Học viện Alestra, bên ngoài nơi đó có một đô thị đang trên đà phát triển, mang tên Leminus. Thủ đô của Đông Quốc O’ltmenia không có đủ chỗ ở cho tất cả các thiếu sinh quân đến từ học viện, cho nên đã có một khu trọ
mới được xây dựng ở gần đây và điều đó đã thu hút mọi loại người đến với nơi này.
Dân số ở đây bằng khoảng một phần ba số dân ở thủ đô, nhưng thành phố này vẫn còn hưng thịnh chán, phát triển nhờ vào các tuyến giao thương nội địa và liên vùng, chuyên buôn bán đồ sắt và đủ loại hàng hóa địa phương, khiến cho nó được biết đến với một cái danh là “Thành phố sắt”.
Vì nằm gần Học viện Alestra, nhiều học viên đã tận dụng thành phố này để mua sắm những món vật dụng sinh hoạt cần thiết. Và vào ngày này, Rain, cùng với hàng tá các học viên khác, diện trong bộ thường phục để đến ghé thăm nơi đây.
"Chúng ta sẽ gặp lại ở đây vào buổi trưa, hiểu không?" Orca ra lệnh.
Và cứ như thế, đám học viên phân tán ngang dọc khắp cả thành phố. Kể từ khi học viên từ Học viện Alestra biết đến sự tồn tại của nơi này, họ cần phải đăng ký xin đặc quyền để có thể đặt chân đến Leminus. Do đó, những chuyến đi ra ngoài hiếm hoi như thế này cũng có thể được xem như một kỳ nghỉ vậy.
Các thiếu sinh quân thường không có nhiều thời gian rảnh rỗi, và họ chia thành từng nhóm nhỏ rồi nhanh nhẹn luồn vào các cửa hàng hay nhà hàng yêu thích dưới sự dẫn đầu của Orca. Tuy nhiên, Rain, cậu đã lách qua đám bạn cùng lớp và thẳng tiến đến một hiệu sách cổ.
Hmm...
Các cuốn sách được xếp chồng lên nhau một cách lộn xộn trên những cái kệ trong cửa hàng, nhưng ở đó còn có một bộ sưu tập khá lớn gồm đủ thứ sách báo cũ. Và Rain cứ thế vùi đầu vào sục tìm mấy mẩu báo từ tận một thế kỉ trước.
“Mình không trông chờ gì nhiều, nhưng mà…”
Trong khi cậu xem lướt qua đống sách báo cũ to tướng này, chúng được đặt trong một chiếc tủ kính mỏng để bảo quản khỏi sự ăn mòn của thời gian, và rồi cậu cũng đã tìm thấy những gì cậu đã tìm kiếm suốt bấy lâu nay.
“… Đích thị là đây rồi.”
Trận chiến khốc liệt giữa các thiếu sinh quân và quân đội Lenox.
Một bước tiến lớn. Bộ chỉ huy quân sự đang xem xét các lợi ích của việc sản xuất nhiều vũ khí hơn.
“Mình đoán đây không phải là thông tin sai sự thật …”
Air đã nói với cậu toàn bộ sự thật. Trăm năm về trước, khi cuộc chiến đầu tiên sắp đi đến hồi kết, một nhóm thiếu sinh quân đã cứu nguy cho Đông Quốc. Nhưng tồn tại một vấn đề, chính là các báo cáo về chiến công của họ đột nhiên bị đứt đoạn, điều này có thể được coi là một bằng chứng thuyết phục về việc quân đội đã kiểm duyệt nguồn tin tức.
Nhưng bấy nhiêu thì lại không đủ để chứng tỏ rằng chính Air đã dẫn đầu đơn vị gồm các thiếu sinh quân đó, nhưng ít ra nó đã cho Rain thêm chút hy vọng. Cậu tin rằng cô gái tự gọi chính mình với cái danh Hồn ma đó đích thực là người đến từ một trăm năm trước.
