…
Lúc này, An Thính Miên như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh không vững, còn Vân Ngạn lại là biển động dữ dội với những đợt sóng cao, An Thính Miên chỉ có thể nương theo người anh.
Những đợt sóng cao dữ dội đập vào chiếc thuyền nhỏ khiến nó lắc lư mạnh, tạo nên tình huống ngày càng mãnh liệt hơn.
…
An Thính Miên được người đàn ông ôm vào trong lòng, anh hiếm khi có lòng nhân từ. An Thính Miên bám chặt vào cánh tay rắn chắc của anh, khóe mắt còn rưng rưng những giọt nước mắt trong suốt. An Thính Miên không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Vân Ngạn, nhưng cô có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của đối phương khi da thịt hai người chạm nhau. An Thính Miên biết anh cũng giống như cô, cô thở chậm lại, ngẩng đầu lên, ôm cổ anh, chìm đắm trong tình yêu.
Vân Ngạn ngồi trên ghế sếp, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô để cô dễ thở. Môi mỏng của người đàn ông chạm nhẹ lên tai cô gái, hơi thở ấm áp phả vào sau tai, tạo ra cảm giác tê dại: “Cục cưng, được không?”
An Thính Miên cho rằng anh như vậy là đã buông tha cho cô, còn cảm thấy kinh ngạc, khẽ “ừm” một tiếng coi như trả lời, nhưng giây tiếp theo An Thính Miên liền cảm giác được sự thay đổi trong cơ thể, người cô không kìm chế được, lại nóng lên.
“Anh.” Mặt cô hiện rõ vẻ không thể tin được, mới trôi qua bao lâu thôi chứ? Còn chưa tới năm phút, đã tiếp tục…
“Được, vậy chúng ta lại tiếp tục.” Nhưng anh chỉ nghĩ đây là điều bình thường.
An Thính Miên khóc không ra nước mắt. Bàn tay cô cố gắng bám chặt vào cửa kính trước mặt, mồ hôi trong lòng bàn tay của cô khiến dấu bàn tay trên kính di chuyển rõ rệt, trượt xuống rồi lại kéo lên, cực kỳ mềm nhũn. Nhưng không thể so với đầu ngón chân và hai đùi rất mệt mỏi khi phải nhón lên.An Thính Miên không thấy rõ mặt anh, nhưng cúi đầu là có thể thấy rõ bàn tay to đang nắm eo cô. Khi ngẩng đầu lên thì chỉ có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt của Vân Ngạn trên cửa kính, thông qua tiếng thở dốc của người đàn ông phía sau, An Thính Miên có thể tưởng tượng được hình ảnh của anh lúc này. An Thính Miên cố gắng nuốt nước bọt, nỗi bất an bao trùm cô, cô đành làm nũng cầu xin anh nhẹ tay.
Từ trước đến nay, Vân Ngạn rất cưng chiều cô, luôn cố gắng thỏa mãn mọi yêu cầu của cô, nhưng mà không biết áo khoác của người đàn ông đã buộc trên cổ tay của An Thính Miên từ khi nào, tay bị anh đặt ở sau gáy, treo lơ lửng, cô chỉ có thể dựa vào anh thật chặt, mặc dù nguy hiểm nhưng anh là sự cứu rỗi của cô lúc này.
An Thính Miên không rõ hành động hôm nay được coi là gì? Là báo đáp món quà của anh? Đây là câu trả lời mà cô đã chuẩn bị từ trước, nhưng cô biết, không phải vậy.
Trước nay anh đều làm theo ý cô, thậm chí là xử lý những người theo đuổi cô, anh luôn nói rằng cô thu hút người khác thích mình, nhưng chưa bao giờ can thiệp vào việc giao tiếp của cô với người khác giới và cách cô giải quyết vấn đề. Anh buông tay để cô tự làm, cho dù cô làm không tốt cũng không sao, anh sẽ giúp cô giải quyết vấn đề dựa trên sự tôn trọng ý muốn của cô.
Cô nói muốn đi du học, anh đã tìm hiểu về trường đại học đó, nghiên cứu chuyên ngành, thậm chí đi tìm hiểu các trường đại học tốt hơn hoặc không thua kém ngành đó, anh còn tìm hiểu những tiền bối và nhân vật lớn trong ngành, hỏi bọn họ một số câu hỏi liên quan, sau đó lại đăng ký học cho cô, rồi tìm giáo viên dạy thêm, anh còn dành ra thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của mình để ôn tập ngoại ngữ cùng cô.
