An Thính Miên ngồi trong lòng Vân Ngạn, ghé vào vai anh, mơ mơ màng màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. (chỉ ôm mà thôi)
“Lần sau không được như vậy nữa.” Anh vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, vén ra sau tai, dịu dàng nói.
“Ừm?” An Thính Miên trả lời anh theo bản năng. Cô buồn ngủ không chịu nổi rồi. An Thính Miên nhắm mắt lại, cọ cọ làm nũng bên gáy anh như con mèo con.
“Không được uống thuốc nữa!” Anh ghé sát vào tai cô, véo tai cô: “Thử uống tiếp xem, thuốc đó có hiệu lực bao lâu thì mình “làm” bấy nhiêu lâu.”
Hơi thở ấm áp của anh phả vào sau tai cô. Cả người An Thính Miên giật bắn, cơn buồn ngủ bị thổi bay ngay lập tức, cô đẩy anh ra.
Vân Ngạn cũng không chống cự, theo lực đẩy của cô mà ngả người ra, đón lấy ánh mắt đánh giá của cô.
An Thính Miên chống tay lên ngực anh, nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt cô quét anh từ trên xuống dưới.
Nếu là 2 giờ sau thì nhất định cô sẽ không dám nói thế: “Anh… chắc chưa?” An Thính Miên nghĩ hẳn là anh mệt quá nên hồ đồ rồi, nếu không sao anh lại nói vậy chứ.
Ngay sau đó anh nhếch môi, đảo đầu lưỡi trong miệng, khẽ cười.
An Thính Miên cảm thấy bây giờ cô mà không chạy thì sẽ gặp nguy hiểm mất.
Vừa mới cử động, eo đã bị bàn tay to nóng bỏng của ai đó bắt lấy, cưỡng chế kéo về. An Thính Miên cau mày, thân thể cứng đờ, trong thoáng chốc quên mất mình định làm gì: “Anh…”
“Không chắc, vậy nên thử một lần đi.” Anh nói như chuyện hiển nhiên, vẻ mặt vẫn cứ điềm đạm như bình thường. Thế nhưng tương phản chính là, động tác của anh lại rất mạnh bạo. Một lần nữa An Thính Miên lại xụi lơ ngã lên người anh.
* * *
An Thính Miên nằm trên giường, dù không muốn cử động chút nào nhưng đầu óc thì đang sinh động dị thường.
Bên tai cô như vẫn còn văng vẳng tiếng anh dirty talk trên giường. Quả nhiên đàn ông thì luôn có hai mặt, mặt trên giường và mặt dưới giường.
“Em vẫn chưa ngủ à?” Anh cầm khăn lông ướt trên tay, đứng ở mép giường nhìn cô nàng như đã lạc vào cõi thần tiên, rõ ràng là anh đã đứng như vậy từ lâu rồi.
Cô gái nhỏ nghe tiếng thì lập tức chui vào chăn, chỉ để lại cho anh một đôi mắt vẫn còn vương ánh nước nhìn anh chăm chú.
“Muốn anh lau người cho em à? Hay là muốn đi tắm?” Hiếm khi anh lại được như bây giờ, ghé vào giường, sờ sờ gương mặt cô, trên mặt anh lộ vẻ xót xa.
Nhưng những biểu hiện đó đều là giả dối, đều là giả dối hết, An Thính Miên không ngừng tự nhủ như thế. Chiếc cà vạt vốn thắt cho anh thế nhưng lại bị dùng để trói cổ tay cô. Đêm nay đã là lần thứ hai mặc quần áo lại rồi, An Thính Miên đã tê mỏi không chịu nổi rồi. Nhưng mà hình như người cho phép anh mở cái van (*) này là cô, để rồi người chịu thua trước rốt cuộc cũng là cô.(*) Van: là cái khoá van, cái tay vặn.
“Em không cần anh sao?” Ánh mắt anh lộ vẻ bị tổn thương, tay vẫn không chịu rút về, cứ dừng lại bên sườn mặt cô.
An Thính Miên thật sự muốn nói anh đừng có giả vờ nữa, An Thính Miên còn chưa thấy ai giả vờ nhiều như anh. Đúng là đàn ông mà bật chế độ “trà xanh” thì phụ nữ không có cửa so sánh mà.
Trong một thoáng, An Thính Miên chợt có cảm giác kiểu, nếu cô dám nói “không cần” thì bàn tay đang áp lên má sẽ chuyển sang bóp cổ cô ngay.
Giả vờ “trà xanh” hả? Ai mà chẳng biết? Anh cỡ này thì xem em cỡ nào đi?
“Sao anh lại đổi trắng thay đen vậy chứ ~ Em còn định hỏi là có phải anh không muốn em nữa không đấy?”
