May These Leaden Battlegrounds Leave No Trace

chương 9: lối thoát

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hồn ma Kirlilith Lambert.

Phát đạn cuối cùng của cô ta đã xuyên thủng nền đất đá, xoáy sâu vào quặng hợp kim của khu mỏ, và tạo nên một vụ nổ kinh thiên động địa.

Toàn bộ khu mỏ bắt đầu lay chuyển và dần sụp đổ. Cây cối xung quanh bị bắt lửa, các con đường xung quanh oằn ẹo, và sóng xung kích đã thổi tung lớp bụi khoáng, bao trùm khắp khu vực sắc đỏ của Kirlilith chỉ trong nháy mắt.

Và trong ngọn lửa dữ dội ấy, Hồn ma Air cuối cùng cũng lấy lại được ý thức, cô hoàn hồn vì đám cháy đang dần lan đến đây.

“Aaah, đám lửa...!”

Tầm nhìn của cô bị giảm xuống và rung chuyển vì cơn đau đang lan khắp cơ thể cô. Khi cô nhìn xuống, chân trái của cô đang bị mắc kẹt dưới một tảng đá lớn.

Thế này không ổn rồi...

Cô cố thử kéo nó ra, nhưng chỉ tốn công vô ích.

Mình không thể...Chịu thôi...

Tảng đá không chút xê dịch. Và thật xui cho cô, đám lửa vẫn không hề lụi tàn và đang dần lan đến vị trí của cô.

Ồ.

Air không ngờ rằng cuộc đời cô sẽ kết thúc theo cách ngớ ngẩn như thế này đây.

Mình...

Cô cố nghĩ về số lần mà mình đã lặp đi lặp lại cái vòng xoáy luân hồi tan biến rồi lại tỉnh giấc với thân phận là một Hồn ma, để biết cho rõ cô đã có được những gì sau từng ấy năm tồn tại.

......

Cô đã bị đưa đến giàn treo cổ chỉ vì một lời cáo buộc vô căn cứ. Và khi cô tỉnh dậy để rồi trở thành một Hồn ma, cô đã nhận ra đôi tay mình đang nắm lấy một viên đạn bạc quái dị--một viên đạn có sức mạnh làm thay đổi cả trần thế. Cô ấy đã từng nghĩ mình có thể, chỉ là có thể, sử dụng nó vì mục đích nghĩa hiệp. Hiển nhiên là với sức mạnh đó, cô thừa sức để chắp vá cái thế giới nát tươm này. Nhưng rốt cuộc cô đã thất bại.

Tại sao mình lại...lại...

Khi cô nhìn xuống cơ thể mình một lần nữa, ánh mắt của cô đập vào hàng tá các vết sẹo chằng chịt trên làn da.

...thật dơ bẩn...?

Sự phản bội đến từ những người mà cô trân quý khiến trái tim cô tan vỡ. Lần này đến lần khác, cô đã bị đẩy vào đáy vực của sự tuyệt vọng.

Mình...

Sau khi cô bị đâm sau lưng không biết bao nhiêu lần, nỗi sợ hãi phải thân thiết với người khác dần lớn lên trong cô, và đến bây giờ, cô quyết không để ai chạm vào cơ thể của mình thêm lần nào nữa. Cô sợ việc đó đến mức cô sẵn sàng đấm cho ra bã những kẻ nào dám làm thế. Cô cho rằng bất cứ ai chạm vào cô sẽ nhìn thấy bản chất thật sự và đầy kinh tởm của cô.

Air đã dần quen với chuyện đó, dù chỉ một chút, nhưng đến cuối cùng, cô đã vươn tay mình ra để cứu lấy chàng trai đó. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cơ thể cô đã tự chuyển động theo bản năng và chạm vào cậu ấy.

Chuyện gì đang diễn ra vậy,..?

Sau tất cả, thứ cô có được chỉ là thói quen ti tiện đó mà thôi. Air không còn gì để mà phô bày trong suốt quãng đời dài bất tận của mình.

Có ai đó...

Ngọn lửa sắp nuốt chửng lấy cô; nó chẳng hề quan tâm rằng cô chưa bao giờ tìm được người nào thật lòng chấp nhận cô.

Có ai đó—ai đó cũng được, người nào không quan trọng...

