
Sao mà tôi không bất ngờ trước lời mời của Chinatsu-chan được? Không, không thể nào!
“Anh vào phòng em sẽ ổn chứ, Chinatsu-chan?”
“Thì, dù sao chúng mình ở đây cũng đâu có gì để làm.”
Không, chuyện có gì để làm đâu phải vấn đề?
Tôi đã muốn hỏi nếu như em ấy thấy ổn khi cho một người đàn ông vào phòng. Dù vậy, tôi đã không làm.
“Đúng… rồi…”
Tôi thấy khá ổn. Tôi đã không nghĩ có thể vào phòng Chinatsu-chan sớm thế, nhưng sự tính toán sai này lại làm tôi hạnh phúc.
Thời tiết, cơn mưa, đã đem tới cho tôi sự hạnh phúc. Tôi ghét mùa mưa, nhưng đây là lần duy nhất tôi thích nó.
Đôi khi bị ướt sũng cả người cũng không phải ý tồi. Tôi đã theo Chinatsu-chan vào phòng của em ấy và giờ tôi đang thấy rất háo hức.