Thẩm Chiêu nhìn chằm chằm Ôn Sắt Sắt, im lặng trong giây lát, đột nhiên chép miệng một cái nói: “Vớ vẩn.”
Sắt Sắt thu lại tay áo ngồi xuống, đôi mắt đẹp nhàn nhạt thanh khiết chăm chú nhìn xuống, nội tâm không hề gợn sóng.
Đúng, rất vớ vẩn, chính nàng cũng cảm thấy vớ vẩn.
Nàng vẫn luôn nghĩ rằng chính mình là một cô nương tốt bụng, thiện lương đáng yêu, lớn lên xinh đẹp thì không nói, lại còn thấu tình đạt lý.
Đừng chỉ nhìn mỗi A Chiêu phong hoa tuyệt thế, nàng cảm thấy bản thân cũng rất xứng đôi hắn. Bọn họ hai người đứng chung một chỗ giống như là duyên trời tác hợp vừa khéo một đôi, trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa……
Nhưng lúc này nói chuyện đó thì có ích lợi gì a.
Sắt Sắt khẽ thở dài, gục đầu xuống.
Thẩm Chiêu mắt phượng nheo lại, tầm mắt sắc bén, nói “Ngươi không phải là vì muốn từ hôn mà cố ý bịa ra một câu chuyện để lừa ta đấy chứ?”
Xe ngựa có hơi chút xóc nảy, Sắt Sắt ngồi không vững, nghiêng nghiêng ngả ngả xô xệch về một bên. Đến khi mắt thấy đầu sắp sửa đụng phải vách xe, chưa kịp hành động thì đã bị kéo vào trong một lồng ngực ấm áp mềm mại.
Thẩm Chiêu giống như giận dỗi đem nàng ôm ở trong ngực, áp chế nàng không cho phép giãy giụa, không nói câu gì.
Sắt Sắt quay cuồng một trận. Bởi vì sức lực hai người cách xa nhau, nàng bị Thẩm Chiêu ép tới gắt gao chỉ có thể buông xuôi, mềm như bông mà ghé vào trong lồng ngực của Thẩm Chiêu thở dài: “Ta cũng hy vọng chính mình đang bịa chuyện, nhưng hàng đêm ta đều bị ác mộng quấy nhiễu, mơ đi mơ lại vẫn là cùng một giấc mộng đấy, thật sự là đã chịu đủ tra tấn. Nếu không phải như vậy thì vì sao ta lại phải mạo hiểm bị trưởng bối quở trách, bị ngươi giận dữ mà trốn đi?”
Ngón tay thon dài lành lạnh của Thẩm Chiêu ở trên tóc mai của Sắt Sắt di chuyển lướt qua bên má, rơi xuống trên cổ nàng.
Sắt Sắt đang buồn rầu cảm khái thì cần cổ truyền đến một trận lạnh lẽo làm nàng giật mình muốn giãy giụa ngồi dậy, lại phát hiện chỉ là phí công. Lực cánh tay của Thẩm Chiêu quá mức cường đại, nhìn thoáng qua giống như đang ôn nhu đem nàng ôm ở trong ngực, nhưng thực tế thì nàng đang bị áp chế đến động đậy cũng không nổi.
Nàng chớp chớp mắt, đáng thương hề hề mà nhìn thẳng vào đôi mắt của Thẩm Chiêu.
Cặp mắt kia sáng rõ, con ngươi đen nháy tựa u đàm, bình tĩnh không gợn sóng, nhưng sâu trong đáy mắt lại giống như ấp ủ sóng gió mãnh liệt.“Biểu tỷ, ngươi biết là ta không thích ngươi gạt ta.”
Gương mặt hắn lạnh đi, bộ dạng nghiêm trang thực sự làm Sắt Sắt có chút sợ hãi……
Nàng không khỏi dùng ngữ điệu chậm rãi mà nói “Ta…… Ta biết, chuyện này nghe có vẻ là không thể tưởng tượng được nhưng ta đối với ngươi thật sự không cần phải biên soạn ra một câu chuyện vô lý như thế để nói dối, ngươi nói có phải hay không a……”
Thẩm Chiêu trầm mặc một lát, đem nàng buông ra chỉ cầm lại cổ tay nàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng áp xuống mạch đập giữa cổ tay.