Sau khi tạm kết luận như vậy, Rain đã đặt làm các bản sao của vài bài báo từ khoảng thời gian đó, rồi quay lại khu phố chính.
"Ồ, Rain."
Rain đã để ý đến Athly khi cậu đang ngó nghiêng khắp các sạp bày bán hoa quả. Xem ra cô ấy đang chuẩn bị để rời khỏi quảng trường thành phố, nhưng cô ấy lại dừng chân và quay mặt về phía cậu khi hai người đến gần.
"Cậu đã sắm sửa được gì chưa?"
“Ừ, tớ đã hốt được vài cuốn tạp chí và ít miếng chườm lạnh. À mà này, Rain… ”
"Sao thế?"
"Thực ra hôm nay là sinh nhật của tớ."
"Ồ…"
"Đừng có tỏ ra khó chịu như vậy chứ!"
“À không, thực sự không phải vậy mà!”
Rain muốn tổ chức tiệc sinh nhật cùng cô ấy, nhưng chuyến đi này chính là cơ hội ngàn năm có một để cậu biết nhiều điều hơn về Air nói riêng và về Hồn ma nói chung. Học viện Alestra có rất ít các ghi chép để cậu có thể nghiên cứu, vì vậy các cửa hàng ở Leminus là lựa chọn chữa cháy duy nhất của cậu.
Chà, mình đoán là mình vẫn còn dư thời giờ mà nhỉ?
Cậu đã nhận thấy rằng Athly dạo gần đây đang phải đối mặt với chứng căng thẳng tinh thần vì quãng thời gian ở trên chiến tuyến, nên cậu không muốn phớt lờ cô ấy đi chút nào. Kể từ khi cậu có trong tay sức mạnh của Ma Đạn, cậu đã khiến Athly phải trải qua hàng loạt các trận chiến hao công phí sức, luôn mồm ra lệnh cho cô ấy phải phát huy tối đa năng lực của mình.
Ma Đạn có khả năng xóa sạch sự tồn tại của bất kỳ người nào, nhưng chính sự tồn tại của nó cần phải được giữ bí mật. Đấy là lý do tại sao cậu lại giữ bí mật chuyện này với Athly. Tất thảy những điều đó đã làm dấy lên trong lòng cậu cảm giác tội lỗi.
"Chà, thế thì, cậu có muốn món quà nào không?"
"Chắc chắn là có rồi!"
“Thực ra, tớ đã nghía được một món. Nó ở đây này!"
“… Cậu chọn được rồi à?”
Athly kéo Rain đến một cửa hàng trang sức, rồi vòi cậu mua cho cô ấy một món trong số những thứ được trưng bày trong chiếc tủ kính. Đó là một chiếc kẹp tóc có giá khá đắt theo như con số ghi trên nhãn giá.
“Hự...”
Nó thực sự rất là đắt tiền.
Nó có giá tận 100.000 zel. Ngay cả Rain cũng phải thừa nhận là chiếc kẹp tóc màu xanh này trông rất dễ thương, và Athly lại đang buông lời năn nỉ xối xả như mưa thế kia, nhưng mà...
"Cậu có thực sự muốn món này không?"
Giá của thứ này phải nói là chát như sung. Chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên rất nhiệt tình, ông liền nhận ra hai người là thiếu sinh quân và đang kiếm một món quà lưu niệm với giá rẻ hơn chút, nhưng Athly lại đang nằng nặc đòi cậu mua cho được. Và thế là, Rain đành phải chịu thua và đã mua thứ mà cô ấy muốn.
Tuy nhiên, vì một số lý do kỳ quặc, Athly yêu cầu đừng gói chiếc kẹp tóc lại, và rồi bắt đầu sửa tóc ngay giữa cửa hàng.
"Cậu định thử ở ngay đây luôn à?”
“Ừ thì, lâu lắm rồi tớ mới được tặng quà mà. Tớ không thể đợi cho đến lúc về nhà được.”