Và khi cô thở ra nhịp thở cuối cùng, Air quyết định chuyển ý nghĩ ấy thành khẩu từ.

“Làm ơn, cứu tôi với...”

Vào lúc ấy, cô không còn là một Hồn ma hay một pháp sư thiên tài nữa. Cô không thiết giữ lấy thể diện của mình, không còn lý do để kiềm chế phát ngôn. Cô chỉ là một người con gái bị thương, đang nằm chơi vơi và buông lời cầu cứu. Và những câu từ chân thật, thanh khiết ấy...

“Cô đây rồi.”

“Hử...?”

...đã đến tai của một cậu trai.

Một âm giọng quen thuộc gọi tên cô từ bên trong biển lửa—chất giọng trầm, lạnh lẽo và cộc lốc kia.

“...Tìm cô đúng khó thật, tôi phải công nhận đấy.”

“C-cái gì...?”

“Sao cô tự nhiên bối rối thế, Air? Chúng ta sẽ ra khỏi đây. Nhiều khói và lửa dữ dội quá.”

Và khi cậu nói vậy, một luồng ma thuật liền nghiền nát tảng đá đang đè lên chân Air. Cậu ấy vừa sử dụng Thần Thuật Đạn ngay giữa biển lửa, mặc dù chính cậu cũng đang thở thoi thóp.

“Sao cậu còn ở đây...?”

“Sao là như nào? À ừ, xin lỗi vì lỡ làm cô thất vọng, chỉ là tình cờ thôi. Tôi thấy thứ mà cô đeo trên cổ ánh lên qua đám lửa.”

Rain chỉ vào vật đang lủng lẳng trên cổ Air. Đó là một chiếc vòng cổ màu bạc, giống với thứ quà lưu niệm mà cậu đã tặng em gái mình, Rilm, vào bảy năm trước.

“Nó được pha trộn với hợp kim, nên nó phản chiếu ánh sáng khá tốt. Đặc biệt là ánh sáng đỏ vàng như ngọn lửa này. Nên tôi mới có thể tìm ra cô trong cái mớ bòng bong này.”

Rain vừa bế Air lên vừa giải thích, rồi cõng cô trên lưng, còn cô thì cố tìm cho ra lý lẽ cho hành động của cậu.

“Tại sao chứ..?” Air thì thầm từ sau lưng cậu.

“Hả? Tôi nói rồi mà, chỉ là tình cờ thôi.”

“Tại sao cậu lại cứu tôi?”

Cớ sao cậu ta lại...?

“Nếu tôi chết...cậu sẽ được tự do mà...”

Khi Air ban cho cậu linh tố, cô cũng đã đồng thời trói buộc cậu với cô thông qua một giao ước. Để đối lấy sức mạnh của Ma Đạn, Rain bị tước đi khả năng bất tuân mệnh lệnh của cô. Nhưng một phần của giao ước có đề cập nếu cô chết, cậu sẽ được trả tự do khỏi lời nguyền kia.”

Thiếu sinh quân Rain Lantz mang trong mình mối thù hận thâm sâu bởi vì cái chết của bạn bè và gia đình mình. Cuộc chiến giữa Đông Quốc và Tây Quốc đã tước đoạt sinh mạng của những người mà cậu yêu quý. Và Air đã lợi dụng những cảm xúc ấy. Cô biết chuyện gì sẽ xảy đến nếu trao cho cậu Ma Đạn.

Cơn giận khôn nguôi của cậu không bùng cháy như một ngọn lửa. Nó thật dịu êm và rất đỗi khác thường. Cô đã quá rõ rằng cậu sẽ sử dụng Ma Đạn để thay đổi thế giới và đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến không có hồi kết này.

Vậy có nghĩa là trong mắt cậu, Air và giao ước thề tận tuân tuyệt đối của cô chỉ là một gánh nặng không hơn không kém.

Dĩ nhiên mối thù của Air cũng không nhỏ nhoi. Không gì có thể xóa đi khoảnh khắc ấy khỏi tâm trí cô—án hành hình vô tội vạ từ một trăm năm trước. Ký ức đấy đã đeo bám cô, khoét sâu vào như một vết thương đang lở loét.