Đương nhiên là anh nhìn ra được, đáp lại cô: “Em nói sao cơ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
“Anh quá đáng lắm.” An Thính Miên giờ đây không rảnh lo chuyện mặt mũi nữa, mềm mại làm nũng: “Anh dùng nhiều sức quá, người em vẫn còn đau đây này ~”
Ánh mắt anh trở nên sâu hơn. Quả nhiên là như thế. An Thính Miên vẫn luôn biết, mặc kệ cô có phải đang làm nũng thật hay không, cũng mặc kệ Vân Ngạn có nhìn thấu mấy trò mèo của cô hay không; chỉ cần giọng An Thính Miên trở nên nũng nịu, đặt một bàn tay nhỏ lên ngực anh, anh sẽ không chịu nổi nữa. Có đôi khi An Thính Miên còn tự hỏi, phải chăng là do mị lực của cô lớn thật?
“Anh xin lỗi.” Anh lúc nào cũng hối lỗi rất nhanh.
“Lần sau mà còn như vậy nữa đi.” An Thính Miên biết rõ suy nghĩ trong lòng anh, xin lỗi lần này là lần sau lại dám tiếp, dù sao An Thính Miên cũng chưa bao giờ yên ổn với những cái “lần sau”. Thôi được rồi, thú thật thì cô cũng khá hưởng thụ.
Anh không khỏi cười thành tiếng. Bé con của anh đã học được cách cướp thoại của anh rồi.
Nghĩ ngợi một lúc, An Thính Miên nhận thua. Cô vươn cánh tay ngó sen từ trong chăn ra, ôm cổ anh, gục đầu lên đó. Lần này cô thật sự đang làm nũng. Cô đã mất hết sức lực, mà nếu để người dính nhớp như bây giờ thì không thoải mái chút nào.
Vậy nên, cô cứ yên tâm thoải mái sai bảo tên đầu sỏ gây tội này thôi: “Em muốn ngâm người trong bồn tắm.”
An Thính Miên ngẩng đầu, hôn anh như chuồn chuồn lướt nước, như thể đang lấy lòng anh: “Anh giúp em nhé, nhưng chỉ được tắm thôi, không được làm gì khác?”
“Làm gì khác là “làm” gì?” Vân Ngạn đã mềm lòng nhưng vẫn giả vờ không hiểu: “Hửm?” Anh không hề có ý định buông tha cho cô nàng đang tính lui quân này, tay anh đặt sau gáy chế ngự mọi cử động của cô.
“Em?” An Thính Miên mặt không đỏ, tim không đập nói xong từ đó, như ý anh.
Vân Ngạn không ngờ cô sẽ to gan như vậy, anh cười phì, nhéo chóp mũi cô: “Chẳng biết ngại là gì.”
Cái đồ đáng ghét này. Thôi, An Thính Miên mặc kệ đấy, dù sao thì có dỗ là được, cô chỉ cần hưởng thụ là được rồi.
“Vậy anh có giúp em hay không đây?”
“Sếp vợ đã phân phó, sao lại có chuyện chồng không làm.”
An Thính Miên rất hiếm khi nghe anh gọi cô là “vợ”, bây giờ được nghe mới phát hiện: hoá ra cái danh xưng này cũng khá dễ nghe đó chứ!
Cô sờ tay xuống giường, không tìm thấy quần áo, lại rụt mình vào chăn. Cô nhớ rõ ràng anh có mang quần áo cho cô mà nhỉ. À, đúng rồi, là anh cởi ra.
“Quần áo của em.” Cô nàng nhìn anh bằng đôi mắt to tròn ầng ậng nước.
Vân Ngạn chỉ thấy da đầu mình tê dại, chẳng lẽ cô đang xem anh là người tốt đấy hả? Còn nhìn anh bằng ánh mắt này nữa chứ.
An Thính Miên không biết cô đã vào bồn tắm bằng cách nào. Chỉ biết anh mỉm cười ghé lại gần cô, ngón cái và ngón trỏ kết hợp nắm cằm cô, như có như không mà đặt nụ hôn lên mặt cô. Nhưng những nụ hôn này lại chưa từng dừng lại trên môi cô. Ý cười tràn ngập trong mắt anh, khiến sắc hồng trên mặt An Thính Miên dần lan xuống cổ. (chỉ hôn thôi, không làm gì, chưa cả chạm môi mà)
“Sao? Sợ anh nhìn thấy à?”
Khoảng cách giữa hai người còn chưa đến vài centimet, ánh mắt An Thính Miên né tránh anh.
Ánh mắt anh lại tràn ngập tính công kích, ngạo nghễ nhìn cô từ trên xuống dưới, từ cái bóng dáng mịn màng đến bờ môi đỏ hơi sưng. Anh lại nhếch môi, khoé miệng căng ra.
An Thính Miên thở nhẹ, tức giận trừng anh. Anh thuộc họ nhà chó hả.
“Bé con, người anh yêu nhất là em, sao em lại sợ anh chứ?” Giọng điệu anh rất vô tội.
