Tây Hà trấn ở hướng tây cách Trường An năm dặm, là nơi giao nhau của ba đạo đường lớn, ngựa xe lưu thông vô cùng náo nhiệt. Khách lui tới thường hoặc là vào thành Trường An, hoặc là đi Tây Vực, nhưng dù đi đâu thì trước tiên cũng sẽ dừng chân ở nơi này nghỉ ngơi dưỡng sức, mua thêm quần áo lương thực tiếp viện. Rốt cuộc, tuy ở gần Trường An nhưng giá cả hàng hóa ở nơi này so với Trường An không hề nhỏ hơn chút nào.
Nơi này đường phố tuy không rộng lớn bằng Trường An, phòng ốc cũng không bằng đế đô xa hoa cẩm tú nhưng từ đầu đường đến cuối phố đều chen chúc rất đông. Tất cả đều là cửa hàng bày biện trang trí mở rộng cửa đón khách, dân cư ồn ào đông đúc.
Sắt Sắt nhảy xuống xe ngựa, vui vẻ giống như một đường muốn chạy đi ngay lập tức thì bị Thẩm Chiêu kéo lại.
“Nơi này không giống với Trường An, ngươi phải đi theo bên cạnh ta, không được chạy loạn khắp nơi.”
Thái Tử điện hạ ra lệnh một tiếng, cấm vệ quân cải trang vây quanh lại làm thành một bức tường người, như có như không đem hai người ngăn cách với đám người trên đường.
Ý cười trên gương mặt sáng lạn của Sắt Sắt cứng đờ, thờ thẫn nhìn về phía Thẩm Chiêu: “Chúng ta thương lượng một chuyện, được không?”
“Nói.”
Nàng mắt trợn trắng, “Ngươi chung quy có thể hay không đừng túm vào sau gáy ta nữa, đây là việc mà mẫu thân ta thích làm nhất. Ngươi có biết hay không cái động tác nay của ngươi thực sự rất đả thương tự tôn của người khác nha!”
Thẩm Chiêu vội buông ra.
Sắt Sắt hướng về phía hắn hung hăng “Hừ” một tiếng, vén quần lên cao, xoay người đi vào quán trà phía bên kia đường, nơi thỉnh thoảng có vang lên âm thanh ủng hộ.
Quán trà náo nhiệt, không còn chỗ ngồi, ở giữa đại đường rủ xuống một tấm màu trắng màn làm phông sân khấu, trên đó in lên bóng hình họa của các nhân vật linh động, âm nhạc vang lên, nhịp điệu xướng từ cùng tiếng trống dồn dập.
“Vu Sơn cao, cao thả đại. Hoài Thủy thâm, khó đem thệ. Ta dục bắc về, tư chi không được. Lâm thủy nhìn về nơi xa, khóc hạ dính y……”
Tiểu nhị bưng trà đến, Sắt Sắt cầm lên nhấp một ngụm, nghiền ngẫm ý nghĩa của những ca từ làn điệu khó hiểu kia.
Tiết mục này kể về nỗi niềm tưởng nhớ về quê nhà của những binh lính theo quân vương viễn chinh, muốn về mà không được, chỉ có thể nhìn Vu Sơn Hoài Thủy mà lã chã rơi lệ.
Đại Tần cùng Nam Sở chinh chiến nhiều năm, không biết bao nhiêu binh sĩ ở trong gió lửa mà chết nơi tha hương. Hiện giờ tuy rằng hai nước nghị hòa, liên hôn nhưng hậu quả chiến tranh đầy đau xót khó có thể xóa hết được. Trên phố thường lưu truyền những bài hát kiểu như này đều có thể khiến cho không ít người đồng cảm.
Trong tiếng đàn cổ cầm, hình nộm được điều khiển bởi dây nối khoác áo giáp, linh hoạt xoay người lên ngựa phóng khoáng cưỡi đi, có thể nói giống ngoài đời thật như đúc, làm cho đám đông vang lên một trận reo hò.
