La Bối đoán là ông Chu phái người tới, ban ngày cô mới biết được Chu Kiến Quốc là cháu trai của ông, suy nghĩ lại thì với tính cách của ông, chắc là không muốn Chu Kiến Quốc biết mọi chuyện từ cô, cho nên mới nhanh chóng đón Chu Kiến Quốc trở về. Ông để Chu Kiến Quốc ở bên ngoài phấn đấu một năm, thời gian này không lâu lắm nhưng cũng nhưng không ngắn. Dù sao Chu Kiến Quốc cũng là người thừa kế của công ty, một người thừa kế rời đi quá lâu cũng không phải chuyện tốt nên cũng có thể giải thích vì sao ông Chu lại bí ẩn quan sát Chu Kiến Quốc lâu như vậy, trong khoảng thời gian này mới xuất hiện, có lẽ những rắc rối trong công ty đã giải quyết tốt?
Chu Kiến Quốc là một người vô cùng cẩn thận. Tuy thái độ của những người này rất cung kính nhưng anh hoàn toàn không biết bọn họ là ai, chắc chắn anh sẽ không đi cùng bọn họ.
Cuối cùng La Bối phải nói với anh: "Anh đi đi, có lẽ người nhà anh đến tìm anh đấy, không phải anh vẫn muốn biết trước kia anh là ai sao?"
Chu Kiến Quốc nhìn La Bối bình tĩnh như vậy thì cũng đoán ra: "Có phải em đã biết trước rồi không?"
Hôm nay anh đã cảm thấy La Bối có chút là lạ, vài lần nhìn anh muốn nói lại thôi. Tuy anh nghi hoặc nhưng cô chưa nói thì anh cũng không hỏi, bây giờ nghĩ lại có lẽ là có quan hệ với anh.
La Bối gật đầu lại lắc đầu: "Hôm nay em cũng mới biết đang muốn nói với anh...... Được rồi, anh cứ đi đi còn chiếc đồng hồ này" cô dừng một chút: "Em sẽ tạm giữ còn chuyện sau này, anh hãy nhớ lại xem mình còn độc thân không rồi nói sau."
Tuy ông Chu nói với cô Chu Kiến Quốc không có bạn gái cũng không có vị hôn thê nhưng cô vẫn muốn Chu Kiến Quốc biết hết tất cả mọi chuyện rồi mới quyết định xem có vẫn muốn ở bên cô hay không.
Không phải cô tự coi nhẹ bản thân mà La Bối cảm thấy chờ Chu Kiến Quốc biết mọi chuyện thì thân phận cũng không giống trước kia, có lẽ chuyện anh muốn làm cũng không giống trước. Về nhân cách thì bọn họ là bình đẳng nhưng về phương diện khác, cô và anh không phải người cùng thế giới.
Tuy đối với cô, dù Chu Kiến Quốc là phó tổng hay là chính bản thân anh thì vẫn không có gì thay đổi nhưng có lẽ anh sẽ không nghĩ như vậy.
Chờ thân phận của anh thay đổi, nếu anh vẫn còn muốn ở bên cô thì cô cũng sẽ đi ra một bước chính thức trở thành bạn gái của anh.
Nếu anh cảm thấy trong cuộc sống của anh có chuyện càng quan trọng hơn muốn làm, cảm thấy bọn họ không thích hợp, La Bối cũng sẽ không khổ sở hay thất vọng, dù sao cô là người có suy nghĩ tương đối tỉnh táo ở phương diện này.
Chu Kiến Quốc nhìn La Bối một cái, lại nhìn mấy người đàn ông trước mặt, cuối cùng nói: "Anh đi theo họ xem thế nào đã, có gì anh sẽ gọi điện cho em sau."
Nếu nói anh không quan tâm đến quá khứ là nói dối, ai mà chả muốn biết trước đây mình là người như thế nào và liệu anh có phải cẩu độc thân không.
La Bối gật đầu: "Được."
Một người đàn ông mặc tây trang đen trong đó nói với La Bối: "Cô La, ông chủ bảo tôi đưa cô về nhà."
La Bối vẫy tay: "Không cần đâu, nhà tôi gần đây."
Cứ như vậy, cô nhìn theo Chu Kiến Quốc đi theo mấy người kia. Trên đường trở về, nếu nói trong lòng không lo lắng là nói dối, ông Chu nhận lại Chu Kiến Quốc chứng minh Chu Kiến Quốc sẽ trở về cuộc sống trước đây của anh. Chắc là về sau anh sẽ không ở thôn Thành Trung nữa, có lẽ việc trong tiệm anh cũng không có thời gian để quan tâm, từ nay về sau, con đường này chỉ có một mình cô đi tiếp, cô chỉ có thể tự mình đấu tranh.
