Thật ra Giang Tư Hàn tìm La Bối cũng không có việc gì, chủ yếu là trong khoảng thời gian này anh bận quá mãi mới có một ngày nghỉ nên chuyện thứ nhất anh nghĩ đến là mời La Bối ăn một bữa cơm rồi trò chuyện một chút.
Nhà hàng buffet ở tầng có thể quan sát cả thành phố. Giang Tư Hàn đặt phòng riêng, hiện tại anh đã là một nghệ sĩ, ra cửa cũng phải cẩn thận hóa trang, đội tóc giả, còn đội mũ. Sau khi anh hóa trang, ngay cả lúc La Bối đi vào phòng nhìn thấy Giang Tư Hàn cũng không nhận ra tưởng đi nhầm phòng.
Giang Tư Hàn cười tự giễu: "Một đàn anh dạy tôi, lúc tôi gọi điện cho cô là đã ra cửa rồi nhưng tôi lo lắng paparazzi sẽ đi theo nên đi vòng quanh nửa thành phố, xác định không còn theo đuôi mới đi lên, cũng may lúc này đang giờ tan tầm nên người trên đường rất đông."
La Bối cũng không lo lắng việc ăn cơm với Giang Tư Hàn sẽ bị chụp được. Dù sao trong tiểu thuyết, từ lúc Giang Tư Hàn xuất đạo đến lúc trở thành ảnh đế cũng không dính một chút tai tiếng hay không bị chụp được ảnh riêng tư nào.
"Nghệ sĩ đều như vậy, có nhân khí đồng nghĩa với có tài nguyên, cũng nghĩa là sẽ kiếm tiền dễ dàng hơn so với chúng tôi nhưng chắc chắn cũng không có cuộc sống tự do như chúng tôi." La Bối an ủi anh: "Không phải ai cũng có tư cách được cả thế giới chú ý nhưng cũng không phải ai cũng chịu đựng được."
Giang Tư Hàn vẫn đang chăm chỉ giúp cô bóc tôm, đặt ở trong đĩa của cô rồi ngẩng đầu cười: "Tôi biết điều này cũng có thể tiếp thu nhưng Bối Bối, trong lòng tôi, cô cũng không phải người bình thường."
La Bối cười to lên: "Chắc chắn tôi không phải người thường rồi, tôi là bạn tốt của đại minh tinh tương lai."
"Không phải." Giang Tư Hàn lắc đầu: "Bối Bối, trên người cô luôn toát ra cảm giác làm tôi thấy vô cùng thoải mái, hơn nữa bây giờ cô kinh doanh cũng càng ngày càng lớn, tôi cảm thấy về sau cô sẽ còn phát triển hơn nữa."
La Bối nghĩ nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nói không chừng cô sẽ trở thành người phi thường.
Hiện tại thân phận của Chu Kiến Quốc cũng đã rõ ràng, anh cũng giống như Lôi Vũ Hạo là tổng tài bá đạo mà cô với anh có tình cảm nam nữ, Chu Kiến Quốc cũng đúng là độc thân, chỉ cần không xảy ra chuyện gì, cô nghĩ cô với Chu Kiến Quốc sẽ phát triển quan hệ thành yêu đương, chẳng qua cũng không thể không nhìn thẳng vào khoảng cách giữa bọn họ để xem đoạn tình cảm này sẽ đi được bao xa.
Bất kể là cả đời hay chỉ một thời gian thì La Bối đều cảm thấy, chỉ cần tình cảm là thật sự, chỉ cần thật sự thích nhau, vậy là đủ rồi.
Nếu đòi hỏi phải có về sau, phải có tương lai thì sẽ rất áp lực.
"Cảm ơn anh đã tin tưởng." La Bối bưng lên ly nước trái cây chạm vào ly của anh: "Nhưng đúng là tôi đang có suy nghĩ đến cuối năm sẽ mua một căn chung cư, tuy tôi có một tòa nhà cho thuê nhưng nguyện vọng khi còn nhỏ của tôi chính là sống trong một chung cư cao cấp như nữ chính phim truyền hình nữ chính. Coi như đây là mục tiêu phấn đấu của tôi."
Trước kia cảm thấy mục tiêu xa xôi, không thể với tới, bây giờ càng ngày càng gần, ít nhất cô đã tính toán với Chu Kiến Quốc, chờ cuối năm ít nhất cũng có thể đủ tiền mua trả góp một căn chung cư.
Giang Tư Hàn có chút kinh ngạc: "Cô thật sự rất lợi hại."
