May These Leaden Battlegrounds Leave No Trace

chương 10: ai đã bắn kirlilith?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đã được ba ngày tròn kể từ trận chiến ở mỏ Trảo Khanh. Cuối cùng quân y đã cho Orca xuất viện, nhưng trên đường về cậu nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.

“Aaaaaaaaah!”

“Cái quái gì thế?!”

Cậu giật mình bấn loạn. Và liền phi vào căn phòng nơi âm thanh ấy phát ra, và cậu thấy có một người đang bị các y tá ra sức ghì chặt xuống giường.

“B-bỏ ra! Đ-đau đấy! Tôi ổn! Tôi tự làm được!”

“Anh bạn nín hộ!”

“Lần trước tôi đã cho cậu tự làm rồi, quên à?”

“Không, tôi nói mấy người rồi mà, tôi—Aaaaaah!”

Tiếng la hét thất thanh là của bạn học của cậu, Rain, thanh niên đang vung tay vung chân loạn xạ và gào ầm lên khi các y sĩ đang cố gắng thay băng gạc cho cậu. Cậu ta có vẻ đang nổi điên vì hai cô y tá đang giữ chặt chân cậu và cố lột quần cậu ra để khử trùng vết thương.

Ui giời, anh hùng trên chiến trường mà lại thê thảm thế này...

Orca cảm thấy thất vọng tràn trề vì hành động của cậu ta. Rain trong thực chiến bay nhảy như một con quỷ, nhưng giờ lại đang diễn hề như một thằng nhóc mới nhú.

Và khi họ xong việc, Orca mới bước vào trong và bảo, “Phần đáng sợ nhất khi bị bỏng là lúc thay băng nhỉ?”

“O-ồ, Orca... Hờ, nếu cậu đang xem thì cậu nên đi vào mà ngăn bọn họ chứ.”

“Thà để mấy chị y tá kia lo còn khỏe hơn, thằng đầu đất này.”

Vừa nói vậy, Orca đánh mắt qua Rain một lượt, và những gì cậu nhìn thấy thật kinh hãi. Phần sau đùi của cậu bị bỏng tróc cả ra, và lúc cậu ta được thay băng, cậu còn thấy phần mông Rain như bị cháy xém hết một nửa.

Cậu không thể nằm ngửa được, nên cách duy nhất để không cảm thấy bị đau là nằm sấp lại, phơi đường cong cho thanh thiên bạch nhật.

Trông khá là...ba chấm, hẳn là vậy.

“À thì, nếu cậu không đến thăm thì ở đây làm gì?”

“À, bọn họ cho tớ xuất viện rồi, nên chắc tớ đến đây để báo cáo về phát hiện của mình.”

“Phát hiện của cậu...? Ồ, phải rồi, cái mà tớ đã bảo cậu.”

“Ừ.”

Orca im lặng một chặp, và nhận ra biểu cảm Rain có khác thường đôi chút rồi nói thêm vào, “Tớ đã tìm hiểu thứ mà cậu đã dặn, nhưng tớ không thể tìm ra người nào có tên là Kirlilith.”

Cả hai câm như hên suốt một hồi lâu khi Orca nói vậy.

“Chắc không?”

“Bảo đảm, có một vài tên sĩ quan tại trận trong số đám tù binh bị bắt ngày hôm đó, nhưng không ai trong số chúng biết đến cái tên đó. Tớ có bảo cô ta là một phụ nữ có vẻ ngoài bất thường với mái tóc đỏ thanh nhã, nhưng không tên nào thừa nhận là có sĩ quan nữ nào như thế cả.”

“Hiểu rồi.”

“Trong một cuộc chiến dài hơi như này, cấp bậc thay đổi cũng khá nhanh. Chắc là...”

Orca ngập ngừng một hồi trước khi cậu giải bày về vấn đề mà mình thấy khúc mắc.

“À mà Kirlilith là ai thế?”

“Chỉ là một người mà tớ đã gặp qua một lần thôi. Tớ cứ nghĩ là mình đã thấy cô ta vào hôm trước, nên tớ thấy hơi tò mò.”

“Hừm, tiến trình điều tra của tớ sắp gặp bế tắc rồi, nên tớ sẽ kiểm tra lại lần nữa xem sao. Khó có thể tìm được thông tin về quân nhân của phe địch.”