La Bối thở dài một hơi, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, từ nhỏ cô đã biết chuyện này. Nhưng trước kia cô vẫn nghĩ cô và Chu Kiến Quốc sẽ luôn hợp tác với nhau, giúp đỡ nhau, tất nhiên tuy buồn thì vẫn buồn nhưng cô cũng không thể suy nghĩ tiêu cực, càng là một người thì cô càng phải nỗ lực hơn trước, ít nhất cùng Chu Kiến Quốc phấn đấu đến nay, có thành tựu như hiện tại, cô phải kinh doanh càng ngày càng tốt, bằng không sẽ làm thất vọng bao nhiêu tâm huyết của Chu Kiến Quốc và chính cô.
Nghĩ đến tương lai, La Bối cảm thấy càng có áp lực đồng thời cũng càng có động lực.
Cô gặp được Chu Kiến Quốc, quen biết anh, cùng anh hợp tác là một cuộc gặp gỡ kỳ diệu. Trong thời gian ngắn nửa năm, cô đã có thành tựu như hôm nay, ít nhiều cũng nhờ Chu Kiến Quốc. Nghĩ lại, những người cạnh cô đều không tầm thường, trước kia cô suy nghĩ, bên người cô đều là Mary Sue rồi Tom Sue, chính vì như vậy cô lại càng phải học tập họ, cố gắng trở thành người giống họ!
La Bối đi nhanh hơn, dù gió lớn nhưng cô cũng không thấy lạnh, ngược lại còn vì suy nghĩ đến tương lai mà thấy tràn đầy nhiệt huyết.
Chu Kiến Quốc rời đi đã vài ngày, anh không trở về, nhưng đã nhắn tin cho La Bối nói anh không sao, cô đừng lo lắng, ngoài ra cũng không có gì khác.
Sau khi anh rời đi, ông Chu cũng không đến đây nữa. Chuyện này cũng bình thường vì lí do ông đến đây vì để xem Chu Kiến Quốc rửa xe từ đó cảm thấy thỏa mản.
Bà La và Triệu Phiên Phiên hỏi cô rất nhiều lần anh đi đâu, La Bối cũng chỉ nói anh đi công tác vài ngày mới trở về.
Thực ra La Bối không lo lắng, cũng không có thời gian lo lắng, cửa hàng bảo dưỡng ô tô làm ăn rất tốt. Chu Kiến Quốc lại không ở đây, thiếu một người làm, bọn họ càng vội hơn, cũng may La Bối rất nhanh đã tìm được một nhân viên bán hàng cho shop online, cũng có thể chia sẻ cho cô một chút. Hiện tại việc kinh doanh càng ngày càng tốt, cậu học đồ học cũng rất nhanh, La Bối nghĩ có lẽ phải thuê thêm một người nữa, nếu không chỉ có cậu học đồ và sư phó thì sẽ không làm hết việc được.
Cậu học đồ và sư phó đều là người rất tốt, không cho La Bối rửa xe: "Nếu anh Chu trở về biết chúng tôi để chị Bối làm mấy việc đó có khi sẽ đánh chúng tôi một trận đấy."
La Bối vừa đăng thông tin tuyển dụng trên mạng vừa tăng thêm phúc lợi cho cậu học đồ và sư phó. Cô gọi cơm cho họ từ mấy nhà hàng lớn, sủi cảo cũng ăn vài bữa. Hiện tại cô cũng coi như bà chủ, biết phải đối tốt với công nhân, hơn nữa cô cũng chỉ có vài công nhân như vậy tất nhiên là phải đối xử tốt rồi. Cũng may việc gì cũng có hồi báo, tuy công việc bận rộn nhưng cậu học đồ và sư phó cũng không oán hận câu nào cũng không làm việc cẩu thả, La Bối tự nhiên tăng thêm mấy trăm tệ tiền lương cho họ.
Sư phó chưa nói gì còn cậu học đồ thì rất cao hứng, rửa xe đánh bóng lại càng hăng say, bà chủ vừa rộng rãi tính tình lại tốt, có ai muốn đổi chỗ làm chứ?
Gặp được một bà chủ có lương tâm như thế này là một điều may mắn.