Nhưng trong mắt An Thính Miên chỉ cảm thấy rất khiếp người. Thân thể cô run lên, bàn tay chống lên ngực anh cũng nhũn ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Một giây sau, khi cô còn chưa kịp phản ứng, bàn tay nghịch ngợm của anh đã tiến vào ổ chăn ấm áp. (chỉ là mấy trò quậy nhau bình thường giữa các cặp đôi thôi)
Sau đó anh xốc chăn lên, ôm cô vào lòng, để cô tựa đầu lên vai mình, bế cô đi nhanh về phía phòng tắm.
An Thính Miên ngồi vào bồn tắm. Trong bồn có những bong bóng màu hồng nhạt, là loại bong bóng xà phòng mà cô thích nhất.
Làn nước ấm áp xung quanh ùa tới, che khuất cảnh xuân tràn ngập phòng tắm.
Trong tay anh cầm khăn lông, ngồi xổm trên sàn, nâng một tay cô lên cẩn thận chà xát.
Chuyện này cũng chẳng phải xa lạ. Từ trước đến nay, sau khi kết thúc, chỉ cần cô muốn ngâm bồn tắm thì anh đều làm thế.
“Anh…”
“Sao anh chẳng có chút tự chủ nào vậy chứ.” An Thính Miên hối hận, rất hối hận, cực kỳ hối hận, đáng lẽ cô không nên trêu chọc anh.
Anh khẽ nâng mí mắt nhưng không nhìn cô mà hỏi lại: “Em nghĩ sao?”
“Mặc dù, mặc dù là em mời gọi anh trước.” An Thính Miên bắt lấy tay anh, cô ngước mắt, cẩn thận nhìn anh một cái. Được lắm, anh không ngẩng đầu lên mà chỉ chuyên tâm giúp cô tắm rửa thôi. An Thính Miên bĩu môi, hờn dỗi chọc chọc tay anh.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nóng rực. Anh đỡ đầu cô ấn vào người mình: “Bé con, em cảm thấy em cứ ngồi lên người anh như vậy, thì anh có thể chịu đựng được à.”
Hầu kết anh lăn lộn, nổi hứng hôn cô một cái.
“Huống hồ, anh còn là một người bình thường đến không thể bình thường hơn. Còn em, là người vợ danh chính ngôn thuận mà anh cưới về, sao lại không được đè?”
Lời lẽ của anh thô thiển, ấy vậy mà cô lại không phản bác nổi.
“Lại nói, bé con à, trả lời thành thật cho anh, hôm nay em nhiệt tình khác thường là vì lý do gì đây?” Anh làm như hỏi vu vơ, tay vẫn không ngừng phục vụ.
“Chẳng vì gì cả.” An Thính Miên tất nhiên sẽ không thừa nhận lý do, sĩ diện đến thế cơ đấy.
Vân Ngạn biết vì sao, nhưng anh vẫn chỉ là muốn nghe cô nói ra, dù là lời cảm ơn cũng được. Anh là người đê tiện như vậy đấy, luôn muốn để lại một chút dấu vết nào đó trong lòng cô, muốn biết lý do cô còn ở cạnh anh, nhưng anh cũng không muốn cưỡng ép cô: “Vì đó là em, nên anh tình nguyện cùng em làm tất cả những chuyện mà em muốn làm.”
An Thính Miên không biết miêu tả tâm tình hiện tại của mình như thế nào nữa. Rõ ràng chuyện gì anh cũng biết, biết rõ mỗi một cử chỉ và tâm tư nhỏ bé của cô, thế nhưng vẫn không vạch trần cô.
“Anh phiền thật đấy.” An Thính Miên ngại ngùng. Chuyện hôm nay đúng là vượt xa dự định của cô. Ai mà biết cô mà muốn bạo dạn thì sẽ… bạo dạn như vậy đâu?
“Anh không cần em phải làm gì cho anh cả. Em chỉ cần không rời khỏi anh, tiếp tục ở cạnh anh, đã là cách tốt nhất rồi. Đừng làm lại chuyện đó, nhất là những chuyện xâm phạm đến thân thể em.”
Ba mẹ mất sớm, An Nguyên bận việc học, bận kế thừa sự nghiệp quản lý công ty. Mặc dù An Nguyên đã cố gắng hết sức để bù đắp cho cô, nhưng việc cô thiếu đi sự đồng hành của người thân vẫn là cái gì đó không thể bù đắp nổi.
Cô vẫn luôn tự trói buộc mình, cố gắng làm một cô em gái không để anh trai phải phiền lòng, bảo cô ở lại quê nhà với ông bà quản gia chờ anh đón cô, cô sẽ ngoan ngoãn đợi. Bảo cô cùng theo anh đến các thành phố, các quốc gia khác, cô sẽ đi. Cô rất hiểu chuyện, gần như chưa bao giờ để An Nguyên phải lo lắng. Có đôi khi cô ngoan đến nỗi chính cô cũng quên mất rằng, mình chỉ mới mười chín, hai mươi tuổi.