Sắt Sắt một bên nghe một bên cúi đầu bóc hạt dẻ, sau đó đem một vốc nhỏ nhân hạt dẻ đặt ở đĩa sứ trước mặt, đẩy cho Thẩm Chiêu.Nàng đúng là kẻ vô tâm không phế, đã sớm đem chuyện vừa rồi bị túm gáy vất ra sau đầu, lặng lẽ hướng Thẩm Chiêu nói: “Đây là hạt dẻ ta mang từ trong nhà theo, yên tâm ăn đi, không có độc đâu.”
Thẩm Chiêu hướng nàng hơi hơi mỉm cười, cầm lên một hạt, đang muốn ném vào trong miệng thì chợt nghe bên cạnh người có người hướng bọn họ nói chuyện.
“Làm phiền rồi, không biết tại hạ có thể hay không ngồi ở chỗ này?”
Sắt Sắt theo thanh âm nhìn sang bên cạnh, bất giác da đầu tê dại một trận.
Người tới ước chừng mười tám, mười chin tuổi, một thân cẩm y dệt tơ tằm màu lam bạch, dáng người cao thẳng, mày kiếm mắt sáng, giống như một gốc cây tiên chi ngọc thảo lớn lên ở nơi ồn ào trần thế, sáng tỏ phiêu dật, không dính bụi trần.
Thẩm Chiêu Còn chưa kịp mở miệng, Sắt Sắt đã lập tức nói: “Không được, ngươi đi nơi khác đi……” Nàng nhìn xung quanh thấy vừa rồi vẫn còn vài bàn trống, không biết từ khi nào đã ngồi đầy người. Xem tình hình xung quanh thì chỉ còn chỗ của bọn họ là còn ghế ngồi mà thôi.
Thẩm Chiêu chớp đôi mắt đen nhánh ý vị thâm sâu, nhàn nhạt ý cười, ưu nhã thong dong nâng tay áo, nói: “Các hạ xin cứ tự nhiên.”
Người nọ quả thật không khách khí, lập tức khom người ngồi xuống.
“Tiếng trống đánh trận này rất tốt, thực sự có vài phần cảm giác thê lương của đại chiến sắp tới.” Khi hắn nói chuyện, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm Thẩm Chiêu.
Thẩm Chiêu gảy gảy hạt dẻ mà Sắt Sắt vừa mới lột cho hắn, thuận miệng nói: “Đúng vậy, cho nên nơi này mới phá lệ nhiều khách.”
Hai người không mặn không nhạt mà hàn huyên vài câu, lời nói rẽ trái rẽ phải, không biết nói thể nào mà lại nói tới chuyện chiến sự của Đại Tần cùng Nam Sở. Người nọ ngưng mắt nhìn hình nộm tren màn sân khấu, nói: “Mọi người đều biết, Tần mạnh Sở yếu. Nhưng hai nước triền đấu mấy năm không phân định thắng bại. Theo ta thấy, là do Đại Tần không có một vị tướng tài. Nếu như ‘ ngọc kiếm tướng quân ’ Tống Ngọc dũng mãnh thiện chiến năm đó còn sống, cũng không đến mức như tình trạng hiện giờ.”
Sắc mặt Thẩm Chiêu lập tức thay đổi.
Sắt Sắt vội hướng người nọ nói: “Tập trung xem biểu diễn đi, đừng quá nghị luận chuyện triều chính.”
Người nọ bày ra vẻ mặt thanh đạm ý cười: “Ôn cô nương cũng quá cẩn thận rồi, nơi này không phải là Trường An.”
Sắt Sắt tàn nhẫn trừng mắt nhìn hắn, nhận thấy tầm mắt của Thẩm Chiêu hướng sang liền vội thu hồi vẻ hung ác, thay đổi thành một bộ dạng thuần lương vô hại, dịu dàng thong thả nói: “Tuy không phải Trường An, nhưng cũng là ở trong địa phận Đại Tần. Những loại bản án cũ năm xưa này vẫn là không nên nhắc tới nữa đi, tránh bị người có tâm nghe được, ngược lại đưa tới mầm tai hoạ.”