Nói xong chuyện, Orca rời khỏi căn phòng, cố không nhìn vào cái cơ thể bị bỏng đến thảm thương của cậu do trận chiến từ hôm trước.

...Vậy là không tìm được gì à?

Rain nhìn vào vết bỏng của mình, hết gần như toàn bộ phần lưng.

Kirlilith...

Vết thương của cậu không hẳn là quá nghiêm trọng, nên cậu được chuyển đến một bệnh xá nhỏ nhưng vẫn có thừa giường. Ngoài ra, mấy vết thương này không thực sự là do chiến đấu mà có...

”Tôi không tin nổi là cậu ngồi lên động cơ của Exelia rồi bị bỏng bàn tọa đấy.”

“Thôi đi.” Rain nạt cô gái đang ngồi ở bên kia của căn phòng. Cậu nhìn chằm chằm vào cô gái với mái tóc bạc xõa xuống hai vai. “Nhưng mà, Air...tư thế này có hơi xấu hổ. Cô nhìn đi chỗ khác một lúc được không?”

“...Được thôi, cứ cho là tôi không có hứng thú với bờ mông của người khác đi.”

Cô gái đó quay mặt đi chỗ khác và với lấy khẩu súng của mình.

“...Nhanh lên giùm.”

Cô ấy hơi đỏ mặt. Rõ ràng là cô không muốn vạch áo cho người ta xem lưng, nhưng nhìn người khác thôi cũng khiến cô không chịu nổi.

Ba ngày đã trôi qua từ trận chiến ở mỏ Trảo Khanh. Vụ nổ hầm mỏ kinh hoàng nhất trong ký ức đang hiện dần lại trong cậu, nhưng nó đã bị xóa sạch khỏi các trang sử bởi quá trình Tái thiết lập.

“Vậy là đã có tác động của Ma Đạn.”

“Ừ, chắc là thế rồi.”

Diện tích của viện quân y lớn đến mức có cả khu vực cho họ tập luyện, tạo nên một không gian khá rộng để đi bộ. Và pháp sư nhân tạo Rain và Hồn ma Air đang dạo bước cùng nhau.

“Ngày hôm đó, tôi đã sử dụng Ma Đạn lên chính mình.” Air hồi tưởng lại khoảnh khắc ấy.” Tôi chắc chắn là mình đã làm vậy. Nhưng ngay trước khi bị viên đạn tác động, đã có người nào đấy dùng Ma Đạn để chặn đứng cuộc chiến ở mỏ Trảo Khanh khiến nó như chưa hề xảy ra.”

Nó đã xảy ra gần như cùng lúc với khi Air tự bắn chính mình. Thế giới trở nên hư ảo và méo mó, và khi Rain hoàn hồn, cậu đã trở lại Học viện Alestra.

Ban đầu, cậu cứ nghĩ rằng đó là kết quả từ sự biến mất của Air. Hành động của cô đã khiến cảm xúc trong cậu trở nên rối loạn, và cậu cảm thấy đau khổ là vì cô. Nhưng cũng vào cùng ngày, Air đã bất thình lình xuất hiện với gương mặt khó hiểu.

“Rất là ngượng đấy.”

“Đừng có nói đến chuyện đó nữa, tôi xin đấy.”

Air ghét phải nói về chuyện đó, nên Rain quyết định thôi không đề cập đến nó nữa.

Sau khi cả hai hội ngộ, hai người đã tham gia vào một cuộc diễn tập và nhận ra bản thân ở một chốn chiến trường không, và nó kết thúc chỉ với một vài binh sĩ bị thương. Rain bị bỏng bởi vì ngã vào động cơ của Exelia, nhưng nó chẳng là gì nếu so với vết thương từ vụ nổ hầm mỏ.

Mà dù gì đi nữa, quá trình Tái thiết lập đã thực sự diễn ra, nhưng Air vẫn còn sống, sự tồn tại của cô vẫn chưa bị xóa bỏ. Họ băn khoăn làm sao mà điều này lại có thể xảy ra, nhưng chỉ có một kết luận khả quan nhất được đưa ra.

“Đã có người nào khác sử dụng Ma Đạn. Đó là lời giải thích hợp lý nhất rồi.”

