Lục Thị: ”..."
Chẳng trách Nhị đệ lại tức giận như vậy.
Lúc này Từ Ngọc Tuyên vẫn mỏi mắt trông mong nhìn nàng ấy.
"Phụ thân con... Nói đúng, bài tập thì vẫn phải làm." Lục Thị cúi đầu nhìn cậu bé, nói lời thấm thiết: "Đọc sách khiến con người ta sáng suốt, phụ thân con chỉ muốn tốt cho con thôi."
Sau khi nói xong, nàng ấy không chờ Từ Ngọc Tuyên hoàn hồn lại thì đã nhướng mắt nhìn tiểu nhi tử của mình: "Con cũng vậy, bớt chơi người tuyết lại đi, đi lấy bài tập mà tiên sinh giao cho con lại đây, nương giám sát hai huynh đệ các con."
"Bá nương?" Trên khuôn mặt mũm mĩm của Từ Ngọc Tuyên tràn ngập vẻ không dám tin.
Từ Cảnh Lâm càng cảm thấy oan uổng, cậu bé chỉ đi cùng Tuyên Đệ đến chỗ nương, tại sao cậu bé cũng phải làm bài tập cơ chứ.
Nhưng mà cho dù hai đứa bé có giả vờ ngoan ngoãn thế nào thì Lục Thị đều không động lòng, trên giường đất nhanh chóng có thêm một cái bàn con, đặt ở đối diện Lục Thị.Từ Ngọc Tuyên và Từ Cảnh Lâm mỗi người độc chiếm một phương, dưới mí mắt Lục Thị, chúng chăm chỉ học chữ luyện chữ.
Đến giờ cơm trưa, lúc Ôn Diệp mang theo ngỗng hầm nồi sắt đi vào chính viện đã nhìn thấy cặp huynh đệ đang rũ rượi như thể đời này chằng còn thú vui nào.
Ôn Diệp cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ hai đứa bé chơi đùa mệt nên mới thế.
Đồ ăn đã bày lên bàn, Lục Thị cất lời: "Cô mẫu gởi thư, nói biểu đệ Đình Hiên đang trên đường hồi kinh, chỉ một mình đệ ấy thôi, trong thư nhờ chúng ta chăm sóc đệ ấy nhiều hơn."
Từ Quốc Công khó hiểu: "Sao chỉ có một mình đệ ấy, còn cô mẫu đâu?”
Chuyện Thân biểu đệ lên chức, đương nhiên Từ Quốc Công có biết.
Vụ án dư đảng Cửu Vương lúc trước đã liên lụy đến một số quan viên, hiện tại trong triều dư ra không ít vị trí, Hoàng Đế đã đề bạt một ít người từ địa phương lên, vừa hay Thân biểu đệ cũng nằm trong số đó.
Lục Thị giải thích đơn giản: "Biểu đệ muội có thai, cô mẫu sợ đi đường xóc nảy không tốt cho biểu đệ muội và hài tử cho nên thương lượng để biểu đệ hồi kinh trước, bà ấy ở lại Lăng Thành chăm sóc biểu đệ muội, chờ hài tử chào đời thì từ từ đi về Thịnh Kinh."
Vừa hay phía Diêu gia cũng không nỡ để nữ nhi đột ngột chuyển đi, có Diêu tri phủ ở đó, cô mẫu và biểu đệ muội sẽ không bị ức hiếp.
Từ Quốc Công tỏ vẻ hiểu: "Chuyện này không thể nóng vội được."
Trước mắt thì thai phụ và hài tử là quan trọng nhất.
"Đúng vậy, ta tính hai ngày nữa sẽ chuẩn bị gửi tặng một ít đồ bổ và vải dệt hợp may xiêm y hài tử đến đó.
Từ giờ đến khi sinh hài tử xong, sau đó đủ sức lên đường hồi kinh, ít nhất phải mất một hai năm nữa.
Cũng đâu thể vừa sinh hài tử xong đã hồi kinh ngay được đâu, rất nguy hiểm, ít nhất phải chờ đến khi hài tử được nửa tuổi. Nói đến hài tử, Lục Thị liếc mắt nhìn đôi phu thê ngồi ở đối diện mình, Ôn Diệp thấy chuyện này không liên quan tới mình thì cúi đầu ăn cơm, Từ Nguyệt Gia cứ giả vờ như không nghe thấy, hắn dùng đũa dùng chung gắp cho Ôn Diệp một cái chân ngỗng.
Từ Ngọc Tuyên ngồi ở chính giữa thấy vậy thì vội vàng đưa bàn tay nhỏ đẩy cái chén nhỏ trước mặt cậu bé ra.
Sau đó thu hoạch được một cái đùi gà.
Ba người nhà họ tựa như bị ngăn cách trong một thế giới khác, lời nói của Lục Thị không hề ảnh hưởng tới bọn họ một chút nào cả.
Ôn Diệp phát hiện ra ánh nhìn phía đối diện, nàng ngẩng đầu nói: "Muoi cũng chuẩn bị một cái rương, lát nữa tẩu tẩu bảo Thanh Tuyết, Bạch Mai tới chuyển về nha."
"... Được." Trong lòng Lục Thị có tâm sự, bỗng thấy ăn không ngon miệng nữa.
Sau khi ăn xong, gia đình nhỏ ba người của Ôn Diệp ra về, Từ Quốc Công bảo tiểu nhi tử về Đông viện, sau đó mới đi vào noãn các hỏi Lục Thị: "Yểu Tâm, hôm nay nàng sao thế, ta thấy trưa nay nàng chẳng ăn được mấy miếng cơm cả."
Lục Thị liếc y rồi bất ngờ thở dài nói: "Hôm nay ta nhắc tới chuyện biểu đệ muội có con, Nhị đệ với Diệp Nương chẳng có chút phản ứng nào cả, chàng nói xem chuyện này là thế nào?"