Ngày nay để kiếm tiền trả góp cho một căn hộ cũng đâu dễ dàng, cho dù một căn chung cư bình thường cũng hơn mười vạn tệ.
Anh biết La Bối kinh doanh rất tốt nhưng không nghĩ tới sẽ tốt như vậy.
"Anh còn giỏi hơn, giờ chắc mua được phòng rồi nhỉ?"
Giang Tư Hàn lắc đầu: "Làm nghề này kiếm tiền cũng không dễ dàng như vậy, thù lao đóng webdrama và phim truyền hình tôi nhận lúc trước đều không cao nhưng anh Lưu đang bàn bạc hai bộ phim truyền hình nữa, nếu thuận lợi thì thù lao có lẽ sẽ cao hơn không ít."
"Có khi đến lúc tôi mua được một căn chung cư bình thường thì anh đã mua được biệt thự rồi." La Bối cười.
Giang Tư Hàn chỉ cười, không nói chuyện.
Anh rất hâm mộ La Bối và Chu Kiến Quốc, có mục tiêu ở phía trước nên làm việc cũng hăng hái, không thấy mệt mỏi, còn anh thì sao, mua phòng hay mua xe cũng đều không phải mục tiêu của anh, cũng rất khó làm anh hứng thú.
Giang Tư Hàn nhìn La Bối nhịn không được suy nghĩ, có lẽ lúc cô và Chu Kiến Quốc ở bên nhau sẽ có càng nhiều đề tài để nói chuyện.
Sau khi ăn cơm xong, La Bối ăn no đến nỗi có bụng nhỏ. Giang Tư Hàn nói sẽ về thôn Thành Trung ở một buổi tối, ngày mai lại bảo tài xế đến đón anh. La Bối cũng không có ý kiến, đúng là rất lâu rồi anh không trở về thôn Thành Trung. Hai người ngồi xe trở về thôn Thành Trung, tuy lúc này mọi người vẫn còn náo nhiệt nhưng mọi người xung quanh đều là người quen cho dù có nhận ra Giang Tư Hàn, cũng chỉ chào hỏi một câu. Mới vừa dừng xe, La Bối và Giang Tư Hàn đi vào cửa thì gặp Chu Kiến Quốc đi từ trên lầu xuống dưới, trong tay cầm một hộp cơm. Bà La gói rất nhiều sủi cảo, mấy ngày này Chu Kiến Quốc tính toán đều ăn sủi cảo, lúc này mới ăn xong xuống lầu thì gặp La Bối và Giang Tư Hàn. Suy nghĩ của anh có chút phức tạp.
Quan hệ của Chu Kiến Quốc và Giang Tư Hàn cũng không tệ lắm, hai người chào hỏi nhau.
"Bối Bối, lát nữa tôi có việc tìm cô, hai mươi phút sau gặp nhau ở lầu một." Chu Kiến Quốc nói với La Bối.
La Bối ngạc nhiên: "Chuyện gì?"
"Chuyện cửa hàng." Chu Kiến Quốc nói xong thì xuống tầng hầm cùng Giang Tư Hàn.
La Bối vừa lên lầu vừa suy nghĩ, liệu có phải Chu Kiến Quốc lại nghĩ ra kinh doanh cái gì mới nên tìm cô bàn bạc không, rất có thể là như thế nhưng dạo này bọn họ đã bận rộn lắm rồi, lấy đâu ra thời gian chứ? Cô nghĩ nếu lúc gặp anh dù anh có nói gì thì cô cũng không thể nói "Chúng ta có thời gian sao" để hỏi anh.
Nhưng kể cả Chu Kiến Quốc không tìm thì cô cũng phải tìm anh.
Cô nghĩ vẫn nhanh chóng nói chuyện ông Chu là ông nội của anh cho anh nghe bằng không thời gian càng kéo dài, cô càng không biết mở miệng như thế nào, cô nghĩ kỹ rồi, Chu Kiến Quốc cũng đâu phải người yếu đuối gì, anh có một tâm hồn rất mạnh mẽ, không đến mức sẽ không tiếp thu được.
Giang Tư Hàn và Chu Kiến Quốc trở lại tầng hầm, hai người cũng chưa nói gì với nhau, chỉ hàn huyên vài chuyện vặt vãnh, nhưng trước khi Giang Tư Hàn vào nhà thì Chu Kiến Quốc vẫn gọi anh lại, nghiêm túc nói: "Tiểu Giang, tôi muốn đi trước anh một bước chắc không thể làm anh em cùng cảnh ngộ với anh được."
Chắc trên thế giới này, ngoại trừ Chu Kiến Quốc có thể nghe hiểu lời nói của mình thì đến thần tiên mới hiểu được.