“Mà chuyện đó có thể sao?”

“Ừ. Rốt cuộc, người nào có viên đạn đều có thể sử dụng nó. Giống như cái lần đầu tiên mà cậu dùng nó đấy.”

“À, cô nhắc làm tôi mớ nhớ.”

“Vậy nên câu hỏi được đặt ra là, ai đã sử dụng nó?”

Cô gái ấy đã từng có ý định bỏ mạng tại khu mỏ hôm ấy nhằm xoay chuyển tương lai. Cô đã làm việc rất cật lực suốt từ hôm đến giờ để tìm ra đáp án cho khúc mắc ấy.

“Tôi nghĩ chúng ta có thể cho rằng là Kirlilith đã bị xóa sổ đi.”

“Dựa vào kết quả điều tra của Orca, thế nghe có vẻ thuyết phục, nhưng mà...”

Không còn bất cứ vết tích gì về sự tồn tại của Kirlilith, nhưng Rain lại không thích cái giả thuyết đó. Sau tất cả, cậu đã chứng kiến Kirlilith biến mất vào màn lửa bằng chính đôi mắt của mình mà.

“Có khi nào là cô ta giả chết không.”

“Với vết thương nặng như thế à?”

“Tôi sẽ không ngạc nhiên lắm về chuyện đó. Tôi không chắc chắn có phải là tất cả không, nhưng Hồn ma luôn bị ám ảnh với việc phải tồn tại. Có khả năng cô ta đã dựng lên một vở kịch kỳ công để che giấu đi cuộc đào tẩu của mình.”

Cái ý tưởng đó có phần không đúng lắm, nếu cô ta thực sự đã hy sinh trong vinh quang.

“Dù sao thì chúng ta biết được rằng Kirlilith đã sống sót khỏi vụ nổ đầu tiên. Và khi đám lửa lan đến sát chân chúng ta, ả vẫn còn sống đến tận lúc đó.”

“Và rồi đã có người dùng Ma Đạn để kết liễu cô ta ư?” Rain thắc mắc.

“Phải,” Air đáp lại. “Thử nghĩ xem. Trận chiến ở khu mỏ cũng đã bị xóa sạch, có nghĩa là người bị giết phải là kẻ chủ mưu đằng sau toàn bộ chiến dịch này. Và khi chúng ta tìm kiếm thông tin về cô ta sau khi thế giới chuyển dịch, không hề tồn tại bất cứ manh mối nào về Kirlilith. Vậy nên khả năng tuyệt đối là ả đã bị xóa sổ vào hôm ấy.”

Dẫu là vậy, nhưng vẫn còn một câu hỏi chưa được giải đáp.

“Vậy ai đã làm chuyện đó?”

“Chịu.”

Đó là một bí ẩn theo đúng nghĩa đen.

“Có người đã sở hữu Ma Đạn và dùng nó để giết Kirlilith.”

“Nếu đúng là như vậy, thì người đó lấy nó từ chốn nào chứ? Chỉ có cô mới có thể tạo ra viên đạn đó mà, và chỉ có tôi mới làm được điều tương tự.”

“Thì quả thực là thế, nên chỉ có một khả năng.” Theo suy nghĩ của Air, thực sự là đã có chuyện xảy ra. “Có người đã thó được một viên đạn từ cậu đấy, Rain.”

“...Quào.”

Thiệt luôn?!

“Hoặc có thể là cậu đã đánh rơi nó ở đâu đấy thôi. Nhưng có rơi vào khả năng nào đi nữa, thì người đó đã có được Ma Đạn từ cậu. Vậy nên nhớ là giữ đồ của mình cho cẩn thận đấy.”

Khi nghe lời khiển trách của cô, đầu óc Rain cứ như đang ở trên chín tầng mây và hơi đứng hình một lúc.

“Trận chiến này đã xác thực cho khả năng đó. Đã có người cố tình làm cho Hồn ma chúng ta phải chiến đấu với nhau. Hay có khi...chính họ đã tạo nên cái cớ để gây ra chiến tranh cục bộ giữa Đông Quốc và Tây Quốc.”

Đó là một pha bẻ lái cực kỳ kinh điển từ Air.