La Bối ngẫu nhiên cũng có lúc thấy mất mát, bây giờ chỉ có một mình cô tan việc về nhà, trên đường không có ai cùng cô nói chuyện. Cô nhớ Chu Kiến Quốc nhưng cũng vẫn cố chịu đựng không gọi điện cho anh bởi vì cô biết tình hình của anh cũng không thuận lợi. Tuy những người đó là người nhà của anh, đó là nhà của anh nhưng anh chưa khôi phục ký ức, yêu cầu một thời gian để giảm xóc, cũng yêu cầu thời gian để tiếp nhận. Nhưng nếu anh nói anh không sao thì cô tin anh không sao, cô sẽ kiên nhẫn chờ anh tới tìm cô.
Chu Kiến Quốc nhất định sẽ đến tìm cô, cô tin như vậy.
Phương Cảnh Châu cũng rất nhớ Chu Kiến Quốc, bé sắp phải về quê ăn tết với bà ngoại rồi.
Trần Lan cuối cùng vẫn tìm đường chết, cô ta thành công đẩy mẹ cô ta ra xa. Cô ta còn chưa xuất viện cũng chưa điều trị xong đã làm thím Trần tức giận đến nỗi mua vé xe mang Phương Cảnh Châu về nhà. Bà còn nói sẽ không bao giờ quản cô ta nữa, về sau bà chỉ lo cho mỗi cháu ngoại của bà, cô nhìn ra được thím Trần nói không phải lời nói lúc tức giận mà đã suy nghĩ cặn kẽ rồi.
Có thể làm mẹ ruột nói như vậy, không biết cô ta đã làm gì.
Nhưng La Bối dám cam đoan, Trần Lan tuyệt đối không thèm để ý, tiếp xúc với Trần Lan một thời gian, cô biết cô ta không phải một người để ý đến người thân, nếu không cũng sẽ đến ăn tết còn không về nhà cũng sẽ không đối xử tàn nhẫn với chính con ruột của mình như vậy. Có lẽ đối với cô ta, hoàn toàn chặt đứt liên hệ với cha mẹ và con cái lại là một chuyện tốt.
La Bối nghĩ trước khi Phương Cảnh Châu rời đi thì Chu Kiến Quốc vẫn chưa trở lại.
Ai ngờ hôm nay cô mới bận rộn xong, trời đã tối rồi, đang chuẩn bị lái xe trở về thôn Thành Trung đưa Phương Cảnh Châu đi ăn Pizza Hut, cô đã hứa với bé lâu rồi. Nhưng cô vừa mới từ trong tiệm ra còn chưa mở cửa xe thì nhìn thấy Chu Kiến Quốc đi từ phố đối diện đi tới.
Anh mặc một chiếc áo khoác màu khói, tay đút trong túi áo khoác nhìn không khác gì trước kia.
Nhưng La Bối biết, anh đã không còn là Chu Kiến Quốc.
Anh trở về vị trí vốn dĩ của mình, sẽ tiếp tục có được những ưu ái được trời ban cho.
Anh rất cao, cũng rất tuấn tú, đi trên đường, hấp dẫn không ít tỉ lệ quay đầu nhưng mắt anh vẫn nhìn thẳng, ai có ý đồ đến gần anh, anh đều không thèm để ý, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn cô.
La Bối mỉm cười cũng đi về phía anh, anh đi về bên này còn cô đi về bên anh.
Trên mặt hai người đều nở nụ cười.
Thật ra giữa bọn họ hình như không có thời khắc nào gọi là động tâm oanh oanh liệt liệt. Tuy Chu Kiến Quốc cũng là một tổng tài bá đạo nhưng La Bối cảm thấy, anh khác hẳn Lôi Vũ Hạo. Cùng nâng đỡ nhau suốt thời gian qua, cô hiểu anh, anh cũng hiểu cô, duy nhất một lần làm hai người cùng nghĩ đến tình yêu, có lẽ chính là lần anh thổ lộ.
La Bối đột nhiên cảm thấy buổi tối ngày đó sau khi anh đi, những suy đoán và tâm tư của cô đều là dư thừa.
Không phải cô rất hiểu anh sao? Người giống như anh cũng như anh nói, cả đời này cũng không có vài lần dâng trào tâm huyết, tình cảm của anh không phải nhất kiến chung tình mà tích góp từng chút một trong khoảng thời gian hai người bên nhau, sao anh có thể vì thân phận thay đổi mà cảm thấy bọn họ không thích hợp.
Lúc Chu Kiến Quốc còn cách cô một mét thì đứng yên, anh nhìn nàng, trong lòng có chút thất vọng, quả nhiên cô sẽ không vì nhớ anh mà gầy đi.
"Cô La, chào em, anh Cố Khiêm Ngôn, rất vui khi được làm quen với em." Anh nói.