Mê Cung

chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nơi nhạc phường này, Nam Trúc Khiêm luôn luôn khinh thường khi tiến vào.

Nhưng hôm nay khi đi qua Đông thành nhạc phường, hắn chợt nghe thấy từ bên trong truyền ra từng tiêu âm, lần đầu tiên hắn đã ngừng lại cước bộ.

Tiếng tiêu mờ ảo, không cần phải dùng lời diễn tả, ngan ngác lộ ra tịch mịch.

Hai chân không nghe chủ nhân sai sử hướng phía nhạc phường phóng ra cước bộ.

Xuất ra một thỏi bạc giao cho nhạc phường phường chủ, Nam Trúc Khiêm chỉ tên muốn nhạc sĩ vừa rồi thổi tiêu hướng hắn diễn tấu.

Là y?

Dương Tĩnh Lan đầu tiên là kinh ngạc, về sau ngẫm lại lại cảm thấy hợp tình hợp lý. Bắc Lam lâu chủ, ra tay đương nhiên rộng rãi..

Nam Trúc Khiêm ưu nhã cười, nói:“Tiêu công tử thổi tiêu đúng thật sự là dễ nghe, như tiên nhạc, rất êm tai.”

“Bắc lâu chủ quá khen, bảo ta Thương Nguyệt là tốt rồi.” Dương Tĩnh Lan đáp.

“Đã như vầy, Thương Nguyệt cũng xưng ta là Trúc Khiêm a.”

Dương Tĩnh Lan có chút nhăn mày. Gọi thẳng tục danh của lâu chủ…… Không tốt lắm đâu.

“… Trúc Khiêm.” Cuối cùng hắn đành khuất phục khí thế bức người ở Nam Trúc Khiêm.

Nam Trúc Khiêm cầm lấy chén ngọc lưu ly trên bàn gỗ, miệng nhấp một ít rượu Đỗ Khang.

“Mùi vị không tệ, không hổ danh là Lạc Dương Đỗ Khang .”

“Khẳng khái phấn chấn

Nhưng vẫn không quên được nỗi ưu sầu.

Muốn giải sầu

Chỉ có chén rượu (Đỗ Khang).

Tuổi học trò cổ áo xanh,

Rầu rầu lòng ta.

Chính vì mi

Mà ta trầm ngâm cho đến hôm nay.”

Vài câu thơ đằng sau, tuy nhiên hậu nhân đều cho rằng chính là khát vọng của Tào Tháo đối hiền tài, nhưng Dương Tĩnh Lan lại cho rằng, đây là đang ghi về Quách gia .

Tên kia là thiên tài mưu sĩ, năm ấy ba mươi tám tuổi tựu chết bệnh, Quách dâng tặng hiếu.

Nếu như hắn không có chết, trận chiến Xích Bích, quân Tào không có khả năng tựu chiến bại

Nhưng, cũng sẽ không có cục diện ba phần thiên hạ.(Tam quốc diễn nghĩa)

“Ai ai, ngươi đang ở đây phát cái gì ngốc a? Ta mời ngươi đến thổi tiêu, không phải mời ngươi đến ngẩn người.” Nam Trúc Khiêm cũng không có sinh khí, chỉ là gõ bàn gỗ, nhắc nhở.

Suy nghĩ Dương Tĩnh Lan rốt cục về tới thực tại. Y thật có lỗi cười cười, chậm rãi đem ngọc tiêu tiến đến bên môi —

Tựa như tại màn đêm yên tĩnh, không biết là nước mắt ai chậm rãi rơi xuống mặt hồ trong như gương, tung tóe nâng một vòng rung động.

Sợ quấy rầy đến sự yên tĩnh, người khóc không dám nức nở, nghẹn ngào lên tiếng, chỉ là yên lặng chảy nước mắt, một giọt đón lấy một giọt rơi vào trong hồ.

Nam Trúc Khiêm không biết nguyên lai tiếng tiêu cũng có thể như vậy. Cô tịch, đau thương, áp lực …… Các loại tình cảm đan vào cùng một chỗ, nhìn như phức tạp nhưng chỉ dùng hai chữ có thể giải bày–

Bâng khuâng.

Một khúc kết thúc, Dương Tĩnh Lan liễm nâng ngọc tiêu, khẽ nhìn Nam Trúc Khiêm.

“Đã bi thương, vì cái gì không nói ra? Để cho người ta thay ngươi chia sẻ so với giấu ở đáy lòng tốt hơn a?” Nam Trúc Khiêm nói.

Dương Tĩnh Lan không nói.

“Cái này thủ khúc…… Tên gọi là gì?” Hắn chưa từng nghe qua.

“……[ Mê cung ].”

“Ca, ngươi đã trở lại.”

Dương Tĩnh Lan hướng Tiêu Thương Nhiên cười, đem ngân lượng trong tay giao cho cậu .

Tiêu Thương Nhiên kinh ngạc tiếp nhận ngân lượng.“Oa! Ca ngươi ở đâu ra bạc?”

“Hôm nay buổi sáng ta đi bán nghệ đổi lấy .” Dương Tĩnh Lan hời hợt.