Cô túm tóc lại và buộc thành đuôi ngựa. Sau khi cài chiếc kẹp lên mái tóc, cô ấy hỏi Rain thử, "Tớ trông như thế nào?"
"Quào…"
Phải nói là Athly trông toát ra vẻ quyến rũ hệt như mấy thiếu nữ mà Rain hay nhìn thấy ở thành phố này.
“Cậu có biết là cậu rất dễ thương nếu ra dáng như một cô gái bình thường không?"
“Đó không phải là ra dáng. Tớ chính là một cô gái bình thường! ”
"Cậu có thực sự tin là vậy là?"
"Tất nhiên là thế rồi. Vậy thì tớ sẽ để luôn như thế này cho đến khi về nhà vậy. "
“Nhà…” Rain chợt nhớ ra điều gì đó. “Gia đình cậu sống ở Leminus, tức là ở đây, phải không? ”
"Ùm…"
Nhà… Biểu cảm của Athly dần trở u ám đi khi cô ấy nói về điều đó.“Tớ làm trái ý nguyện của bố mẹ để ghi danh vào Học viện Alestra… vì vậy tớ nghĩ mình nên thỉnh thoảng trở về nhà để trấn an họ. Rồi chứng minh cho họ thấy là tớ vẫn sống tốt ở học viện.”
“… Ừ, có lẽ tốt hơn nếu không lo lắng cho họ quá nhiều.”
“Mm-hmm… Tuy nhiên, tớ không có ý định quay lại rồi ở đấy luôn, cho dù ra sao đi chăng nữa. Rất nhiều họ hàng
của tớ đã bị phía Tây Quốc giết hại. Nếu tớ không thể giữ an toàn cho họ, mẹ và bố tớ có thể là người tiếp theo bị giết. "
Đó là lý do Athly Magmet quyết định gia nhập quân đội. Và đó là một lý do hết sức đơn giản, lẫn bình thường. Những người thân thích với cô ấy đã bị ngọn lửa của chiến tranh nuốt chửng… và bố mẹ cô ấy là hai người còn sống duy nhất.
“Cảm ơn, Rain. Tớ sẽ gặp lại cậu sau, ”Athly nói vậy khi vừa chỉnh xong mái tóc rồi nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.
Rain cố đợi cô ấy khuất dạng khỏi tầm mắt, sau đó cậu quay vào cửa hàng trang sức và bắt đầu chuyện trò cùng với ông chủ cửa hàng.
"Nghe này…"
"Hmm?"
"Ông bác có thể hạ giá của cái kẹp tóc đó xuống một chút được không?"
“Hây da, thằng nhóc sĩ gái này…”
Một trăm nghìn zel là quá đắt!
"Đi mà. Cháu chỉ muốn thể hiện với cô ấy chút thôi! ”
“Người ta nói trung thực là một đức tính tốt, nhưng… ugh, thôi được rồi. Ta sẽ giảm cho nhóc mười nghìn thôi đấy."
"Ồ, thật sao?"
Cậu chỉ hỏi một câu hỏi vu vơ, nhưng lại nhận được một câu trả lời không hề ngờ tới.
“Hai đứa là thiếu sinh quân từ Học viện Alestra phải không? Coi như đây là cách để ta nói lời cảm ơn cho mấy đứa vì đã phục vụ cho tổ quốc. Mấy nhóc còn trẻ như vậy mà đã liều mạng xông lên tiền tuyến rồi, vì vậy ta nợ mấy đứa một mạng. Hơn nữa, cô bé đó là bạn gái của nhóc à?”
“… Thực sự thì, nó giống yêu đơn phương hơn.”