Khi cô được hồi sinh thành một Hồn ma và có được linh tố của thần Traxil, duy chỉ một suy nghĩ hiện lên trong đầu cô...

Ta ước rằng mọi thứ sẽ biến mất!

Và sức mạnh mà cô có được dùng với ý định ấy.

Nên mình...

Cô đã sử dụng chàng trai này. Cô đã ban cho cậu sức mạnh tuyệt đỉnh và vứt cậu ra chiến trường để đánh nhau với các Hồn ma khác. Và kết quả là không biết bao mạng sống của bạn học và người thân cậu đã bị tước đi.

“Rain...Cậu quên rồi à?”

“Quên gì cơ?”

“Nếu tôi chết, giao ước giữa cậu và tôi sẽ bị hủy bỏ.”

Cô đang nhắc khéo về cơ hội ngàn năm có một của cậu.

“Hả? Làm sao mà tôi quên được chứ?”

“Thế thì vì sao?”

“Cô thông minh đấy.”

“...Hử?” Air thì thầm, cảm thấy thật khó hiểu. Cô cứ nghĩ là mình đã nghe nhầm gì từ cậu.

“Còn thông minh hơn cả tôi nhiêu, nói thiệt đấy,” Rain khẳng định chắc nịch. “Thêm vào đó, khả năng điều khiển Exelia của cô thật đáng gờm. Tôi đã thua trước Kirlilith nếu không có cô ở bên.”

Cậu chỉ đưa ra một lý do hết sức đơn giản, nhưng cũng hợp lý.

“Cô chỉ đang lầm tưởng thôi, Air. Tôi mới là người đang sử dụng cô đấy. Nên đừng có chết trước khi tôi hết giờ công chuyện.”

“Chuyện đấy...”

“Và thực ra...tôi cũng cảm thấy tội cho cô nữa.”

“Hự...”

“Hồn ma mấy người có một cuộc đời thật bi thảm nhỉ?”

Làn khói bốc lên từ ngọn lửa tràn ngập trong từng nhịp thở của cậu, khiến giọng cậu có phần hơi khó nghe.

“Cô đã bỏ mạng ở giữa chốn chiến trường mà trong lòng chất đầy nuối tiếc...Và mỗi thập kỷ qua đi, có người mà cô chẳng hề quen mặt hồi sinh cô và ép cô phải chiến đấu, rồi vòng xoáy đó cứ liên tục tiếp diễn... Cô giống như một thứ ảo ảnh tiềm tàng trong tâm trí con người, thoắt ẩn thoắt hiện mà không lời báo trước. Đó là thứ đáng buồn nhất mà tôi từng nghe được.”

Sức lực của Rain đáng ra đã đạt đến cực hạn rồi. Cậu cũng đã cạn kiệt ma lực trong trận chiến với Kirlilith, và cậu sắp gục ngã đến nơi. Nhưng vòng tay giữ chặt lấy Air vẫn không hề buông lỏng. Cậu chỉ bình thản bước đi trong ngọn lửa bập bùng và cõng cô trên lưng.

“Cô không muốn đập bọn chúng một trận ra trò à, Air?”

“...Hả?”

“Những kẻ đã sử dụng người chết như món đồ chơi. Bộ cô không muốn chà đạp bọn chúng dưới chân và nện chúng tím mặt tím mũi sao?”

“À thì...”

Dĩ nhiên là cô muốn vậy. Nếu Air chỉ đơn thuần là chết đi từ một trăm năm trước, cô đã không phải tiếp tục chiến đấu trong cái thân thể đầy sứt sẹo này.

“Tất nhiên là có...”

“Thế thì đừng có mà chết!” Rain nhấn mạnh. Cậu đang muốn nói với Air là hãy để cậu cứu rỗi cô.

Cậu ta bị sao thế nhỉ...?

Cô chưa từng gặp ai trầm lặng như cậu. Từ lúc trở thành Hồn ma đến giờ, chưa có ai đối xử với cô một cách hiền hậu như vậy; chưa một ai từng cố cứu lấy cô.

Tôi không hiểu... Cớ sao cậu lại cứu tôi chứ?