Giang Tư Hàn không phải thần tiên, tất nhiên anh không hiểu, anh sửng sốt: "Là sao?"
Chu Kiến Quốc cười cười: "Có một chuyện tôi đã nhắc anh từ rất sớm rồi, thôi được rồi, không nói nữa, lát nữa tôi còn có việc, anh đi nghỉ đi, chắc đợt này anh cũng bận rộn lắm."
Giang Tư Hàn hoàn toàn là không hiểu ra sao.
Tiểu Chu muốn nói gì nhỉ?
Chu Kiến Quốc nhanh chóng tắm rửa gội đầu, lúc anh đến chỗ hẹn thì La Bối đã sớm đang đợi anh.
"Hôm nay sao cô ra sớm vậy? Còn đến trước tôi cơ à?"
Không trách Chu Kiến Quốc lại ngạc nhiên như thế, mỗi lần anh hẹn La Bối thì La Bối đều đến sát giờ nhưng cũng còn hơn nhiều người đến muộn.
La Bối nghĩ dù sao cũng có chuyện quan trọng muốn nói, nên không muốn cãi nhau với anh: "Đi, đi quán nước. Tôi mời anh."
Chu Kiến Quốc lắc đầu: "Hôm nay cũng không lạnh, hay chúng ta đi công viên tản bộ, cô cũng vừa ăn xong nên đi bộ tiêu thực."
"Vậy được rồi." La Bối sờ bụng mình, hôm nay đúng là cô ăn rất nhiều, cô chuẩn bị từ ngày mai bắt đầu chỉ ăn salad rau để thanh lọc dạ dày.
Hai người sóng vai đi hướng công viên bên ngoài thôn Thành Trung, dọc theo đường đi cũng gặp vài người quen, nhân duyên của Chu Kiến Quốc ở thôn Thành Trung rất tốt, mọi người đều nghĩ anh là bạn trai La Bối nên đối với anh cũng rất thân thiện.
Công viên ở đây rất lớn, Chu Kiến Quốc cố tình dẫn La Bối đến một nơi tương đối yên tĩnh, bởi vì trong lòng La Bối có chuyện nên cũng không để ý xung quanh.
"Được rồi, ở đây đi."
Nghe được giọng nói của Chu Kiến Quốc, La Bối mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, lúc này cô phát hiện đã đi theo anh đến một góc của công viên, nơi này rất ít người qua lại.
Trước kia La Bối còn học cấp ba cũng từng ngẫu nhiên đi bộ đến đây còn gặp một cặp tình nhân ở thôn Thành Trung ......
Nơi đây tương đối kín đáo.
Ở chỗ này nói chuyện kinh doanh? La Bối nghi ngờ nhìn Chu Kiến Quốc.
Thật ra Chu Kiến Quốc cũng rất do dự có nên thổ lộ với La Bối không vì đây là một chuyện chưa làm mà anh đã biết kết cục rồi, La Bối sẽ không đồng ý nhưng đúng là anh bị cậu học đồ xúi giục, Chu Kiến Quốc rất ít sẽ làm việc không nắm chắc tuyệt đối nhưng lúc này là ngoại lệ.
Không quan hệ với việc sợ cô bị cướp đi, từ trước đến này cô cũng chưa phải là gì của anh, cũng không quan hệ với việc cậu học đồ nói để cô sẽ luôn nhớ đến anh, anh không phải người ấu trĩ như vậy.
Có lẽ là anh chưa bao giờ thể nghiệm tâm tình xa lạ này.
Muốn nói ra tình cảm của mình cho cô biết, kết quả như thế nào, cũng đã không còn quan trọng, anh chỉ muốn nói mà thôi.
Lúc trước muốn một kết quả, muốn tuyệt đối nắm chắc nên lo trước lo sau, hiện tại anh không lo nghĩ gì nên muốn nói cho cô, dù tương lai có ra sao thì bây giờ anh thích cô là sự thật.
Không đợi La Bối mở miệng, Chu Kiến Quốc đã cắm một tay vào túi áo khoác, nhìn cô chậm rãi nói: "Tôi không biết trước kia có làm chuyện gì vi phạm đạo đức không, cũng không biết hôm nay làm chuyện này, nói những lời này, có phải vi phạm đạo đức không, nhưng cô yên tâm, tôi cũng không cần kết quả gì, cô cứ tiếp tục đứng ở vùng đất của cô, tiếp tục tuân theo quy tắc mà cô đặt ra, giờ cô nghe tôi nói là được rồi."
