Theo Bắc Lam trong lầu đi ra, Du Hiểu Kiệt trên mặt tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng.
“Nguyệt? Sao ngươi lại tới đây?”
“Ta……” Biểu tình của Dương Tĩnh Lan có chút mất tự nhiên,“Ta nghĩ hướng ngươi mượn chút ngân lượng.”
Du Hiểu Kiệt sững sờ.“Làm sao vậy? Nhà của ngươi gần nhất…… A, đúng rồi, cha nương ngươi đều qua đời… Ngươi muốn nhiều hay ít, chỉ cần hướng ta mượn tốt lắm, không cần phải gấp gáp .”
“.. Một cây trúc tiêu đại khái cần bao nhiêu tiền?” Dương Tĩnh Lan có ý định mua trúc tiêu tối giá rẻ, dù sao không thể thiếu nợ Du Hiểu Kiệt quá nhiều.
“Rất tiện nghi, không cần một lượng bạc có thể mua được .” Du Hiểu Kiệt hỏi,“Ngươi muốn trúc tiêu làm gì?”
Dương Tĩnh Lan cười cười.“Không có gì, chỉ là muốn thổi tiêu mà thôi.”
Du Hiểu Kiệt đầu lông mày nhẹ chau lại. Hắn như thế nào không biết Nguyệt có thể thổi tiêu?
“Đi như vậy, đợi tí nữa ta đi ra cửa giúp ngươi mua một cây tiêu tốt nhất, đêm nay ta đem tiêu đưa đến nhà ngươi.”
“Vậy đa tạ .” Dương Tĩnh Lan biết rõ, y không có tìm lầm người hỗ trợ, bạn tri kỉ của Tiêu Thương Nguyệt , quả nhiên tin cậy.
Ngọc tiêu toàn thân bích thanh, thợ khéo tinh xảo, tiêu trên người sáng long lanh, sáng bóng hiện ra nhàn nhạt, đúng là thượng phẩm.
Dương Tĩnh Lan rất muốn thử thử thổi xem, bởi vì âm sắc của ngọc tiêu nhất định rất hay.
Chính là y không thể. Y đem ngọc tiêu trả lại cho Du Hiểu Kiệt “Cái tiêu này quá sang quý, ta không thể thu.”
Du Hiểu Kiệt thân thiết nở nụ cười.“Ngươi không cần phải lo lắng vấn đề giá tiền, cái tiêu này coi như là ta tặng ngươi, ngươi không cần trả tiền cho ta.”
Có lẽ là không nghĩ cô phụ mặc tâm ý Du Hiểu Kiệt, có lẽ là quá yêu thích cây ngọc tiêu, có lẽ là Du Hiểu Kiệt nụ cười thân thiết Thương động y, gần đây không muốn thua thiệt người khác, Dương Tĩnh Lan lại ma xui quỷ khiến nhận ngọc tiêu.
Vấn đề kế tiếp , là địa điểm làm xiếc .
Dương Tĩnh Lan không rõ ràng lắm về quy củ làm xiếc của thời đại này, lại không có phương tiện hỏi thăm Du Hiểu Kiệt cùng Tiêu Thương Nhiên, thật sự là vô kế khả thi.
Cẩm Châu ngoại ô. Một vị bạch y nữ tử chính hành tẩu tại hà bên cạnh, nghe được âm thanh văng vẳng của tiếng tiêu, không tự chủ được ngừng lại, cẩn thận lắng nghe.
Tiếng tiêu mang theo một cổ ưu thương nhàn nhạt, dung nhập trong gió thu, tản đến tận mỗi một góc ngoại ô.
Phảng phất trời thu, vốn nên tràn ngập trứ loại chuyện tình buồn này.
Nghe nghe, lãnh diễm trên mặt bạch y nữ tử dần dần trở nên nhu hòa đứng dậy.
“Ngươi…… Rất cô độc ?”
Tiếng tiêu đình chỉ.
Dương Tĩnh Lan thu hồi ngọc tiêu, cười khổ:“Ta còn tưởng rằng, ta che dấu rất khá.”