Đối với một Hồn ma, cô liên tục được hồi sinh trái với ý mình, và mỗi vòng đời như vậy, cô đều ban phát viên đạn của mình cho muôn tên vàn kẻ, lợi dụng chúng và bị chúng lợi dụng ngược lại. Lúc đầu chúng đều tỏ ra nhân từ với cô, nhưng sức mạnh đã Ma Đạn đã nhuốm linh hồn chúng một màu u tối.

Sức mạnh có khả năng kiềm hãm sự đâm chồi của hoa lá. Và những kẻ đã trở nên kiêu ngạo khi nắm trong tay sức mạnh của cô, không có ngoại lệ nào, đều cô cướp đoạt mạng sống của cô.

Đúng vậy...đấy...

Nó không chỉ xảy ra lần một lần hai.

Tất cả bọn chúng...

Từng người trong số chúng đã thử xóa sổ Air để cướp lấy sức mạnh của cô. Không phải vết sẹo nào của cô cũng là do chiến đấu với quân thù. Hơn phân nửa trong số chúng đến từ những cộng sự trước kia của cô, người mà cô đã ban cho Ma Đạn.

Đó chỉ là...dáng hình của bản chất con người...

Cô đã tin tưởng vào họ, giao phó cho họ Ma Đạn của mình. Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng họ, bởi vì nếu cô không làm vậy, cảm giác cô độc sẽ giết chết cô. Hồn ma là thứ thực thể nằm ngoài dòng chảy của thời gian, nên họ thường xuyên phải đối mặt với sự cô độc đến cùng tận. Họ phải chiến đấu qua vô số trận mạc, tự mình kết liễu số sinh mạng mà đến bảng tính cũng không đếm được.

Air không thể chịu đựng được nó, cho nên cô đã quyết định tìm một người có thể sát cánh cùng cô. Nhưng lần nào cô tìm ra được người có thể giúp cô bớt đi cảm giác cô đơn, họ lại phản bội cô. Lần này đến hết lần kia, thêm một cộng sự mà cô tin tưởng lại phản bội cô.

Tôi đã quyết định sẽ không tin tưởng thêm người nào nữa...

Trước khi cô nhận ra điều đó, cô đã đánh mất niềm tin vào nhân loại cả thảy rồi. Cô cũng từng cho rằng Rain là một người như vậy kể từ lần đầu chạm mặt ở cuộc chiến lần thứ tư.

“Nếu tôi chết, giao ước giữa cậu và tôi sẽ bị hủy bỏ.”

Những người phàm trần nào mà khi nghe câu ấy sau khi nhận được Ma Đạn sẽ chắc kèo cố giết cô, chúng thật dễ đoán bởi vì cô là người từng trải. Dẫu vậy, thay vì cô kết liễu cô, Rain đã bảo cô hãy cố gắng tồn tại và báo thù.

Mình không thể...hiểu được cậu ta...chút nào cả....

Thật khó khăn nếu để cậu tự mình thoát khỏi ngọn lửa này, nhưng cậu vẫn muốn hai người an toàn ra khỏi đây. Và hành động ấy đã lay động linh hồn cô.

Tại sao...?

Nó đã phá tan chiếc rương cất giấu con tim cô bấy lâu nay...

Tại sao mình lại...?

...và cho cô cảm giác ấm áp từ tận tâm. Cảm giác ấy thật ấm cúng giữa ngọn lửa này, nhưng không có nghĩa là nó khiến cô thấy khó chịu. Dường như nó là một nỗi đau mà cô chưa từng cảm nhận được trước đây.

Đây là gì vậy...? Có thứ gì đó trong lồng ngực mình...cảm giác thật lạ....

Và khi cô tựa người lên lưng cậu, cô cảm thấy thật ấm áp làm sao.

Mình...

Vì lý do nào đó, mặc dù cô ghét bị đụng chạm, nhưng cô lại cảm thấy vô tư đến lạ thường. Cơ thể cô không hề chối bỏ cậu trai để cô có thể tựa vào cậu.

“Tiên sư. Chỗ này cũng cháy nốt... Đi hướng nào giờ?”

Họ đã hoàn toàn đánh mất phương hướng khi ngọn lửa đã lan sát lưng họ.

“Rain.”

“Gì mẹ? Ếu có thì giờ để tán nhảm đâu.”

“Bỏ tôi ra đi.”

“Ah!”