“Mmm… Đừng ngừng theo đuổi cô bé đấy nhé. Mong là lần sau khi nhóc đến đây, nhóc sẽ mua một chiếc nhẫn cưới. "
Họ tiếp tục cuộc trò chuyện lan man đó thêm vài phút nữa, kể từ lúc ông chủ cửa hàng gợi đủ thứ chuyện. Nhưng cuối cùng ông ấy đã đồng ý giảm thêm năm nghìn zel, vì thế bấy nhiêu mà đòi hỏi thêm thì hơi kì nên cậu đã quyết định mức giá đó.
Rain rời cửa hàng sau Athly chừng hai mươi phút. Và rồi đã có chuyện xảy ra.
"Hử?”
Rain không thể tin vào mắt mình.
Một cỗ Exelia đang đứng ngay trước mặt cậu.
Cậu nhận ra cỗ thiết xa làm từ hợp kim hạt nhân graimar này, một thứ vũ khí đã trở thành biểu tượng của chiến trường. Tiếng ồn ào phát ra từ cỗ máy chiến tranh này quá đáng sợ nhất là khi ở trong một thành phố yên bình như này. Và nó không phải là mẫu do Đông Quốc O’ltmenia sản xuất. Đó là một mẫu AT3 tân tiến nhất đến từ Tây Quốc.
"Không thể nào…"
Đó là một đơn vị của địch. Khoảnh khắc Rain nhận ra điều ấy, cậu cũng để ý thấy có sự biến động ở khu phố xung quanh cậu. Mọi người đang ai nấy đều đang hoảng loạn, người này giẫm người kia để chạy khắp tám hướng, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn vô cùng.
Cỗ Exelia trước mặt Rain bắt đầu di chuyển. Khẩu súng máy của nó bắt đầu nhắm vào đám đông đang đổ xô mà chạy trốn rồi bắt đầu xả hàng loạt đạn về hướng đó.
Chờ đã, đó là…
Những viên đạn màu đen có hình dạng giống như một ống kim loại nhỏ và mảnh. Trong mắt cậu, chúng bay chậm chạp đến mức cứ dán mắt vào chúng có thể khiến ý thức về thời không của một người bị sai lệch. Nhưng bất chợt, viên đạn màu đen nổ tung, giải phóng vào không trung một luồng nhiệt cực lớn.
"Chết tiệt!"
Leminus, Thành phố Sắt, đang chìm trong biển lửa.
Nóng thật...
Cậu cảm thấy có thứ gì đó thật nặng nề
Ư-ư…
Ý thức mơ hồ của cậu dần được phục hồi, nhưng khứu giác của Rain nhanh chóng cảm nhận được môi trường xung quanh nhanh hơn cả thị giác của cậu.
“Ự, ặc ặc…!”
Luồng khói đen xộc thẳng vào khí quản của Rain — mùi của thứ gì đó đang bốc cháy. Những suy nghĩ mông lung của Rain đã thôi thúc cơ thể của cậu cử động, nhưng bất kể bao nhiêu lần cậu thử động đậy, không tài nào cậu đứng dậy được.
Khi cậu cố gắng di chuyển lưng của mình, cậu nhận thấy có thứ gì đó đang nằm ngay phía trên cậu… Một xác chết bị cháy rụi.
Mẹ kiếp…
Kích thước và hình dạng cho thấy rằng đây là phần thi thể còn lại của ông chủ cửa hàng trang sức. Người mà cậu với nói chuyện chỉ vài phút trước đây đã chết. Ông ấy không phải là một pháp sư, vì vậy ông không thể sử dụng ma pháp phòng thủ để che chắn bản thân mình. Ông đã bị nguồn nhiệt thiêu thành một cái xác khô.
Hừ, chết tiệt…
Cảnh tượng ghê rợn của cái xác chết bị lửa đốt đến chảy cả ra khiến Rain muốn nôn luôn tại chỗ . Nhưng cậu biết nếu mình mà không di chuyển, sớm hay muộn thì cậu cũng sẽ thành cái xác tiếp theo. Vì vậy, cậu cố nhịn cơn buồn nôn đang xồng xộc trong cổ họng mà cố nhích người ra khỏi nó, sau đó nhận định tình hình xung quanh.
