Lúc này, đối với cậu bé mà nói, một bàn đồ ăn này so với cái bánh nhạt nhẽo thì hấp dẫn người khác hơn nhiều.
Từ Ngọc Tuyên ngoan ngoãn cắn miếng bánh táo trên tay, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Ôn Diệp ăn từng miếng từng miếng van thắn nhỏ vào miệng, trong đầu cậu bé hồi tưởng lại quá khứ sau khi nhị ca được cậu bé dẫn ra từ chỗ bá nương, hình như cũng như vậy, ăn từng miếng từng miếng bánh ngọt trong phòng cậu.
Điều duy nhất bất đồng chính là, nhị ca vừa khóc vừa ăn, còn nương thì không khóc.
Nhưng mà quản hai người ăn cái gì làm gì, hẳn là đều được cứu ra nên mới như vậy đi?
Từ Ngọc Tuyên mang theo nghi hoặc nho nhỏ, ăn xong một khối bánh cho thỏa mãn cơn thèm.
Ôn Diệp lúc này cũng dùng hết một chén canh gà hoành thánh, giờ phút này đang ăn bánh bao.
Từ Ngọc Tuyên tự mình lấy khăn lau sạch sẽ vụn bánh lưu lại trên tay, sau đó trả lại khăn lụa cho Vân Chỉ.
Thân thể cậu bé hơi nghiêng nghiêng về phía trước, không cẩn thận liền đụng vào cánh tay Ôn Diệp, sau đó lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Vân Chi vội vàng tiến lên nửa bước đỡ cậu bé đến khi cậu bé đứng vững mới thả tay ra.
Từ Ngọc Tuyên lại muốn di chuyển đến trước mặt Ôn Diệp.Ôn Diệp ăn xong bánh bao trong tay liền cúi đầu hỏi: "Con muốn làm gì?"
Từ Ngọc Tuyên ngửa đầu, ngón tay chỉ vào cánh tay Ôn Diệp, miệng nhếch lên nói: "Hương hương?"
Ôn Diệp nhất thời cười nói: "Ta là nương con, không phải là Hương Hương?"
Từ Ngọc Tuyên lại nói: “Cha.”
Động tác nhai nuốt của Ôn Diệp dừng lại trong nháy mắt, nàng cúi đầu ngửi ngửi, hình như đúng là vậy thật.
Nàng nhớ tới tối hôm qua bản thân không cẩn thận cầm nhầm xà phòng mà Từ Nguyệt Gia thường dùng, bởi vậy sau đó, nàng cũng chọn cho Từ Nguyệt Gia một khối xà phòng mới, là xà phòng mà nàng thường dùng, có chứa hương hoa lê.
Từ Nguyệt Gia dùng xà phòng, nàng chỉ cảm thấy có mùi thơm bình thường, Ôn Diệp không nghĩ tới mũi Từ Ngọc Tuyên lại thính đến như vậy.
Cái này mà cũng có thể ngửi ra....
Sau khi xác định nương đã được mình thuận lợi cứu ra, Từ Ngọc Tuyên cũng không ở lại Tây viện lâu, cậu bé còn muốn di chính viện bồi bá nương dùng cơm trưa.
Đừng có lầm, công việc của cậu bé rất chi là bận rộn đấy.
Ôn Diệp càng không có ý muốn giữ cậu bé lại, nàng tự mình dùng bữa sáng, Từ Ngọc Tuyên ở chỗ nàng đợi đến giờ cơm trưa, nàng cũng không thể để đứa nhỏ ăn, còn bản thân mình thì ngồi xem.
Riêng chuyện gì chứ chuyện ngồi nhìn một hài tử ăn là chuyện nàng không thể làm được.
Nhưng mà trước khi Từ Ngọc Tuyên rời đi còn quay đầu lại nói một câu: "Nương, sau khi ăn trưa xong, con sẽ đến chơi cùng người nhai!”
Ôn Diệp cười trả lời: "Vậy con ngủ trưa xong rồi hãy đến đây chơi."
Nhận được lời xác nhận, Từ Ngọc Tuyên vô cùng cao hứng rời đi.
Tiễn tiểu hài nhi đi, Ôn Diệp nhìn sắc trời, nói với Vân Chỉ: "Đi, chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta xuất phủ."
Vừa mới ăn no vẫn còn chưa đói bụng, tối nay lại ra ngoài kiếm ăn, vừa đúng lúc.
Vân Chi chần chờ nói: "Vậy tiểu công tử bên này thì sao tiểu thư?"
Ôn Diệp: "Ta chỉ nói với Tuyên nhi sau giờ ngọ hãy tới đây nhưng ta cũng không đáp ứng thằng bé rằng bản thân nhất định sẽ ở đây."
Vân Chi: "..."
Tiểu thư nhà nàng càng ngày càng biết lừa dối người khác mà, đến hài tử cũng không tha.
Đào Chi cười nói: "Đi thôi Vân Chi, nghe tiểu thư nhà chúng ta là chuẩn không cần chỉnh đâu."
Dù sao chuyện tiểu công tử bị tiểu thư các nàng cho leo cây cũng không phải ngày một ngày hai, nói không quá chứ có lẽ đã sớm thành thói quen rồi.
Vân Chi bị Đào Chi kéo đi chuẩn bị cho Ôn Diệp tất cả vật dụng cần dùng để xuất phủ.
Ôn Diệp tiện tay tìm mấy cuốn thoại bản để xem, xem đến nhập thần, đang xem thì trước mặt bỗng tối đi một chút.
Ôn Diệp khép lại thoại bản đang xem giở, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên có thể nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Nếu như là Vân Chi cùng Đào Chị, tất nhiên hai người họ sẽ không quấy ray lúc nàng đang xem đến nhập thần như vậy.
Nhưng mà càng làm nàng tò mò chính là, Từ Nguyệt Gia hôm nay không cần đi làm?
Trong lòng nghĩ như nào thì ngoài miệng cũng hỏi như vậy, Ôn Diệp ném cuốn thoại bản qua một bên một cách không thương tiếc rồi nói: "Lang quân hôm nay không phải đi làm à?"