“Đầu tiên là trận chiến này nổ ra với mục đích tranh giành tài nguyên. Cuộc chiến này càng khốc liệt bao nhiêu, thì nguồn tài nguyên mà các quốc gia có được cũng tăng theo. Tất cả đều vô nghĩa. Mọi tài nguyên khai thác đều được chuyển giao cho công nghiệp quân sự, nên họ đánh nhau để tạo điều kiện để đánh nhau tiếp, và vòng lặp này cứ diễn ra suốt cả trăm năm qua. Quá là kỳ lạ.”

Thế có nghĩa là có người đang điều khiển bàn cờ thế cục này. Và chừng nào người đó còn khả năng nắm giữ vạn sự trong tay, chiến tranh sẽ không bao giờ kết thúc.

......

Kẻ đó, dẫu là ai đi chăng nữa, mới chính là mục tiêu thật sự của họ. Và Rain hơi run rẩy khi phải nghĩ đến chuyện đó.

“...Nhưng chúng ta sẽ tìm ra sự thật khi lần ra được hắn,” Air phát ngôn đầy căm phẫn. “Nghe này, Rain...”

Hồn ma này vừa rồi đã định kết liễu mạng sống của chính mình, nhưng cô đã sống sót bởi một chuyện thần kỳ gì đó đã xảy ra—sự tồn tại của cô quả thực không ổn định chút nào.

“Chiến tranh giữa Đông Quốc và Tây Quốc vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.”

Trên lưng cô là hai khẩu súng trường quá cỡ. Không ai có thể nghĩ rằng chính cô gái nhỏ nhắn này đã ban cho cậu sức mạnh có thể thay đổi cả thế giới.

“Cậu còn chiến đấu được không?”

Ánh mắt của họ chạm vào nhau.

“Chúng ta có vô vàn lý do để chiến đấu, và cũng có nhiều chướng ngại vật trên con đường của chúng ta, nhưng khi đã vượt qua hết tất cả, giấc mơ của chúng ta sẽ trở thành hiện thực.”

Air tung hứng một viên đạn. Nó ánh lên tia nắng huyền diệu từ bầu trời, và tia sáng lập lòe sắc bạc ấy không có chút vết hoen ố.

“Dĩ nhiên rồi. Ý định của tôi chưa một lần thay đổi kể từ lần đầu tiên tôi sử dụng viên Ma Đạn của cô.”

“Ra là vậy.”

Cậu quả quyết chắc nịch và không chút dao động, khiến cô gái ấy hơi thẫn thờ đôi chút.

Phải nói thật là... Cậu ấy...

Cô cảm nhận được chút bối rối khi cô suy ngẫm về những gì mà cậu ấy đã làm cho cô. Tuy nhiên, cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó.

“Nghe này, Air, nếu chúng ta định làm chuyện này, tôi muốn cô hãy hứa với tôi một điều.”

“Hửm?”

“Đừng bao giờ làm mấy trò tự sát như thế nữa được không?”

“Chuyện đó...”

“Một xạ thủ không chỉ tìm một cộng sự điều khiển Exelia mà họ có thể tin tưởng tuyệt đối. Họ cần phải có ý chí kiên cường. Họ cần phải trốn chạy khỏi tử thần và đeo bám vào hy vọng sống sót, kể cả khi chính đôi tay họ phải nhuốm máu và đôi chân phải đứng lên mà chạy dù có gục ngã. Xạ thủ như tôi giao phó mạng sống của mình

vào phi công cũng chính vì điều đó. Nên có nghĩa là từ giờ đến mãi về sau, cô đừng bao giờ từ bỏ mạng sống của mình thêm lần nào nữa.”

Đó là thỉnh cầu duy nhất của Rain.

“Chừng nào cô hứa với tôi về chuyện đó, tôi sẽ làm nô lệ suốt đời cho cô cũng được.”

“...Nhưng nô lệ không phải là thứ tôi muốn.”

Air nói rồi nghiêng đầu sang bên.

“Cộng sự có vẻ ổn hơn nhỉ?”

Và rồi cô nàng Hồn ma ấy nhìn vào cậu rồi tủm tỉm cười.

“Ah...”