Cái quái ...gì vậy...?!
Một đống xác chết đang nằm ngổn ngang trong đống đổ nát. Hàng chục đến hàng trăm thi thể bị thiêu cháy rụi, khét lẹt trải đầy trong tầm mắt cậu. Và ngọn lửa cứ bùng lên không ngừng, có cảm giác như nó đang lấy máu của những người vô tội để tiếp tục bùng lên. Nhưng tệ nhất là đối với Rain, mùi thịt cháy và mùi thuốc súng khiến cậu không thể thở được. Màn không khí độc hại quá dày, làm cậu càng lúc càng khó để lấy lại nhịp thở.
Với một tiếng uỳnh, một cỗ Exelia của kẻ thù đã đáp xuống ngay trước mặt cậu. Toàn thân của nó phủ đầy bồ hóng và máu, cho thấy nó đã tàn sát không biết bao nhiêu người.
Nếu mình mà không chạy ngay bây giờ, chúng sẽ giết mình mất…, Rain nghĩ thế khi trái tim cậu đập mạnh như sắp văng khỏi lồng ngực.
Cậu biết rõ mọi chuyện sẽ ra sao, nhưng cơ thể cậu lại không chịu nhúc nhích. Cơn run rẩy không thể kiểm soát đã giữ chân cậu tại chỗ. Và rồi cậu nhận ra rằng mình đang sợ hãi đến nhường nào.
Cậu đã chinh qua không biết bao nhiêu là chiến trường, nhưng ngay cả như vậy, cậu chưa lần nào cảm thấy cái chết lại cận kề đến vậy. Không có lối thoát cho cậu. Exelia là phát minh đỉnh cao của công nghệ quân sự, vì vậy cơ thể phàm trần của cậu không thể địch lại thứ máy móc sắc lạnh kia.
Xạ thủ của đối phương đã chuyển tâm ngắm về phía cậu, báo hiệu hôm nay là ngày tàn của sinh mạng cậu.
"Cái gì…?"
Tuy nhiên, ngay vào giây cuối cùng, một cỗ Exelia khác đã đâm sầm vào chiếc AT3, đánh văng nó đi.
"Vào trong ngay đi, Rain!" một giọng nói được khuếch đại vang lên.
Cuối cùng cậu cũng rũ bỏ được xiềng xích của sự tuyệt vọng, Rain lao vào như bay và nhảy vào cỗ Exelia vừa mới giải cứu cậu.
"Chúng ta phắn khỏi đây thôi!”
Athly đang cầm lái cỗ máy. Cô quay lưng lại với chiếc AT3 của đối phương mà không thèm liếc nhìn nó lần cuối và thoái lui.
"Tớ xin lỗi. Tớ đã khiến cậu gặp nguy hiểm rồi ”.
“Đừng bận tâm về chuyện đó. Chúng ta hãy tập trung vào việc tập hợp những học viên còn lại. Ồ, và giữ chặt! ”
Athly dễ dàng lướt qua mặt kẻ địch, khiến cho Rain phải cúi đầu thán phục kĩ năng tuyệt đỉnh của cô ấy, và hai người cuối cùng cũng cắt đuôi được chúng.
"Chờ đã, thế còn bố mẹ cậu thì sao?"
Athly đã đề cập đến việc bố mẹ của cô sống ở Leminus, vì vậy họ có thể đang gặp nguy hiểm. Mặc dù thành phố phải hứng chịu tổn thất nặng nề, Rain vẫn mong rằng họ đã trốn thoát được, nhưng cậu chỉ muốn xác minh cho đảm bảo.
"Họ ổn. Bố mẹ tớ đã vào được trong hầm trú ẩn ... Nhưng bây giờ hãy tạm quên họ đi — giờ đi đến đây trước đã. ”
"Đi đâu mới được?"
"Tập hợp với những người khác."