( Bắt mạch kiểm tra độ trung thực a ~~~ A Chiêu cũng quá xảo quyệt đi hehe)
“Ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu.”
Sắt Sắt gục đầu, gật nhẹ.
“Gần đây ngươi có ra ngoài không? Có gặp nam nhân nào không?”
Sắt Sắt nghĩ nghĩ, ngẩng đầu: “Có.”
Thẩm Chiêu ánh mắt khẩn trương, hỏi: “Ai?”
“Ngươi nha, không phải chúng ta gần đây mới đi Tây Uyển cưỡi ngựa sao, ta còn từ trên ngựa ngã xuống đất. Ngươi xem ta bị ngã đến hỏng cả người rồi, xương bả vai đến bây giờ còn đau.”
Sắt Sắt một mặt nói, một mặt cực kì đáng thương xoa xoa chỗ bị thương của mình.
Thẩm Chiêu trên mặt thoáng qua một chút thương tiếc, giơ tay giúp nàng xoa, một bên xoa một bên nói: “Ngoài ta ra.”
“…… Thế thì chắc là không có.”
Sắt Sắt tròng mắt xoay chuyển, một tia chột dạ thoáng qua nhưng nàng rất nhanh che dấu đi. Nàng chớp đôi mắt đen láy long lanh, cực kì chân thành nhìn Thẩm Chiêu.
Thẩm Chiêu liếc mắt nhìn nàng một cái, đem cổ tay nàng kéo lại gần hơn, lòng bàn tay nhanh chóng đặt trên chỗ mạch đập, âm thanh thực lạnh lẽo nói: “Ngươi ngày thường thích trêu đùa ta, lừa gạt ta, ta không tính toán với ngươi. Nhưng nếu ngươi dám hồng hạnh vượt tường sau lưng ta, ta liền……”
Sắt Sắt vô tâm vô phế tựa sát vào hắn, hỏi: “Ngươi liền thế nào a?”
“Ta liền chém hắn!”
Lệ khí trỗi dậy, sát ý nghiêm nghị.
Sắt Sắt không khỏi rùng mình một cái, xê dịch ra hướng bên cạnh, ngồi cách xa Thẩm Chiêu một chút.
Nàng trộm nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia của hắn, cảm thấy dưới khuôn mặt trong sáng này giống như là mây mù giăng kín, ẩn ẩn lộ ra vài phần lệ ý.
Sắt Sắt chỉ cảm thấy mồm miệng ngập tràn một trận chua xót, lặng im một lát, nàng không tự giác mà thấp giọng hỏi: “Nếu…… Ta là nói nếu thực sự có chuyện như vậy, ngươi sẽ xử trí ta như thế nào?”
Thẩm Chiêu nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay bóng loáng của nàng, nghiêng người dựa vào vách tường xe, tay áo lụa thêu chỉ bạc theo đầu gối rũ xuống, hiện ra vài phần lười biếng, tùy ý nói: “Nhốt lại, dù sao cũng phải khiến cho ngươi hiểu chút quy củ……”
Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên ngơ ngẩn.
Cái này cùng với cảnh trong mơ mà Sắt Sắt kể cho hắn thập phần vi diệu phù hợp.
Ở trong mộng của Sắt Sắt, hắn ngũ mã phanh thây tên thái giám giả, nhốt nàng trong Chiêu Dương điện, ra lệnh cho trọng binh trông coi, nếu không có ý chỉ không được tiến vào.
Kỳ thật thời điểm vừa rồi, khi Sắt Sắt kể lại cảnh trong mơ cho hắn nghe, hắn ngoài miệng nói “Vớ vẩn” nhưng trong lòng có một loại cảm giác, trong mộng Đế vương trẻ tuổi ôn nhu sủng nịch, lãnh lệ âm ngoan kia chính là hắn.
Hắn từ nhỏ đã mất mẫu, một mình ở trong cung đình quỷ quyệt lạnh lẽo lớn lên. Hắn có thói quen ẩn nhẫn, vì để trước mắt sẽ trở thành Hoàng đế, hắn trưng ra cho mọi người thấy hắn thân là một vị Trữ quân nên luôn luôn có tình tình trầm ổn, đoan chính thuận hiếu. Những cái đó khắc sâu vào trong xương cốt, còn tính cách ngoan tuyệt lãnh khốc đã sớm bị hắn giấu diếm kín mít, hiếm khi lộ ra ngoài.