Người nọ ậm ừ một lát, trên mặt lướt qua vài phần ý tứ cô đơn cảm khái, thở dài: “Đúng nha, đều là bản án cũ năm xưa, đương sự cũng đã đền tội, sẽ không còn ai quan tâm chân tướng rốt cuộc là như thế nào.”
Hắn nhìn như nhượng bộ nàng nhưng trong lời nói lại dấu diếm đao thương, có ý vị khác lạ.
Sắt Sắt một lòng lo lắng vì Thẩm Chiêu, sợ cái tên không có mắt này mang đén cho Thẩm Chiêu chuyện phiền toái, lập tức ôm lấy cánh tay Thẩm Chiêu, ôn nhu nói: “Ta xem tiết mục này cũng không có gì hay, chi bằng chúng ta đi thôi, đi bên ngoài dạo một chút.”
Thẩm Chiêu lại ngồi im không hề động đậy, ánh mắt xa xăm, đầu hướng vào quạt xếp trên tay hắn.
Đó là chiếc quạt nan trúc cực kỳ bình thường, nhưng ngọc bội treo trên đuôi quạt lại không hề bình thường chút nào.
Bạch ngọc hình trăng rằm rủ xuống, chất liệu trong suốt sáng bóng, trên dùng tơ hồng buộc lại như một chiếc đuôi cá linh động, nhẹ nhàng lay động theo cây quạt lắc lư qua lại.
Ngọc bội như vậy Sắt Sắt từ nhỏ đến lớn đã nhìn thấy vô số lần, đều là thấy được từ trên người Thẩm Chiêu. Món trân bảo mà nàng thập phần ngưỡng mộ đó cùng cái này giống nhau như đúc.
Đó là di vật mẹ đẻ Thẩm Chiêu - Tống Quý Phi để lại cho hắn. Nghe nói là bảo vật gia truyền của Tống gia.
Trên sân khấu, tiếng cổ cầm vang lên du dương, xướng từ ê a uyển chuyển, nối liền thành khúc, đưa tới một đợt lại một đợt trầm trồ khen ngợi. Nhưng không khí của bọn họ nơi này giống như hồ sâu hầm băng, an tĩnh đến cực điểm, tựa hồ cùng chỗ náo nhiệt kia là hai địa phương hoàn toàn tách biệt.
Trầm mặc hồi lâu, Thẩm Chiêu đột nhiên hỏi: “Ngọc bội này là của ngươi sao?”
Người nọ lắc đầu.
Thẩm Chiêu nói: “Vậy hãy bảo chủ nhân của ngọc bội tới gặp ta.”
Người nọ bi thương thích mà lắc lắc đầu, nói: “Hắn tới không được, chỉ có thể để ta nói thay.”
Thẩm Chiêu lại trầm mặc, ánh mắt nhíu lại, giống như tính toán cái gì.
Sắt Sắt có chút lo lắng, sợ hắn cùng chuyện Tống gia lại đào lên được mối quan hệ gì, nguy hiểm vô cùng, liền kéo kéo ống tay áo hắn, thấp giọng nói: “A Chiêu……”
Chỉ kêu một tiếng, Thẩm Chiêu liền hướng nàng xua tay.
Hắn nhìn về phía người kia, chậm rãi nói: “Phía tây thành Trường An có một lầu Như Ý phường, cứ mỗi lần giữa tháng là làm ăn cực kì tốt.”
Người nọ thu liễm sắc mặt bi thương, hướng về phía Thẩm Chiêu trịnh trọng gật gật đầu, thu hồi quạt xếp, đứng dậy cáo từ.
Lúc gần đi, hắn không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua Sắt Sắt, quả nhiên thấy nàng tức giận hung ác trừng mắt với mình, giống như hận không thể đi tới một đao chém chết hắn. Hắn thản nhiên cười, cảm thấy vạn phần thú vị.