Cô tăng tốc cỗ Exelia. Trên đường đi, họ đã chạm trán phải một chiếc AT3 khác của địch. Và trong khi quay đầu để tránh bị nó phát hiện, họ thấy nó đang xả súng về phía những thường dân đang tìm cách tẩu thoát.
Cơn thịnh nộ bên trong Rain bỗng sục sôi và theo bản năng, cậu toan với lấy khẩu súng của mình.
“Đừng,” Athly cảnh cáo cậu mà không thèm quay đầu nhìn về sau, thuyết phục cậu hãy cố kiềm chế. "Cậu sẽ để lộ vị trí của chúng ta đấy.”
“Chết tiệt…”
Rain cố kìm nén cảm xúc ngay sau khi nghe Athly khuyên vậy. Cô ấy đã đúng. Làm những điều thừa thãi như vậy chỉ khiến cả hai người xanh cỏ.
Sau khi lái cỗ Exelia băng qua thành phố hoang tàn suốt một lúc, Athly đâm cỗ xe vào một nhà chứa máy bay xập xệ với phân nửa diện tích đã bị đánh sập, gạch đá thì ngổn ngang. Nhưng hóa ra, đống đổ nát kia chỉ đơn thuần là một vỏ bọc ngụy trang, và Athly đi xuyên qua bức màn mỏng để vào bên trong một cái khoang chứa rộng lớn. Các học viên cùng lớp của cậu đều đang chờ tại đó, những thiếu sinh quân đến từ Học viện Alestra. Có chừng mười hai người cả thảy.
"Vậy ra đây là nơi cậu đã giấu bọn họ."
“Dù vậy chúng ta sẽ chẳng biết được khi nào bọn chúng sẽ tìm ra nơi đây.”
Tìm chúng ta...
“Vậy là bọn chúng thực sự…” Rain tiếp tục nói, nhưng ngập ngừng không hỏi hết câu.
“Bên Tây Quốc đã mở một cuộc tấn công vào thành phố, như cậu thấy đấy,” Athly đáp lại.
"Đúng vậy. Chúng đã triển khai Exelia vào cả một khu vực dân sự. Và không phải chỉ một con mà tới cả một đội quân. Chúng đang phân tán khắp thành phố, truy lùng và bắn giết bất kỳ người nào chúng tìm thấy. Tớ chưa từng thấy cái chiến thuật nào như vậy, cứ như là một cuộc tấn công tự phát. " Orca thêm vào. Có vẻ như cậu ta đang phụ trách nơi này.
Họ đã tìm được chút ít vũ khí và bày nó trước mặt cậu. Chừng này là đủ dùng rồi, vì Orca là lớp trưởng và cậu ta đã được đào tạo và biết rõ mình nên làm gì trong những tình huống khẩn cấp như thế này.
“Mục tiêu của kẻ địch là chiếm được thành phố này… Mà không, hãy quên nó đi. Mục tiêu của chúng chính xác hơn là đánh phá thành phố và tàn sát tất cả những người dân ở đây.”
Một cuộc thảm sát… Liên tiếp các thất bại xảy ra gần đây đã đưa Tây Quốc vào một tình thế khá bất lợi nên đã chúng thay đổi chiến thuật nhằm giành lại thế chủ động. Và thật không may cho họ, Rain và các người bạn cùng lớp của họ lại bị cuốn vào đống hỗn độn này.
Đây là Thành phố Sắt, Leminus, một khu thương mại chẳng có chút đe dọa gì đến kẻ địch nằm ở xa tiền tuyến. Và điều đó có nghĩa là cuộc tấn công là một kế hoạch đã được vạch ra từ trước để thảm sát người vô tội.
Tất cả các học viên đều hiểu cái sự thật nghiệt ngã đó.
"Vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo?" Rain gặng hỏi.
"Tớ không biết. Mấy tên thiếu sinh quân như ta thì có thể làm gì được gì chứ?" Orca đáp lại.