Huống hồ là khi đối mặt Sắt Sắt?
Hắn yêu Sắt Sắt nên chỉ muốn đem mặt tốt nhất của hắn cho nàng xem, tuyệt đối không muốn nàng nhìn thấy hắn dữ tợn xấu xí. Mà dựa vào độ thông minh của Sắt Sắt, nếu như hắn đã cố ý không muốn để nàng nhìn thấy, nàng tuyệt đối sẽ không nhìn thấy được.
Cho nên, nàng sẽ không thể bịa ra một câu chuyện như vậy.
Thẩm Chiêu cầm chặt Sắt Sắt tay.
Bàn tay nhỏ bé nhu nị ở trong tay hắn bị nắm đến run rẩy, Sắt Sắt bất mãn hờn dỗi: “A Chiêu, ngươi nắm mạnh quá, tay ta rất đau. Ngươi có thể buông ra hay không, chúng ta có chuyện gì từ từ nói.”
Thẩm Chiêu như người vừa tỉnh mộng, vội buông tay ra, thấy ngón tay nhỏ dài trắng nõn như ngọc của Sắt Sắt hơi hơi đỏ lên, Nàng nâng tay lên trước ngực, một bên vuốt ve, một bên “Phù phù” mà thổi.
Thẩm Chiêu nói: “Thực xin lỗi biểu tỷ, ta vừa nãy có chút thất thần, không phải cố ý.”
Dứt lời, hắn lấy ra từ trong tay áo bình ngọc mỡ dê dưỡng thương, đổ ra tay một ít kem nhũ màu vàng, nhẹ nhàng cầm lấy tay Sắt Sắt, lòng bàn tay chấm thuốc mỡ bôi lên chỗ sưng đỏ cho nàng.
Hắn từ nhỏ đã thói quen này, bên người luôn luôn mang theo sang dược trị thương.
Nguyên nhân vì từ nhỏ Sắt Sắt đã có sở thích vui đùa ầm ĩ, chạy nhảy hoạt bát. Không lưu ý một cái liền không tìm thấy đâu. Nếu không phải trèo lên nóc nhà thì sẽ là trèo cây. Đỉnh điểm nhất có một lần nàng trốn vào trong phòng bếp nghịch ngợm gây sự, cả người rơi vào nồi canh to trong đó.
Quanh năm bốn mùa, trên người nàng cứ vết thương mới chồng lên vết thương cũ, cuối cùng huấn luyện Thẩm Chiêu thành ra có một tay nghề dưỡng thương cực kì tốt.
Nhìn bộ dạng Thẩm Chiêu rũ mắt ngưng thần bôi thuốc cho nàng, Sắt Sắt trong lòng có chút hoảng hốt. Trong ấn tượng của nàng, A Chiêu tựa hồ còn dừng lại ở hình ảnh thiếu niên kiệm lời ít nói, bộ dáng văn tú non nớt. Không biết bắt đầu từ khi nào, thời gian nhanh chóng trôi qua hắn đã trưởng thành nam nhân mặt mày như họa, khí chất không giận tự uy, quả thật là có tư chất của một Trữ quân có thể gánh vác cả thiên hạ.
Chỉ là ánh mắt hắn tối đi giống như có u sầu khó có thể giãi bày.
Sắt Sắt nghĩ thầm, nàng tiểu cô nương còn chưa xuất giá làm vợ người ta mà đã bày ra một trận ầm ĩ như vậy, nếu đổi là người khác thì cũng khó có thể mà chấp nhận được.
Thôi vậy, những việc này trước mắt tạm thời ngừng nghỉ đi đã, nàng tin tưởng có thể tìm ra được biện pháp giải quyết thích đáng. Hiện giờ đang là cảnh xuân tươi đẹp, thời tiết sáng trong, cỏ xanh mây trắng, chim hót ca vang. Nếu chuyện đã nói ra rồi thì không cần dông dài lằng nhằng mất hứng, nàng cứ thống khoái mà chơi một chút đi.
Người dịch: Huyền Trang