Từ Ngọc Tuyên tiếp tục lam bẩm: "Cũng không biết cô cô người thích kiểu người như nào, nhưng mặc kệ có bộ dạng gì, bảo đảm đều là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, nếu như cô cô có thích kiểu dáng nào thì cũng có thể báo mộng cho Tuyên nhị, ta sẽ để cho người ta căn cứ theo kiểu dáng ấy làm thành."
Trên đường trở về Tây viện, khăn bị mất, Ôn Diệp quay lại tìm, vừa vặn nghe được những lời này của Từ Ngọc Tuyên, lúc này đi vào nói: "Mỹ nam gì? Vì sao không đốt cho ta?"
Lúc không có người ngoài, Ôn Diệp vẫn không quen nói: "Tất cả mọi người đều là nương con, con không thể thiên vị như vậy."
Từ Ngọc Tuyên lỡ lời vài giây, cậu cũng không đốt cho mẹ ruột nữa, dù sao cha ruột cậu cũng ở phía dưới quan sát.
Cậu đang muốn giải thích, dư quang thoáng nhìn từ đường bên ngoài xuất hiện thân ảnh, nhịn cười nói: "Nương, bằng không người quay đầu lại trước đi?"
Ôn Diệp nghe vậy, theo bản năng xoay người, chính là Từ Nguyệt Gia đi theo nàng tới đây.
Nàng lập tức đổi giọng, cáo trạng nói: "Lang quân tới thật đúng lúc, vừa rồi ta nghe Tuyên nhi nói lang quân già rồi, ta đang giáo huấn nó."
Từ Ngọc Tuyên: ”..."
Từ Nguyệt Gia đến gần, không nói gì, nắm lấy cổ tay Ôn Diệp rời khỏi từ đường.
Trên đường trở về, Ôn Diệp vẫn nói: "Nó nói thật đấy."Từ Nguyệt Gia liếc mắt nhìn nàng: "Cho nên, nàng tin?"
Ôn Diệp cẩn thận nhìn một hồi khuôn mặt không hề già nua của hắn, thành thật lắc đầu: "Không đúng."
Từ Nguyệt Gia năm nay vẫn chưa tới ba mươi lăm tuổi, hơn nữa mấy năm gần đây chú trọng dưỡng da, hoàn toàn nhìn không ra là người đã có con trai lớn như Từ Ngọc Tuyên.
Đương nhiên, nàng lại càng không giống.
"Có điều" Ôn Diệp đột nhiên đổi giọng: "Còn cần một ít chứng cứ thực tế."
Từ Nguyệt Gia: ”..."
Phàm là nữ nhi từ tứ phẩm trở lên của Thịnh Kinh đều phù hợp với điều kiện tuyển chọn Thái tử phi.
Ôn Nhiên chưa tới mười sáu, đương nhiên cũng nằm trong danh sách tham gia tuyển chọn, trên dưới Ôn phủ sau khi biết vừa lo lắng lại âm thầm kích động.
Nếu thật sự chọn trúng, Ôn gia sẽ được thay đổi vận mệnh.
Thẩm thị thấy Thường di nương cả ngày cau mày, liền vung tay viết phong thư cho Ôn Diệp, bảo nàng trở về một chuyến.
Ôn Diệp sau khi trở về liền hỏi một câu: "Tiểu Ngũ, muội có muốn làm Thái tử phi không?"
Ôn Nhiên trả lời khẳng định: "Muốn."
Ôn Diệp nghe vậy, cũng không quá bất ngờ nói: "Vậy sau này muội vất vả rồi." Thái tử phi cũng không chỉ là một cái danh tiếng thôi đâu.
Ôn Nhiên lắc đầu: "Muội không sợ khổ."
Sau khi cập kê, cô bé bỗng nhiên ý thức được mình một ngày nào đó phải lập gia đình, mặc dù những gia đình mà nương cô bé chọn cho đều tốt nhưng giờ đã có ứng cử viên tốt hơn và cô bé có đủ tư cách.
Đọc sách gần mười năm, hôm nay cuối cùng cũng có đất dụng võ, Ôn Nhiên không muốn dễ dàng buông tha.
Hơn nữa công chúa lặng lẽ mang cho cô bé một bức tượng nhỏ của Thái tử, nhìn sơ qua liền biết Thái tử không xấu.
Dù thế nào đi nữa thì cô bé cũng không thiệt thòi.
Thường di nương ở một bên nghe, vừa vội vừa bất đắc dĩ nói: "Còn chưa chắc có thể được chọn, hai người các con ở đây nói chuyện sau khi chọn vội thế."
Ôn Diệp cười nói: "Bài tập của Tiểu Ngũ, Cha hàng năm đều tán dương, di nương sợ cái gì?"
Rất hiếm khi một cô nương xuất thân từ một gia đình quý tộc tiếp tục đi học sau khi đã đến tuổi cập kê.
Nhưng Thường di nương vẫn lo lắng: "Nhưng tương lai Thái tử còn có nữ nhân khác..."
Ôn Nhiên lại nói: "Di nương, nam nhân giống tỷ phu, ở Thịnh kinh thành mấy ai có thể có? Nếu không tránh được kết cục là sẽ nạp thiếp, vì sao không chọn một người có ích đối với mình nhất?"
Ôn Diệp nghe thấy cô bé tỉnh táo, vui mừng đồng thời cũng có chút đau lòng.
Vui mừng là không cần sợ cô bé sẽ bị nam nhân lừa gạt nữa, đau lòng là bởi vì làm tỷ tỷ, nàng tựa hồ chưa bao giờ cho đối phương cái gì.
Ôn Nhiên vì sao muốn liều mạng lần này, trong lòng Ôn Diệp rất rõ ràng.
Ôn Diệp vuốt tóc cô bé, quay đầu nói với Thường di nương: "Di nương, để Tiểu Ngũ đi thử một lần đi, chỉ là một cuộc thi mà thôi."