Anh đã nói rõ ràng như vậy, La Bối hiểu anh định nói gì tiếp theo, cô nín thở nhìn anh, trong đầu cũng không nhớ được những chuyện khác.
Không phải cô chưa từng được tỏ tình, từ nhỏ đến lớn, số lần cũng không ít, nhưng không có một lần nào giống như hôm nay, rõ ràng là mùa đông, nhiệt độ cũng không cao, nhưng cô cảm giác gương mặt của mình nóng lên rồi lan xuống toàn thân.
Chu Kiến Quốc cũng không bình tĩnh như anh biểu hiện ra ngoài, anh cũng rất khẩn trương.
Anh nói đến đây thì những lời nói đã chuẩn bị trong đầu trước cái nhìn chăm chú của cô cũng không thể tuôn ra được.
Không có sự ấm áp, lãng mạn như phim truyền hình, thậm chí anh còn chưa chuẩn bị một bông hoa, không có bữa tối dưới ánh nến, không có bầu trời đầy sao làm phông nền, hai người bọn họ đứng ở một góc hẻo lánh, chịu gió lạnh, cái mũi La Bối bị gió thổi đỏ lên, nhìn từ phương diện nào cũng không giống thời cơ đúng để tỏ tình.
Chu Kiến Quốc từ trong túi áo khoác lấy ra một chiếc đồng hồ, tới gần La Bối, kéo tay cô, đặt nó vào lòng bàn tay cô.
"Sau khi tôi mất trí nhớ, trên người không có ví tiền cũng không có giấy tờ gì, quần áo cũng đều rách hết chỉ có chiếc đồng hồ này không bị sao cả, tôi đã tra trên mạng đây là chiếc đồng hồ phiên bản hạn chế toàn cầu, nếu nó là thật, tôi nghĩ cô bán đi cũng đủ tiền mua một căn phòng còn nếu đây là giả...... Cô coi như tôi chưa nói gì." Chu Kiến Quốc dừng một chút: "Tôi không có vật gì quý trọng có thể cho cô ngoại trừ chỗ này......" Anh chỉ ngực của mình: "Bối Bối, anh muốn nói với em, anh chắc chắn chưa có người yêu nhưng đúng là anh không có ký ức, đó cũng chỉ là cảm giác, anh không cần em đáp lại, hôm nay em coi như anh đột nhiên không khống chế được cảm xúc, tuy cuộc đời anh có rất ít lần mất khống chế......"
"Nếu chiếc đồng hồ này là thật thì có lẽ trước kia anh có rất nhiều tiền, nếu có một ngày anh khôi phục ký ức mà anh đã có người yêu, anh muốn cho em bất cứ thứ gì thì đó đều là vi phạm đạo đức. Nhưng chiếc đồng hồ này là ngoại lệ, anh muốn đưa cho em một chiếc đèn trong hàng vạn ngọn đèn. Nếu anh vẫn không thể nhớ lại cũng không có ai chứng minh anh không có người yêu thì em yên tâm, hôm nay là lần đầu tiên cũng là cuối cùng, anh sẽ không làm em khó xử."
"Bối Bối, anh tôn trọng em hơn cả anh thích em, bởi vì em có quy tắc của riêng mình. Mặc dù anh không phải một người tốt nhưng anh vẫn tình nguyện tuân theo quy tắc của em bởi vì nếu em không vui, anh cũng sẽ không vui, hai người ở bên nhau quan trọng nhất chính là vui vẻ đúng không? Em vui vẻ thì anh cũng vui vẻ, thích em không nhất định phải giữ em bên mình, anh chỉ cần em vui vẻ là được."
Nói xong lời này, Chu Kiến Quốc không lên tiếng nữa.
Chuyện tình cảm vốn dĩ đơn giản, lúc trước là anh đã phức tạp hóa nó lên.
Khi không bắt buộc phải có một kết quả, rất nhiều chuyện đều có vẻ không quan trọng như vậy.
La Bối nhìn trong chiếc đồng hồ trong tay, đang lúc cô chuẩn bị hít mũi vì gió thổi mạnh thì đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, cô và Chu Kiến Quốc đồng loạt nhìn về phía đó.
Rốt cuộc thì cô có thể may mắn nhìn thấy cảnh tượng mà chỉ có trên phim phim truyền hình.
Vài người đàn ông mặc tây trang màu đen đi tới, đứng trước mặt Chu Kiến Quốc, cung kính mà nói: "Phó tổng, ông chủ sai chúng tôi đến đưa ngài trở về."
Đừng nói là La Bối, ngay cả Chu Kiến Quốc cũng không hiểu gì.