Từ Quốc Công không hiểu ý nàng ấy, hỏi ngược lại: "Chúng nên có phản ứng gì?"
Lục Thị lườm y một cái, nói: "Chàng quên rồi à, Nhị đệ và Diệp Nương đã thành hôn được một năm rồi."
Ban đầu có Tuyên Nhi, hơn nữa Lục Thị cũng không phải là người thích đỏ mặt tía tai thúc giục người ta sinh con, chẳng qua hôm qua mới nhận được thư gửi từ Lăng Thành, đột nhiên nhớ ra chuyện này.
Từ Quốc Công ngẫm nghĩ rồi đáp lời nàng ấy: "Có thể là duyên phận vẫn chưa tới?"
Lục Thị không tán đồng với cách nói này, nàng ấy nói: "Hay là chàng đi nói bóng gió hỏi thử xem sao?"
Từ Quốc Công không muốn đi, nói: "Tại sao ta phải đi."
Nói thật, gần đây y thấy hơi sợ Nhị đệ.
Lục Thị nói: "Đương nhiên là chàng rồi, hai người là huynh đệ ruột thịt, xương gãy còn liền gân, có chuyện gì cũng tiện nói thẳng hơn, còn nếu ta đi, ngộ nhỡ thật sự hỏi ra vấn đề gì thật thì chàng nói xem tương lai Diệp Nương phải nhìn mặt ta thế nào đây?"
Từ Quốc Công nghe đến đây thì hiểu rõ: "Ý của nàng là Nhị đệ có vấn đề?"
Lục Thị không tỏ ý kiến: "Chỉ là bảo chàng đi hỏi một chút mà thôi."
Hai phu thê giằng co một lúc lâu, cuối cùng Từ Quốc Công bại trận đành nói: "Được, ta sẽ tìm cơ hội để hỏi."
Lục Thị lại thúc giục thêm: “Chàng đi ngay bây giờ đi."Từ Quốc Công: "..."
Dong dài cả nửa ngày trời, cuối cùng Từ Quốc Công vẫn đi tới thư phòng tiền viện.
Từ Nguyệt Gia nhìn thoáng qua, hỏi: "Huynh trưởng có việc gì à?"
Từ Quốc Công đi vào, nói: "Đúng là có một chuyện, khu khụ."
Y lấy tay che miệng giả vờ ho.
Từ Nguyệt Gia đặt bút xuống, hỏi: "Chuyện gì?"
Từ Quốc Công ngồi xuống đối diện Từ Nguyệt Gia, nhìn chằm chằm hắn một lúc rồi mới nói: "Hay là ta lén tìm đại phu đến bắt mạch cho đệ?"
Từ Nguyệt Gia khó hiểu: "Bắt mạch gì cơ?"
Từ Quốc Công hơi xấu hổ không dám nói thẳng ra, chỉ ấp úng một lúc lâu.
Từ Nguyệt Gia thấy vậy, nói một tiếng: "Huynh trưởng."
Từ Quốc Công thở dài một hơi, nói: "Đệ và đệ muội thành thân một năm rồi, sao mãi vẫn chưa thấy có tin vui? Không phải là nói sức khỏe đệ có vấn đề, vi huynh chỉ hỏi thử cho biết mà thôi."
Từ Nguyệt Gia: ”..."
Nửa canh giờ sau, Từ Nguyệt Gia về đến Tây viện.
Ôn Diệp đang chơi bài với Đào Chi, Vân Chi, Từ Ngọc Tuyên vẫn đảm đương trách nhiệm hỗ trợ nàng, có điều hôm nay nàng khá may mắn, trên mặt Từ Ngọc Tuyên chỉ dán hai tờ giấy mà thôi. Thấy Từ Nguyệt Gia đi đến, Ôn Diệp còn hỏi: "Lang quân có muốn chơi không?"
Từ Nguyệt Gia liếc mắt nhìn mấy lá bài, sau đó nhìn nàng nói: "Ta có chuyện muốn nói với nàng."
Ôn Diệp nghe vậy thì thả bài trong tay xuống, để Vân Chi và Đào Chi đi ra ngoài trước, rồi mới nói: "Nói đi."
Từ Nguyệt Gia không nhúc nhích, ánh mắt lại đảo xuống phía dưới, dừng trên người Từ Ngọc Tuyên đang ngồi bên cạnh nàng.
Ôn Diệp quay đầu nhìn theo ánh mắt chàng, hiểu rõ: "Vậy chúng ta vào trong nói?"
Từ Nguyệt Gia gật đầu: "Ừm."
Từ Ngọc Tuyên ngẩng đầu lên hỏi: "Vậy Tuyên Nhi thì sao?"
Ôn Diệp với tay lấy điểm tâm trên bàn trang điểm bên cạnh lại, nói: "Con ăn trước đi."
Từ Ngọc Tuyên không muốn ăn lắm, cậu bé đảo mắt nhìn thẳng vào mắt Từ Nguyệt Gia.
Cậu bé vừa định há cái miệng nhỏ thì đã nghe thấy Từ Nguyệt Gia nói: "Làm xong bài tập rồi à?"
Từ Ngọc Tuyên lập tức ngậm miệng lại ngay, ngoan ngoãn rũ mắt bốc điểm tâm ăn.
Ôn Diệp thuận lợi đi vào thư phòng tây sườn với Từ Nguyệt Gia, nàng hỏi: "Có chuyện gì thế lang quân?”
Từ Nguyệt Gia vào thẳng vấn đề chính: "Mới vừa rồi huynh trưởng đến hỏi ta chuyện con cái."
Chỉ một câu này thôi mà Ôn Diệp đã hoàn toàn hiểu ra, rốt cuộc thì chuyện này vẫn tới.
Ôn Diệp hỏi: "Vậy lang quân trả lời như thế nào?"
Từ Nguyệt Gia đáp lại một cách ngắn gọn: "Ta nói rõ với huynh ấy là ta không muốn, nàng chiều theo ý ta.
Ôn Diệp hơi nhíu mi: "Chỉ đơn giản như vậy?"
Sắc mặt Từ Nguyệt Gia không thay đổi: "Ừ"
"Còn nữa..." Hắn còn chưa nói hết lời thì đã bị tiếng gọi bên ngoài ngắt ngang.
Ôn Diệp cho người đứng bên ngoài đi vào.
Đào Chi đẩy cửa đi vào, sau đó nói: "Phu nhân, chính viện cho mời."