Biểu cảm trên gương mặt cô là thứ mà Rain chưa từng thấy bao giờ. Không phải là một nụ cười giả tạo hay gượng gạo. Đó là một nụ cười thuần khiết, đáng yêu...mà cũng rất dễ thương. Cậu nghĩ chắc là cô đang cảm thấy e lệ lắm...mặc dù đang thực sự hạnh phúc.Ùm...

Nụ cười của cô ấy dễ thương kinh khủng.

Thế này thì...

Rain biết rằng những gì mà cô biểu lộ chính là cảm xúc thật sự của cô. Nó không hề liên quan đến bản chất của Hồn ma, đến những viên đạn kỳ bí, hay là các linh tố vô thường. Lần đầu tiên trong đời cậu có

thể chứng kiến con người thật của cô.

“...Hừm, giờ gạt chuyện đó qua một bên đi.”

“Được thôi, chúng ta sẽ cần phải chuẩn bị chiến lược cho trận chiến tiếp theo.”

Đó sẽ là ưu tiên hàng đầu của họ. Họ cũng cần phải tìm ra người đang nắm giữ viên Ma Đạn bị thất lạc, và ngoài ra còn hàng tá các công việc khác. Và họ bắt đầu bàn tán rôm rả.

Với tâm trạng vui vẻ, cả hai người họ chậm rãi dạo bước...cùng nhau.

Trong khi đó...

Orca bước vào trong nhà chứa Exelia, sau khi nhìn quanh một hồi, cậu phát hiện ra cô gái mà mình đang định gặp.

“Athly.”

“Ừm...?” Athly rời mắt khỏi cỗ Exelia và nhìn về phía cậu. “À, tớ đã gọi cậu qua đây phải không?”

“Cậu đã nhờ tớ tìm hiểu chuyện này đây!”

Dường như cô đã hoàn toàn quên béng mất chuyện đấy. Người nào cũng nghĩ cô là một con người có trách nhiệm, nhưng thực chất đầu óc cô để trên mây nhiều hơn là ở dưới đất.

“...Hừm, sao cũng được. Đây là thông tin mà cậu nhờ tớ tìm.”

“Cảm ơn nhé.”

Orca đưa cho Athly xấp tài liệu mà cô đã yêu cầu. Và cậu có nói thêm, “Quả là...trùng hợp thật.”

“Trùng hợp ư?”

“Hừm... Cả hai người bọn cậu đều nhờ vả tớ một chuyện, nhưng mà tớ sẽ giữ bí mật vậy...”

Orca đang cảm thấy rối bời trước vấn đề này, cậu không rõ là mình định nói gì tiếp theo.

“À, tớ đoán là chuyện đó chẳng quan trọng đâu.”

Nhưng rồi cậu quyết định không do dự nữa và nói tiếp.

“Cả hai người bọn cậu đều nhờ tớ tìm kiếm thông tin về cái người tên Kirlilith, nên hẳn là chuyện này phải có ích nhỉ?”

“Cả hai...? Ý cậu là còn người khác tìm hiểu về cô ta à?”

“Ừ. Là Rain.”

Vào lúc đó, Orca mới có thể nhìn rõ cô gái đang đứng trước mặt cậu. Cậu nhận ra cô ấy có vẻ ngoài mảnh khảnh và hơi xanh xao.

“Hai cậu đều đã hỏi về cô ta vào ba ngày trước. Phải chăng đó là người nổi tiếng mà tớ không biết sao?”

“...Người nổi tiếng à?” Athly ngồi xuống hộp dụng cụ sửa chữa Exelia dưới chân mình.

Cô luôn kiểm tra kỹ lưỡng cỗ máy của mình vì nó đã trải qua rất nhiều trận chiến rồi nên đó là việc cần thiết để đảm bảo nó có thể hoạt động êm xuôi. Đấy còn là quy trình bảo dưỡng tiêu chuẩn, và súng đạn của ma pháp sư cũng như vậy.

“Có thể, đại khái là như vậy đi.”

Athly, cô gái đã mất đi cha mẹ mình trong cuộc tấn công vào thành phố Leminus, cô đưa tay vào trong túi áo trước ngực mình và lấy ra một vỏ đạn rỗng. Màu sắc của nó đã dần phai, nhưng chính xác nó là viên đạn bạc với cái tên được khắc lên trên đó.

“Mà cô ta đã chết rồi.”

Kirlilith Lambert.

Truyện Chữ Hay