Anh nói anh thích cô, trước nay không phải chỉ nói thích ngoài miệng, mà anh luôn dùng hành động chứng minh tình yêu của mình, đi xem phim, dạo chợ đêm, ăn quán ven đường cùng cô giống như tất cả các cặp đôi bình thường khác. Anh đưa cô đến những quán bar và hộp đêm mà cô chưa bao giờ đi, cô chỉ việc thỏa thích vui chơi, tò mò đi khám phá thế giới. Còn anh sẽ ở bên cạnh bảo vệ sự an toàn của cô.
Anh nuôi cô rất tốt, thậm chí còn nuôi cô càng trở nên ngọt ngào hơn. Anh nói anh lớn hơn cô vài tuổi, nhưng sẽ không truyền đạt những đạo lý lớn lao cho cô mà sẽ từ từ cùng cô học những điều cô chưa hiểu. Anh chưa bao giờ nói với cô thế giới này vừa tốt vừa xấu, nhưng cô cảm thấy chỉ cần anh ở bên cạnh cô thì mọi thứ đều là tốt nhất, ngay cả những điều xấu cũng trở nên tốt đẹp. Anh quan tâm đến những khó khăn cô gặp phải, ngay cả khi đối với anh mà nói, những điều đó chẳng phải chuyện gì lớn, nhưng anh sẽ kiên nhẫn lắng nghe cô kể chuyện, không cười nhạo cô, ngược lại luôn luôn tôn trọng cô.
Anh nói cho cô biết, cô không thuộc về bất cứ ai, chỉ thuộc về bản thân, còn anh thuộc về cô.
Anh nói rất nhiều lời âu yếm, dù khi tỉnh táo hay lúc trầm mê, anh luôn không biết mệt mà gọi cô là cục cưng, gọi cô là bảo bối, gọi cô là Miên Miên và gọi cô là cô Vân.
Là biệt danh hồi nhỏ của cô cũng được, là xưng hô sau khi gả cho anh cũng tốt, những lúc cô nằm trong vòng tay của anh hay khi cô hòa làm một với anh, cô cũng có thể cảm nhận được tình yêu của anh luôn tràn đầy.
Lông mi An Thính Miên run rẩy, cô chìm vào đôi mắt sâu thẳm trước mặt, đôi mắt đó tựa như những ngôi sao lấp lánh, hơn cả những ngọn đèn neon rực rỡ không xa ngoài cửa sổ. Cô không thể chịu đựng được, cắn nhẹ vào đôi môi đỏ, đầu ngón tay bấm mạnh đến mức trắng bệch, để lại vệt đỏ trên lưng người đàn ông, khuấy động tình yêu vô biên.
An Thính Miên mơ mơ màng màng, cô nhất thời cảm thấy thế giới nhanh chóng bị thu hẹp lại, giây tiếp theo, mọi thứ xung quanh dường như đang xoay tròn.
Anh thở dài một hơi nhưng không bỏ lỡ vẻ động tình của cô một giây nào. Anh đặt cô đứng trên mu bàn chân mình, An Thính Miên cho rằng anh sắp tách ra, nhón mũi chân chủ động hôn lên cằm anh, hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn anh. Giây tiếp theo khi An Thính Miên tưởng anh muốn rút ra, cô chủ động dán sát lại gần.
“Tuy rằng anh rất muốn nhưng mà cục cưng, anh không muốn em đau một lúc nữa.” Anh cúi đầu than nhẹ bên tai cô, gỡ chiếc áo trói chặt tay cô, trải ra khoác lên bờ vai cô, che khuất những dấu vết mà anh làm loạn trên người cô vừa nãy, sau đó lại xoa xoa cổ tay cô, lúc này mới hỏi một câu mà anh đã muốn hỏi trước khi bắt đầu: “Tại sao hôm nay cục cưng lại như vậy…”
An Thính Miên không cần anh nói xong đã hiểu ý anh: “Bởi vì em phát hiện, hôm nay em đặc biệt thích anh?”
Người đàn ông không ngờ cô gái trả lời thế này, hiếm khi cười vui vẻ như vậy trước mặt An Thính Miên, vùi đầu vào xương quai xanh của cô, cơ thể rung lên.
An Thính Miên bị cười, có chút ngượng ngùng, hơn nữa rất buồn cười sao?
“Anh đang chê cười em?”
“Đang cười em, vậy mà bây giờ em còn nói thích anh được?”
“Là sao vậy?” Cô biết anh không có ý khác.
Người đàn ông thu lại ý cười: “Lát nữa đừng nói ghét anh là được.”
An Thính Miên không hiểu ý anh.
Nhưng giây tiếp theo, An Thính Miên đã hiểu rõ.
Trong hai tiếng sau, mặc kệ An Thính Miên có mắng anh thế nào, anh cũng không hề dao động.
…
“Đừng căng thẳng, bé cưng, anh mới làm ba lần mà thôi.”
An Thính Miên khóc, hạnh phúc là do anh, đau khổ cũng là do anh.