Ngay khi nghe Air nói vậy, Rain liền đáp ứng yêu cầu của cô và cậu thả cô ra. Cậu bỏ hai cánh tay đang giữ lấy thân cô ra rồi ném cô thẳng xuống đất mà không chút thương hoa tiếc ngọc. Cậu không định để cô ngã thẳng cẳng như thế nhưng chuyện đã rồi thì sao chả được.

“Ughhh... Au... Đáng ra là tôi nên bảo cậu thả tôi xuống nhẹ nhàng thôi...”

“Cô đang làm gì...?”

“Ò, còn thêm một lệnh nữa. Đừng có di chuyển khỏi chỗ đó.”

Rain vừa chuẩn bị bước lại chỗ của cô, nhưng bỗng nhiên đôi chân của cậu như đóng băng tại chỗ. Cậu cố gắng để nhúc nhích nhưng lại không thể cảm nhận được đôi chân mình. Thì ra là bởi vì giao ước nên mệnh lệnh đã được thực thi bằng cách áp đặt ma thuật lên cậu.

“Cô đang làm gì...từ nãy đến giờ thế?”

“Không có đường thoát khỏi đám lửa này đâu.”

“Thế nên chúng ta mới cần tìm chỗ để trú ẩn...”

“Không có nơi nào ở gần đây an toàn cả,” Air nói rồi chống một tay đứng dậy nhưng hơi lao đảo vì một chân đang bị thương. “Vô ích thôi. Tôi nhớ rõ địa hình ở chỗ này lắm, nên tôi biết được rằng đám lửa đã lan nhanh đến mức nào.”

Chỉ trong ba phút ngắn ngủi thôi mà ngọn lửa đã bao trùm hoàn toàn khu vực này.

“Và đó là lý do tại sao...chúng ta cần phải dùng đến Ma Đạn,” Air đưa tay đến thắt lưng và lôi ra khẩu súng lục. Hiển nhiên là dùng Ma Đạn xóa sổ một người sẽ thay đổi thế giới này, nên bây giờ họ chỉ cần tìm ra một đối tượng phù hợp để làm chuyện đó.

Qua đám lửa, Rain có thể thấy Air đang nắm chặt trong tay khẩu súng.

“Cuối cùng, cuối cùng tôi”—Air ngập ngừng một đoạn, rồi hạ giọng như đang muốn thì thầm điều gì—“cũng hiểu.”

“Cậu và tôi—“

--đều giống nhau cả thôi.

Họ có rất nhiều điểm tương đồng. Cả hai ngươi họ đã từng thờ ơ như thế nào trước sự ngu xuẩn của cuộc chiến này và mạng sống đã trở nên mỏng manh ra sao. Nhưng không vì thế mà họ trở nên yếu đuối trước chúng, họ luôn tìm kiếm cách để làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn...và cuối cùng là họ phải gánh chịu thứ của nợ kia rồi phải chịu đựng một mình.

Người bình thường có thể sẽ gục ngã dưới áp lực đấy, nhưng hai người bọn họ đã được chọn lựa để chiến đấu. Và cô chưa từng gặp bất cứ ai khác giống như chính bản thân cô. Cô chưa từng gặp người nào có thể hiểu tường tận cách sống của một Hồn ma, cũng chính là cách sống của cô.

Ở giữa nơi chiến trường nồng mùi máu tanh này, chưa từng có ai cố hiểu hay muốn hiểu Air. Thay vào đó, họ chỉ nghĩ rằng là cô quá khác người. Nhưng không phải chàng trai này.

Chúng ta đều như nhau cả thôi...

Họ là hai hạng người khác nhau hoàn toàn, nhưng từ tận trong xương tủy, họ đều có một điểm chung khi cả hai cũng chia sẻ cho nhau gánh nặng của mình. Và đấy là lý do tại sao cậu lại bảo cô hãy cố gắng sống sót cho dù cô muốn chấp nhận số phận của mình.

Nghiêm túc đấy...

Air thở dài, cô cảm thấy tuyệt vọng.

Cậu hay huênh hoang thật. Nhưng mà...

Cô đã toàn lực suy nghĩ rồi quyết định nói ra những cảm xúc của mình.

“Này, Rain, nghe cho rõ đây.”