Đợi hắn đi rồi, mấy bàn người chung quanh kia cũng đồng thời đứng dậy, tính tiền rời đi.
Sắt Sắt cho tới bây giờ mới nhận ra được chút mùi vị.
Rõ ràng những người ngồi chiếm chỗ xung quanh cùng với người nọ là cùng một hội, cố ý đem các bàn lấp đầy, làm cho người nọ có thể công khai tới bàn bọn họ ngỏ ý ngồi cùng.
Đê tiện, quả thực quá đê tiện.
Sắt Sắt làm ra bộ mặt trầm tư, ra vẻ có vô tận tâm sự, bám vào bên tai Thẩm Chiêu nói nhỏ: “A Chiêu, mẹ ta nói…… Hoàng đế bệ hạ long thể có bệnh không nhẹ, sợ là không bao lâu nữa……” Nàng giật mình, cảm thấy nói như vậy có chút đại bất kính, vội bỏ qua, nói tiếp: “Mấu chốt là ngươi phải cẩn thận, không thể để cho bản án cũ của Tống gia liên lụy tới ngươi, thuận lợi kế vị mới là việc quan trọng.”
Thẩm Chiêu nghe vậy, khóe môi ngậm nhếch lên vài phần ý cười nhàn nhạt, giơ tay phủ lên mu bàn tay của Sắt Sắt, hỏi: “Ngươi biết hắn là ai, trước đây từng gặp qua hắn sao?”
Sắt Sắt đương nhiên biết, hắn chính là tên âm hồn bất tán, quỷ quái đáng ghét, quả thực phiền chết người.
Nhưng nàng trên mặt một mực thuần tịnh thanh triệt mờ mịt, lắc lắc đầu.
Thẩm Chiêu ánh mắt sâu thẳm, nhìn nàng, nói: “Đại Tần cùng Nam Sở triền đấu nhiều năm, thắng bại khó phân, ngoại trừ bởi vì Đại Tần ta không có tướng tài mà còn vì Nam Sở có Võ An Hầu trấn giữu biên ải. Võ An Hầu văn thao võ lược, đức cao vọng trọng, là chính thần thanh lưu mà trong triều Nam Sở khó có được. Hắn dưới gối chỉ có một nhi tử tên là Từ Trường Lâm, giữu chức quan Nam Sở Tán Kỵ Thường Thị trung hộ quân, người thường tôn xưng hắn là Trường Lâm quân.”
Sắt Sắt ngoài mặt trầm tĩnh nhưng trong lòng sóng ngầm cuồn cuộn.
Hắn làm thế nào mà cái gì cũng biết a! Hắn rốt cuộc là người hay là lão yêu quái tu luyện ngàn năm trong núi?!
Thẩm Chiêu nhìn Sắt Sắt, trong mắt mắt nhu hòa dịu dàng, âm thanh giống như nước chảy mùa xuân lững lờ ào ạt chảy qua, dịu dàng êm tai: “Từ Trường Lâm lần này là phó sử đi sứ Đại Tần - Nam Sở. Hắn một đường đi theo ngươi từ Trường An đến dịch quán, lại từ dịch quán một đường đi theo chúng ta tới Tây Hà trấn.Tại đây bốn phía đều là cấm vệ quân quân của ta bao vây, ngươi cho rằng nếu không có sự cho phép của ta, hắn có thể tới gần chúng ta sao?”
Thẩm Chiêu trong ánh mắt sắc bén sáng ngời, gắt gao nhìn chằm chằm Sắt Sắt: “Hắn vẫn luôn đi theo ngươi, còn biết ngươi là Ôn cô nương, đến bây giờ ngươi còn nói với ta rằng ngươi không biết hắn là ai, ngươi không quen biết hắn?”
Sắt Sắt chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi đến dọc theo sống lưng, thân thể cứng còng, không thể nhúc nhích.
Người dịch: Huyền Trang