“Lòng của ngươi, theo của ngươi tiếng tiêu trong có thể đọc lên đến, vô luận lại như thế nào che dấu, đều là không làm nên chuyện gì .” Bạch y nữ tử nói.
“Ngươi là người thứ nhất hiểu âm nhạc của ta .” Mặc dù trước đây có người cũng hiểu qua…. Nhưng, hắn đã mất.
Bạch y nữ tử lãnh diễm, có thể Dương Tĩnh Lan cho rằng nàng là một người ngoại vừa trong nhu. Biểu hiện ra lãnh đạm, so với ai cũng nặng tình nghĩa.
Cùng mình rất tương tự ……
“Có thể nói cho ta biết tên của ngươi ?” Bạch y nữ tử nói với Dương Tĩnh Lan.
“……Dương Tĩnh Lan.” Dù sao nàng lại không biết mình, nói cho nàng biết chân thật tính danh có nên không có vấn đề a.
“Ta gọi Đồng Nhã Lam. Có thể kết giao bằng hữu ?”
Dương Tĩnh Lan tiếp nhận thành ý của nàng:.“Đương nhiên có thể.”
Nếu như nói, Du Hiểu Kiệt là tri kỷ của Tiêu Thương Nguyệt , như vậy Đồng Nhã Lam chính là tri kỷ của Dương Tĩnh Lan .
Đây là y mười sáu năm qua, gặp được tri kỷ đầu tiên.
“Ngươi ý định bán nghệ duy trì cuộc sống?” Nghe xong Dương Tĩnh Lan tự thuật, Đồng Nhã Lam không khỏi đối cái này cùng mình tuổi tương tự nhân tâm sinh kính nể.
Dương Tĩnh Lan gật đầu.“Ta cuối cùng không thể để cho đệ đệ ta thay ta đi làm tạp kĩ a.”
“Chính là bán nghệ thật vất vả … Không bằng ngươi gia nhập Bắc Lam lâu chúng ta a, chỉ cần là có một người bán nghệ, lâu chủ hẳn là sẽ thu nhận .”(kaka, chạy trời không khỏi nắng)
Bắc… Bắc Lam lâu?!
Người này nữ tử…… Là người Bắc Lam lâu ?!
Vạn nhất nàng đem tính danh thật của mình tiết lộ cho người khác……
“Cái này… Ta không có gì đặc biệt am hiểu , hay là thôi đi, đa tạ hảo ý của ngươi.” Dương Tĩnh Lan dừng một chút, nói:“Sau này nếu có nhận thức người của ta ở đây, mời ngươi bảo ta Tiêu Thương Nguyệt, không cần phải gọi tên Dương Tĩnh Lan .”
Đồng Nhã Lam giật mình.“Vì cái gì?”
“… Thật có lỗi, ta không tiện nhiều lời.”
Nhìn xem y thần sắc khó xử , Đồng Nhã Lam cũng không muốn truy vấn , dù sao mỗi người đều có bí mật của mình. Bọn họ mới quen đã thân, cũng không thể vì chút chuyện nhỏ phát sinh tranh chấp.
“Tĩnh Lan, nếu như ngươi nghĩ thổi tiêu bán nghệ , có thể đến Đông thành nhạc phường đi.” Đồng Nhã Lam nói,“Đó là nhạc phường lớn nhất Cẩm Châu , sinh ý rất tốt, ngươi đi trong lúc này nhất định có thể lợi nhuận không ít bạc.”
Đông thành nhạc phường…… Dương Tĩnh Lan nhớ kỹ tên.
~~oOo~~
Lạc vào mê cung, khi nào Lan ca mới tìm thấy đường ra?
Chương tiềp theo:
Nam Trúc Khiêm không biết nguyên lai tiếng tiêu cũng có thể như vậy. Cô tịch , đau thương , áp lực …… Các loại tình cảm đan vào cùng một chỗ, nhìn như phức tạp nhưng chỉ dùng hai chữ “có thể” diễn đạt —
Ngơ ngẩn.
Một khúc kết thúc, Dương Tĩnh Lan nâng ngọc tiêu, nhìn Nam Trúc Khiêm.
“Cái này thủ khúc…… Tên gọi là gì?” Ta chưa từng nghe qua.
“……[ mê cung ].”