Chàng trai ấy đang quỳ gối xuống, sẵn sàng để bỏ xác tại đây, và cô gái kia đang đứng trước mặt cậu. Cô biết giao phó phần còn lại cuộc chiến cho cậu quả thật là không công bằng, nhưng chính cô cũng tin rằng cậu sẽ ổn thôi. Cô tin rằng cậu sẽ thành công, dù cho biến cố gì có ập đến.

“Tôi có vài thứ muốn nói cho cậu.”

“Cái gì?”

Giọng của Air thật điềm tĩnh nhưng cũng không nghiêm túc, không giống điệu bộ của cô thường ngày chút nào. “Thứ nhất, tôi muốn cậu kết thúc cuộc chiến này bằng mọi giá.”

Air không chĩa nòng súng về hướng cậu. Thay vào đó, khẩu súng đang chĩa vào thái dương của cô.

“Đây là mệnh lệnh mà cậu phải tuân theo. Tôi muốn cậu kết thúc cuộc chiến mãi mãi, mặc dù cả trăm năm qua chưa ai có thể làm vậy. Đây là nhiệm vụ gian nan nhất của cậu. Tôi sẽ không để cậu từ chối. Ý tôi là cậu phải làm theo ý nguyện mà cậu đã từng kể với tôi.”

Đám lửa đang càng lúc lan tới gần vị trí của họ hơn.

“Thứ hai, tôi muốn cậu sử dụng Ma Đạn sao cho đáng. Nó có thể ăn mòn trái tim của bất kỳ pháp sư nào nhanh hơn cậu nhiều, nhưng tôi biết cậu rất khác biệt. Hãy chiến đấu hết mình.”

Cậu nhận ra có điều gì đó không đúng.

Cô đang lảm nhảm cái quái gì thế hả, Air!?

Nhưng khi cậu đoán lờ mờ ra được ý định của cô song đã quá muộn.

“Và thứ ba...”

Thật không may, mệnh lệnh của cô đã ngăn không cho cậu di chuyển.

“Xin đừng quên tôi.”

Cô nhìn thẳng vào con ngươi cậu khi thốt ra những lời như vậy.

“Người nào bị viên đạn này xóa sổ sẽ bị cả thế giới này lãng quên trừ người sử dụng nó. Nói thật lòng thì sự sống của tôi không gắn liền với thế giới này, nhưng...tôi vẫn muốn sống tiếp trong tim của một người thôi...dù sự tồn tại ấy có sớm nở tối tàn đi nữa.”

Đừng có đùa nhé, Air!

Cô đã ra lệnh cho cậu không được nhúc nhích, nhưng cậu vẫn còn sử dụng được phần thân trên. Nên Rain rút khẩu súng lục ra và bắn vào khẩu súng trên tay Air. Cần một khả năng thiện xạ đỉnh cao mới có thể làm vậy, nhưng không hẳn là hoàn toàn bất khả thi. Đường đạn của cậu căng như dây đàn, nhằm thẳng vào khẩu súng của Air. Nhưng...

“Ùm, và hãy trở nên mạnh mẽ hơn nhé, được không?”

...cô ấy đã dễ dàng tránh được phát đạn của cậu bằng cách nghiêng nhẹ người sang một bên. Đó là lời nhắn gửi cuối cùng cho chằng trai, cô dùng hành động thay vì ngôn từ.

“Tôi là Hồn ma Air.”

Đây là kết thúc mà chính bản thân Air đã chọn lựa, và cô ấn nòng súng và cổ họng mình.

“Đó là thứ duy nhất mà tôi muốn cậu sẽ mãi không quên.”

Và cô đã siết cò, và viên đạn bạc ấy đã làm thế giới đổi thay. Vào khoảnh khắc kế đến, mọi thứ đều trở nên mờ ảo, và một cảm giác khác lạ chạy dọc thân thể Rain. Đó là bằng chứng cho sự khởi động của quá trình Tái thiết lập.

Thế giới trước mắt cậu đang chuyển mình.

“...Air!” cậu hét lên hết cỡ, một tiếng kêu gào đau đớn từ chàng trai căm ghét thế giới này giống như cách cô ấy đã từng.

Nhưng thế giới vẫn cứ tiếp tục mà đổi thay...thành một nơi mà cô chưa từng tồn tại.

Truyện Chữ Hay