Ôn Diệp ngủ một giấc đến giữa giờ Ty mới tỉnh.
Đã lâu lắm rồi nàng không thức đêm ác như vậy, một khi tỉnh lại, đầu óc đều để lại một đống hỗn độn mà phải mất một hồi lâu mới ý thức được.
Nàng ngồi yên trên giường một lát cho bớt buồn ngủ rồi mới gọi người vào.
Vừa ngáp vừa rửa mặt.
Vân Chỉ lấy áo khoác sạch sẽ, Đào Chỉ giúp đỡ vén tóc.
Ôn Diệp ngồi trước bàn trang điểm nhìn người trong gương có vài phần kiều diễm mà trong lòng thầm nghĩ, một người thức đêm cùng hai người thức đêm quả nhiên không giống nhau.
Sự khác biệt trong đó như thế nào, không cần hỏi nhiều, cứ nhìn người trong gương là biết.
Ôn Diệp soi gương cảm thấy vô cùng hài lòng.
Lúc này Vân Chi mở miệng nói: "Tiểu thư, tiểu công tử vừa học xong liền tới chỗ chúng ta, bây giờ vẫn còn đang ở bên ngoài chờ."
Ôn Diệp đùa nghịch mấy chiếc trâm cài trong hộp trang điểm rồi chọn một cây trâm hoa lê đưa cho Đào Chi và nói: "Sao thằng bé lại không đến chính viện?"
Vân Chỉ trả lời: "Nô tỳ có hỏi thì tiểu công tử nói muốn tới cứu người.""Cứu ta?" Ôn Diệp nghe xong thì ngơ người, mất một lát để suy nghĩ nhưng vẫn không hiểu: "Cứu ta làm cái gì?"
Chính Vân Chi cũng không rõ, thế nên đành nói: "Tiểu công tử vẫn chưa nói cho nô tỳ."
Đào Chi ngược lại có một suy đoán: "Có lẽ là do hôm qua từ Ôn phủ trở về đến sáng nay cũng không thấy phu nhân nên tiểu công tử lo lắng chăng, bây giờ liền cảm thấy nhớ người?"
Vân Chi lại bổ sung nói: "Kỷ ma ma cũng nói không ra nguyên cớ, chỉ nói tiểu công tử còn chuẩn bị cả táo ne cao.”
Ôn Diệp nâng mí mắt lên: "Vậy sao? Đi, chúng ta đi xem thử đi."
Đào Chỉ vội hỏi: "Vậy tiểu thư còn muốn bày cơm ra nữa không?”
Ôn Diệp vừa sờ sờ cái bụng trống trơn của mình liền đưa ra quyết định nhanh chóng: "Bày chứ, vừa ăn vừa nhìn.”
Sáng sớm đã ăn bánh táo, quá ngấy.
Trong phòng, Từ Ngọc Tuyên ngồi ở bên cạnh bàn ăn, trong tay cậu bé cầm một khối tao ne cao đầy đủ, ánh mắt liên tiếp liếc về phía nó mà miệng mấp máy mấp máy như muốn ăn luôn vậy.
Khi Ôn Diệp di ra thì cũng vừa lúc nhìn thấy một màn này.
Nàng nhíu mày đi tới ngồi vào bên cạnh cậu bé, Từ Ngọc Tuyên nhìn thấy thân ảnh của nàng liền cao hứng không thôi, đồng thời cũng thở phào một hơi nói: "Nương ơi!"
Đào Chi rót ly nước ấm đưa tới.
Ôn Diệp nhấp một ngụm cho nhuận giọng rồi mới nói: "Sao lại không ăn?"
Nàng chỉ chỉ cái bánh trên tay của cậu bé. Từ Ngọc Tuyên lại lần nữa nuốt một ngụm nước bọt nói: "Đây là bánh Tuyên nhi để lại cho nương!"
"Thế nên Tuyên nhi không ăn đâu!"
Nói xong, cậu bé còn làm như thật, lắc đầu nguây nguẩy, dường như muốn thể hiện quyết tâm kiên định của bản thân cho nương mình thấy.
Ôn Diệp tiếp tục uống nước rồi hỏi tiếp: "Nghe Vân Chi nói, con muốn tới cứu nương?"
Từ Ngọc Tuyên gật gật cái đầu nhỏ, biểu tình có chút nghiêm túc: "Đúng vậy, cha làm hư nương, bắt nạt người một đêm, cho nên, cho nên Tuyên nhi muốn tới cứu người."
"Khụ, khu khu khụ..." Ôn Diệp nghe được câu này, nước trà trong miệng thiếu chút nữa đã phun hết ra ngoài.
Thật vất vả lắm mới nuốt xuống được ngụm nước, vậy mà lại không cẩn thận bị sặc, ho một hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại.
Hai chữ "một đêm" cũng có thể khiến người ta tưởng tượng ra những hình ảnh khác nhau một cách dễ dàng.
Vân Chi đứng ở một bên chờ cũng mang vẻ mặt mất tự nhiên, tối hôm qua khi tiểu thư ở trong phòng kêu nước, nàng ấy rất rõ ràng.
Từ Ngọc Tuyên học bộ dáng của Lục thị bình thường vỗ cho mình, bàn tay ấm áp đặt ở sau lưng Ôn Diệp, nhẹ nhàng nói: "Không ho- không ho-
Sau khi bình tĩnh lại, Ôn Diệp liền hỏi cậu bé: "Con nghe ai nói vậy?"
Từ Ngọc Tuyên ưỡn cái bụng nhỏ nhỏ xinh xinh của mình lên rồi nói: "Tuyên nhi đều biết mài"
Ôn Diệp: "..."
Rốt cuộc là lời trẻ con không cố ky, hay là đứa nhỏ này trong một đêm liền trưởng thành sớm?
May mà ngay lúc này, đồ ăn sáng (bao gồm cả trưa) đã được đưa lên bàn, Ôn Diệp quyết định ăn cơm để lấp đầy cái bụng rỗng của mình trước, những chuyện khác tính sau.
Nàng còn không quên nói: "Banh này con cứ giữ lại tự mình ăn đi, nương không ăn đâu, nương ăn những thứ này là được rồi."
Ôn Diệp nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn.
Từ Ngọc Tuyên không đói bụng, chỉ là có chút thèm.