Nhân sự :
G4bY(Gab) : Solo
---
Cảm giác ấm áp.
Ngày 6 (Phần 2)
20/11 vui vẻ nhé :3
---
Một tiếng thở dài buột ra khỏi miệng tôi.
Dù tôi đã làm những điều tàn nhẫn và làm hại em ấy, tình yêu của tôi cho Mina vẫn lan tỏa.
Ở bên nhau mãi mãi với Mina thì tuyệt đấy, nhưng có lẽ tôi không còn quyền ở bên Mina nữa rồi.
Những cảm giác mâu thuẫn này đang đe dọa xé toạc cả tôi ra; ngực tôi thắt chặt lại đến đau đớn.
“Kasumi? Đi ăn thôi?”
Có lẽ đã tới giờ ăn trưa. Thời gian tôi nghĩ về Mina… trước khi tôi nhớ, thời gian đã trôi qua rồi.
“Ổn mà… chị không có cảm giác ngon miệng.”
Tôi luôn ăn ít, nhưng để có chút cảm giác thèm ăn tới mức tôi không muốn ăn là điều đầu tiên (Ad dịch cũng không hiểu đoạn này :v)
“Mou, điều không tốt đâu, chị biết chứ? Chị phải ăn đúng lúc!”
“Ừ-ừ, nhưng…”
Nếu tôi nói với bạn rằng, quá nhiều cảm xúc đang ngập tràn… đến nỗi thứ gì như thức ăn sẽ không xuống tọt vào họng đâu.
Và Mina vẫn nghĩ tôi quan trọng; trái tim tôi bị lấp đầy. Mà bù lại, tôi vẫn chưa cho cô ấy cái gì cả. Mà ngược lại, tôi đã làm những điều kinh khủng nhất với Mina.
“Vậy chị không muốn ở bên em à?”
Những từ đó- láu cá thế.
“Tất nhiên không phải trường hợp đó…”
Nếu nó không phải là chỉ hai chúng ta, tôi không thích nó. Dù tôi không có quyền nghĩ về nó, tôi tự hỏi tại sao em ấy vẫn quan tâm tới tôi?
“Vậy, ăn cùng nhau nhé?”
“Mmm...Ok.”
Dù em ấy vẫn nghĩ tôi rất quan trọng, tôi ghét bản thân mình vì đã trở nên thô lỗ.
Đây đáng lẽ ra là một bữa ăn ngon miệng, nhưng tôi không thể cảm nhận được vị gì hết. Ăn được một nửa thì tôi đặt đôi đũa xuống.
“Xin lỗi, Mina…”
Tôi cảm giác tôi trở thành một sự tồn tại phiền muộn.
Kể từ đêm đó, mọi lúc luôn.
Bỗng nhiên, tôi cảm nhận sự ấm áp trên cơ thể. Mina ôm tôi. Bỗng nhận ra điều này thì cơ thể tôi nóng lên.
“Không sao đâu, Kasumi. A, đúng rồi… khi ta trở về nhà, em có điều quan trọng cần nói, điều đó ổn chứ?”
“Ề….Ok…”
Nghe những lời nói với tôi, cơ thể tôi đông cứng lại. Tôi tự hỏi điều quan trọng mà cô ấy nói cho tôi là gì? Có lẽ.... Thứ trôi nổi trong suy nghĩ rất có thể là… giống như giấc mơ ban sáng ấy.
Bên trong trái tim bắt đầu mù mịt, và như tự đuổi theo chính mình, thời gian lại trôi nhanh hơn.
“Lớp học kết thúc rồi kìa chị biết chứ? Về nhà chứ?”
Đột nhiên nghe tiếng Mina, tôi bất ngờ bị đưa trở lại… nó lại xảy ra rồi. Toàn bộ lúc này cũng thế, tôi toàn nghĩ tới Mina.
“Ừ, về nhà thôi.”
Nói điều đó xong, tôi cho phép cơ thể nặng trĩu của mình đứng và cùng đi với Mina tới cổng trường. Đi ra ngoài, cơn gió lạnh hùa vào khoảng trống trong đồng phục.
Tôi vô tình dừng bàn tay lại khi tôi định nắm lấy Mina. Có vẻ như tôi vẫn do dự chạm vào em ấy.
“Hể? Tay, Hãy cùng nhau nắm tay chứ?”
“À-ừ, cùng làm thế nào…”
Lý do bàn tay tôi đưa ra run cầm cập chắc chắn không phải do cái lạnh, mà tôi sợ khi chạm vào Mina.
Bàn tay tôi được nắm… tôi cảm nhận được hơi ấm của Mina trong cơ thể.
Tôi muốn được chạm nữa. Tôi muốn được sưởi ấm nữa. Tôi cuối cùng muốn được làm điều mà những người yêu có thể làm.
Cảm nhận hơi ấm đó, tôi cuối cùng lại suy nghĩ về những điều đó.
Có vẻ như bệnh-yêu mà tôi đang mắc phải đang trở nên nghiêm trọng hơn.
Tôi chắc chắn rằng do chúng tôi nắm tay nhau lâu hơn bất kỳ ai.