“Trốn chạy không phải là một lựa chọn. Địa hình xung quanh Leminus khá bằng phẳng, cho nên sẽ chẳng có chướng ngại vật nào có thể ngăn đám Exelia đuổi theo chúng ta.”
Các học viên chỉ có duy nhất một cỗ Exelia, một phiên bản cũ hơn mà thành phố này đã tiếp nhận với mục đích an ninh dân sự từ Học viện Alestra. Hiệu suất kỹ thuật của nó là tương đối thấp, và họ đã thoát khỏi khỏi sự truy đuổi của đám AT3 nhờ vào kĩ năng của Athly.
“Chúng ta có hai sự lựa chọn khả quan nhất,” Orca nói. “Điều đầu tiên là phải trốn. Nếu chúng ta sống sót được đến đêm hoặc đợi cho đến khi bọn chúng rút lui, chúng ta có thể thoát được. Mặc dù tớ nghĩ quân tiếp viện sẽ sớm được điều đến đây, vì thế khó có khả năng bọn chúng sẽ rút quân. Ngoài ra, không có gì đảm bảo rằng chúng ta sẽ có thể sống sót cho đến khi đêm xuống…"
Orca tạm dừng để mọi người suy ngẫm về lựa chọn đó trước khi bày ra phương án tiếp theo.
“Phương án thứ hai của chúng ta là thoái lui ngay lúc này. Làm thế thì có rất nhiều rủi ro, nhưng nếu chúng ta lợi dụng tình hình hỗn loạn, cả đám chúng ta có thể làm được.”
Nói cách khác, trốn chạy hoặc mở đường máu. Chỉ có bấy nhiêu đó. Các thiếu sinh quân chỉ có độc một cỗ Exelia, bởi vậy việc chiến đấu là điều bất khả thi. Nếu kẻ thù phát hiện ra nơi ẩn náu của họ thì năm sau coi như là ngày giỗ đầu của cả bọn. Nhưng cho dù có lựa chọn phương án nào đi chăng nữa cũng đều phải nắm chắc hành động của đối phương. Và vì vậy, theo lệnh của Orca, từng người sẽ quan sát xung quanh thật kỹ lưỡng thông qua chiếc ống nhòm vừa tìm được.
Năm phút sau, Bangas Rover, một người khá rụt rè không để lại nhiều ấn tượng, đã phát hiện được một thứ gì đó.
“Đ-đó là…”
"Là gì thế?"
“Ồ, ừm, tớ đang thám thính con phố chính… và tớ nghĩ đơn vị chỉ huy của bọn chúng đóng quân ngay tại đằng kia.”
Mọi người tập trung xung quanh cậu và nhất loạt nhìn về hướng cậu ấy vừa chỉ. Giống như cậu ấy đã nói, có một nhóm lớn phân bố trong phạm vi 650 feet về phía tây. Mười chiếc Exelia đang hoạt động xung quanh, kéo theo là sáu xe tiếp vận. Chắc chắn đó là đơn vị chỉ huy của kẻ thù.
Một trong số các thiết xa đang hạ kính chắn gió và Rain bỗng nhận ra gương mặt kẻ thù đang ở bên trong nó.
“Kia là…”
"Cậu biết đấy là ai à, Rain?"
"…Ừ."
Cậu chỉ mới nhìn thấy hắn ta trong ảnh, nhưng cậu chắc như đinh đóng cột về danh tính của người đàn ông kia. Rốt cuộc, hắn chính là mục tiêu của cậu dưới lệnh của Air.
“Alec…”
Đại úy Thanda, quân nhân Tây Quốc duy nhất lập được hàng loạt các chiến công kể từ dạo gần đây. Hắn ta có mặt ở đây ngay khi cuộc đàm phán hòa bình bị hủy bỏ vào vài ngày trước, và hắn đang đảm nhận nhiệm vụ tại thành phố này.