“Bán nghệ?” Tiêu Thương Nhiên ngây ngẩn cả người. Chẳng lẽ y khôi phục trí nhớ ?

Không hề để ý tới Tiêu Thương Nhiên, Dương Tĩnh Lan đi vào gian phòng.

Tiêu Thương Nguyệt hẳn nhiên không biết thổi tiêu, nếu để cho Tiêu Thương Nhiên biết rõ cái này……Chỉ sợ cậu sẽ nghi ngờ.

“Khoan đã! Ca, ngươi dựa vào cái gì bán nghệ? Kiếm thuật ?” Tiêu Thương Nhiên vẻ mặt kinh hỉ,“Ngươi đều nhớ ra rồi?”

Dương Tĩnh Lan như trước lắc đầu.

“.. Không phải kiếm thuật, vậy là cái gì?” Tiêu Thương Nhiên rất không nhớ rõ ca ca của mình ngoại trừ kiếm thuật bên ngoài còn có cái gì có thể bán nghệ.

“Cái này… Là bí mật.” Dương Tĩnh Lan lộ ra tiếu dung thần bí.

Tuy như thế về sau hỏi không ra cái gì, nhưng lòng hiếu kỳ mãnh liệt một mực tra tấn tâm Tiêu Thương Nhiên, hại cậu cả đêm lật qua lật lại ngủ không được.

Hừng đông sau, nghe thấy thanh âm ca ca mở cửa chuẩn bị ra ngoài, trong lòng của cậu đột nhiên toát ra một suy nghĩ lớn mật —

Theo dõi ca ca, nhìn y rốt cuộc thế nào bán nghệ.

Ở cùng một tháng, Dương Tĩnh Lan đối với Tiêu Thương Nhiên tính cách có đại khái minh bạch, đương nhiên biết rõ cậu sẽ lặng lẽ theo dõi mình.

Giả bộ như không biết rõ tình hình, Dương Tĩnh Lan tiếp tục đi về phía trước. Đi đến Đông thành nhạc phường trước, y không có đi vào, mà là hướng trái rẽ đi.

Trước mặt là một trà trang.

Dương Tĩnh Lan đi vào, không ngờ tìm vị trí ngồi xuống.

Xem ra ca ca cũng không phải đi bán nghệ, chỉ là đến trà trang uống trà mà thôi…[Bị lừa rồi em…]

Tiêu Thương thương nhiên có chút uể oải, đang muốn quay về lại bị một tiếng hét phẫn nộ hấp dẫn chú ý —

“Dám trộm tiền trên đầu bổn thiếu gia, ngươi cũng coi như to gan lớn mật !”

Chỉ thấy một vị công tử ăn mặc quý phái nắm chặt tay, quyết không buông tha một thiếu niên, nói thiếu niên trộm túi tiền của hắn.

“Vị đại ca kia, ngươi không có chứng cớ không cần phải tùy tiện oan uổng người a.” Thiếu niên cười nói: “Ta xem chính ngươi không có tiền trả, mới có thể đến giá hoạ cho ta.”

“Nói bậy! Ta rõ ràng trông thấy tay ngươi đưa tới trộm túi tiền thiếu gia!” Tùy tùng của quý công tử ở một bên hát đệm.

Thiếu niên cười đến càng lớn tiếng .

Quý công tử cả giận nói:“Ngươi cười cái gì? Không sợ ta báo quan ?”

“Các ngươi vu oan cũng phải tìm vài người thông minh đến hát đệm a, ngươi nói ngươi xem,bắt gặp tay ta đưa tới trộm túi tiền của hắn, vậy ngươi lúc ấy vì cái gì không ngăn cản?” Thiếu niên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

“Ta…” Tùy tùng gãi gãi đầu, không biết nên như thế nào phản bác.

“Phế vật! Chúng ta đi!” Quý công tử hùng hùng hổ hổ mà dẫn dắt vài tên tùy tùng ly khai.

“Ai! Khách quan các ngươi còn không có tính tiền !” Chờ tiểu nhị đuổi theo ra đi, bọn họ sớm đi xa .

Thiếu niên vỗ vỗ bả vai tiểu nhị , nói:“Ngươi không cần phải đuổi theo, trong khi nói chuyện, tay ta đã bay qua túi tiền của hắn, hắn xác thực người không có đồng nào. Ta đây có chút bạc vụn, coi như thay hắn trả.”

Tiểu nhị tiếp nhận bạc vụn, nói lời cảm tạ sau lại là nghi hoặc:“Khách quan ngươi trộm túi tiền của hắn, hắn lại không có phát hiện? Khách quan, nguyên lai ngươi thật là tiểu thâu a.”

“Trộm cũng có câu.” Thiếu niên cười cười,“Ta chỉ trộm của người nên trộm.”

Chương tiếp theo:

“Ngươi dám kết giao một thân bằng hữu chính khí, không sợ ta báo quan bắt ngươi?”

“Ha ha ha… Ta không sợ, đương nhiên không sợ. Những quan binh kia đuổi không kịp ta.” Thiểu Chính Nhược Hoàng cười nói,“Hơn nữa, ngươi cũng sẽ không đi báo quan .”

Truyện Chữ Hay