Ở lại Quốc Công phủ gần mười năm, Ôn Diệp đã sớm quen với chuyện chăm sóc của Lục thị, rời xa Lục thị, nàng không làm được.
Ôn Diệp thở dài: "Nhưng ta không muốn dọn đi, luyến tiếc Tẩu tẩu và mọi người lắm."
Mặc dù không đồng tình với lo lắng của Ôn Diệp, nhưng Từ Nguyệt Gia vẫn nói tiếp: "Cho dù rời khỏi Quốc Công phủ, chúng ta cũng không đến mức ngủ ngoài đường."
Ôn Diệp quay đầu nhìn hắn: "Vậy dọn ra ngoài, mọi việc trong phủ đều do lang quân quản sao?"
Nàng tính toán cho Từ Nguyệt Gia: "Tuyên nhi bây giờ mới mười một, chờ nó cưới vợ, ít nhất còn phải sáu bảy năm nữa, lang quân chỉ cần quản mấy năm này thôi."
Từ Nguyệt Gia nghiêm túc suy nghĩ một chút, lựa chọn đổi giọng: "Ta cần phải đến tiên viện nói chút chuyện với huynh trưởng."
Ôn Diệp nghi hoặc: "Nói cái gì?"
Từ Nguyệt Gia và nàng nhìn nhau nói: "Dan dò huynh ấy ngày sau ít cãi lời đại tẩu lại."
Ôn Diệp dừng một lát mới hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, đồng thời nói tiếp: "Vậy ta cũng sẽ nghiên cứu các bài thuốc mới?"Đôi phu thê ăn nhịp với nhau....
Năm nay người muốn kết hôn hình như rất nhiều, từ đầu năm sau khi Ôn Nhiên cập kê, Thẩm thị cũng đang chậm rãi kiếm nhà chồng thích hợp cho nàng ấy.
Sau khi Ôn Diệp biết được, liền trở về một chuyến.
Khách quan mà nói, Thẩm thị chọn người cũng không tệ, dung mạo Ôn Nhiên nổi bật, đọc sách giỏi đầu óc thông miinh, lại vào cung làm bạn học của Trường Nhạc công chúa, vả lại quan hệ với Trường Nhạc công chúa còn rất tốt.
Nhưng không đợi Thẩm thị tiếp xúc với nhà trai, trong cung bỗng nhiên hạ chỉ, muốn tuyển Thái tử phi cho Thái tử, hơn nữa điều kiện tuyển chọn khiến mọi người khiếp sợ.
Do Thái tử chủ bút ra đề, Hoàng đế hoàng hậu cùng với Thái hậu Thục thái phi phụ trợ, ra một bài thi, người tham gia tuyển chọn, ai đoạt được hạng nhất, người đó chính là Thái tử phi.
Ngay từ đầu Hoàng đế không đồng ý, quả thực quá hoang đường, y còn cố ý gọi mọi người tới giúp mình khuyên bảo Thái tử.
Nhưng mà thái tử kiên định với quyết định của mình, không thay đổi.
Thái hậu cùng Thục thái phi tới cho đủ số, con cháu tự có phúc của con cháu, các nàng không muốn quản, vì thế chọn cái gì cũng không nói.
Ngược lại Hoàng hậu mang tính tượng trưng hỏi một câu: "Vì sao con lại nghĩ đến phương thức tuyển chọn mới lạ như thế?"
Thái tử nhíu mày trả lời: "Nhi thân không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa."
Dứt lời, cậu nhìn thoáng qua phụ hoàng và Vương thúc của mình. Hoàng đế và Văn Vương: “..."
Không phải chứ, ngươi liếc mắt một cái là có ý gì?!
Hoàng hậu nghe xong, trâm mặc, cũng không ngăn cản nữa.
Quân chủ tương lai của Đại Tấn, ít nhất phải thông minh....
Lại một năm giao thừa, quốc công phủ từ đường, mọi người tế tổ xong lục tục rời đi.
Có lẽ là bởi vì Từ Ngọc Tuyên cần nói chuyện với bài vị tương đối nhiều, cho nên mấy năm gần đây cậu bé luôn là người cuối cùng ra ngoài.
Năm chín tuổi, Từ Ngọc Tuyên đã biết thân thế thật của mình, bây giờ cậu đã mười hai tuổi, nhìn từ phía sau đã trưởng thành thành một thiếu niên tuấn tú.
Tuy nhiên nếu lắng nghe kỹ, sẽ thấy chàng trai trẻ này khá giỏi nói chuyện bằng cái miệng nhỏ nhắn của mình.
Không phân lớn nhỏ đến mức ngay cả nhân sủi cao cậu ăn cách đây không lâu mùi vị mặn nhạt cũng miêu tả ra không sai chút nào.
Nói xong lời cuối cùng, Từ Ngọc Tuyên chợt nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi cô cô, con muốn cùng người thương lượng một chuyện."
Có lẽ là cảm thấy đối phương sẽ đáp lại, Từ Ngọc Tuyên nói xong một câu, còn dừng lại giây lát mới tiếp tục: "Cha hiện giờ... cũng không còn trẻ, trong Thịnh Kinh thành người có tuổi tác giống như cha, đã thành hôn sớm, dưới gối đều có hài tử kém tuổi cô cô không nhiều lắm."
Dù sao người với cha không có tình cảm, chờ tới trăm năm sau, Tuyên Nhi muốn cho cha cùng Nương hợp táng, tựa như cha nương vậy.
Chẳng qua một mình cô cô ở bên kia quá cô đơn. Tuyên Nhi suy nghĩ một chủ ý, không bằng đốt cho người chút mỹ nam tử xuống được không nhỉ?