….Fu….ah.
Cái gì mà ‘nhiều tinh dịch quá’ chứ!
Thức dậy, và trong khi rửa chiếc quâng short bẩn, tôi muốn có cái lỗ nào đó để đút vào quá.
Tôi mất sự tự tin nơi bản thân.
Trong khoảnh khắc từ một hiền nhân đã về với Kandata[note5886].
Nghiêm túc đấy, nếu tôi bị ham muốn đánh bại và cưỡng hiếp Kotono, đó sẽ là một vết thương không thể chữa lành đối với cô ấy.
Kể cả khi Kotono nói tôi chỉ là một nô lẹ, tôi nghĩ cô ấy tin tôi theo cách riêng.
Bị cưỡng hiếp hẳn là đau đớn, nhưng bị phản bội còn đau hơn thế.
Nếu cứ thế này, chẳng nghi ngờ gì tôi sẽ đè cô ấy xuống. Và chỉ trong tương lai gần thôi.
Sau đó, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ về điều đó trong nhiều ngày.
Đến mức mà tôi nghĩ mình là tên nam sinh cao trung duy nhất suy ngẫm về thủ dâm nghiêm túc đến mức này.
Để giải quyết vấn đề ham muốn cứ tăng đều đều này, cần phải làm một việc cực kỳ táo bạo.
Và rồi, cuối cùng, tôi nghĩ ra được giải pháp tôi ưu.
Chính là như thế.
Kế hoạch vĩ đại nhất trong lịch sử.
Thủ dâm trên giường của Kotono trong khi ngửi mùi hương của cô ấy.
------------------------
Để hạ ham muốn tình dục của tôi xuống mức kiểm soát được, tôi đã đọc một đống sách tâm lý học.
Ngắn gọn, tôi càng thảo mãn trong mơ, ham muốn của tôi sẽ mất chỗ thoát ra, và ngày nào đó nó sẽ nổ tung.
Tôi không sai khi thủ dâm để hạn chế ham muốn đối với Kotono, sai ở chỗ tôi không nghĩ đến cô ấy khi làm chuyện đó.
Thế là tôi thêm một nhiệm vụ nữa vào mỗi ngày.
Ngoài sáng và tối, nhằm lúc cô ấy không ở dinh thự, tôi làm nó trong khi ngửi mùi hương của Kotono.Chỉ vào lúc đó, trong mộng tưởng của mình, tôi hiếp dâm Kotono tới nơi tới bến.
Nếu chỉ là mộng tưởng, tôi sẽ không làm tổn tương cô ấy.
Và đồng thời ham muốn tình dục của tôi sẽ giảm xuống, một công đôi việc, chẳng phải thật tuyệt vời sao?
Nhưng cũng có rủi ro đi kèm.
Đó là lý do tại sao tôi phải nhắm vào thời điểm mà cô ấy chắc chắn sẽ không quay lại.
Và phải giũ sạch đống mùi nữa, vậy nên dù có là Kotono-nhạy-cảm-với-mùi cũng không chú ý.
Về vấn đề thời gian thì chẳng có gì cả.
Kotono không đi học, nhưng lịch trình của cô đã được sắp xếp.
Ba ngày một tuần, thứ hai, tư và sáu, cô ấy học với gia sư riêng.
Thứ ba và năm, cô ấy có bài tập vĩ cầm mà cô đã học từ mẫu giáo.
Mỗi thứ chiều thứ tư tham gia reading circle dành cho người khiếm thị.
Ngoài việc học tiếng Anh và Pháp, cô ấy khá bận rộn
Và mỗi tháng hai lần, vào chủ nhật, cô ấy ra ngoài nghe hòa nhạc cổ điển ở tòa thị chính với bố mẹ.
Điều này do Tatsuhiko làm cho con gái mình, một buổi hòa nhạc được tài trợ bởi phúc lợi xã hội, với mục đích dành cho người khiếm thị thưởng thức những tiết mục chất lượng cao.
Nó trở nên phổ biến vì có mời những ca sĩ và nhạc sĩ nổi tiếng, cả người Tokyo cũng đến nghe. Tham dự miễn phí, khi có quá nhiều người muốn tham gia, người ta sẽ lựa chọn bằng cách rút thăm.
Kotono là người sống hướng nội, nhưng sẽ tham gia buổi hòa nhạt mà người bố đã chuẩn bị cho mình.
Nói cách khác, đây là thời khắc duy nhất có thể nhắm vào.
Và tiếp theo là vấn đề mùi. Tôi tìm trên mạng và thấy một loại thuốc xịt sinh học khử mùi.
Tạo nên từ nước tiểu cảu bò và các thành phần tiên tiến khác, đánh giá trên mạng là…
-Mùi nước tiểu mèo khốn nạn đã mất rồi!
Đại loại thế,
-Thật ngạc nhiên là mùi thuốc lá trong xe có thể mất được!
Ngập tràn mấy đánh giá như thế.
Ngon, tìm ra rồi!
Khi Kotono ra ngoài hai ngày trước, vào chủ nhật, tôi cảnh giác chờ đợi món hàng đã đặt tới.