Có lẽ hắn là người đã lên kế hoạch cho cuộc tấn công. Hắn ta phải là người chịu trách nhiệm cho cuộc đại thảm sát này. Và khi nhận ra sự hiện diện của hắn, Orca và những người còn lại chỉ phản ứng theo bản năng.
“Hắn ta đang ở rất gần rồi…”
“Chúng sẽ giết chúng ta mất… Nếu chúng mà tìm ra chỗ này, chúng ta sẽ thành gà quay hết”.
"Không, chúng ta là thiếu sinh quân, nên có khi chúng sẽ bắt chúng ta làm con tin.”
“Cậu thực sự nghĩ rằng chúng sẽ nhận tù nhân à? Không hề nhé, chúng sẽ chà đạp chúng ta như mấy con chó.”
Nỗi kinh hoàng tột cùng tràn ngập trong tâm trí họ. Mà dễ hiểu hiểu được, vì chỉ với một cỗ AT3 cũng là quá nhiều với để họ có thể đối phó.
Nhưng một trong số họ thì khác.
Đại úy Thanda… Mình phải làm gì đây?
Rain đang sợ hãi, nhưng cậu vẫn không nản lòng. Cậu đang có một con át chủ bài trong tay áo của mình, một lá bài tẩy mà chỉ có cậu mới sử dụng được. Cậu nắm chắc viên Ma Đạn, nghiền ngẫm xem phải làm gì với sức mạnh của nó.
Mình có nên sử dụng nó không ...?
Orca đã đề ra hai phương án. Một là chờ đợi; còn lại là liều mạng mà trốn chạy. Nhưng trong tình huống này, riêng Rain, và chỉ duy Rain, mới có phương án thứ ba. Cậu có thể chiến đấu.
Nếu mình xóa sổ Alec bằng viên đạn này…
Chiến binh đến từ Tây Quốc, Alec Thanda, đã phát động một cuộc tấn công vào một thành phố yên bình này, gây ra cuộc tàn sát của hàng nghìn người. Dựa trên quy mô của chiến dịch, có thể Tây Quốc đã huy động ít nhất năm mươi chiếc Exelia cùng với tầm hơn ba trăm lính bộ binh.
Mặt khác, phía Rain thiếu nhân lực lẫn chiến lực. Họ chỉ có mười lăm thiếu sinh quân và một cỗ Exelia lỗi thời…
Đừng có hoảng sợ. Nghĩ đi…
Rain tận dụng tất cả những kinh nghiệm chiến đấu mà cậu có được để lập một kế hoạch.
Mình có thể sử dụng nó không?
Cậu đã sử dụng Ma Đạn hàng trăm lần rồi. Và bằng cách xóa sổ người khác với nó, cậu đã lật ngược thế cục của chiến tranh thành có lợi cho đất nước của mình. Những viên đạn này có thể phát huy tối đa những lợi ích từ việc ám sát quân thù, vì cậu có thể dùng nó để xóa sổ hoàn toàn bất cứ chướng ngại nào.
Tái thiết lập lại là một hiện tượng khá độc đáo… Thay vì chỉ giết chết hoàn toàn một người, nó xóa bỏ sự tồn tại của họ, cùng với tất cả thành tích mà họ mang lại. Và điều này khiến nó trở thành thứ vũ khí hoàn hảo cho tình huống kiểu như này.
Xóa sổ Alec sẽ xóa bỏ cuộc thảm sát này, cứu sống hàng nghìn sinh mạng, vì vậy đó là sự lựa chọn hợp lý nhấttrong suy nghĩ của Rain. Vấn đề nan giải duy nhất là làm sau thực hiện được điều đấy.
Mình có thể bắn hạ hắn ta từ đây không nhỉ?
Không, cậu không thể. Alec gần như không hề nhô người ra khỏi thiết xa và hắn ta không có lý do để bước chân ra khỏi nó. Thêm vào đó, ngay cả khi hắn đã rời khỏi Exelia của mình, Rain vẫn ở quá xa thực hiện một phát súng trúng đích.
Và yếu tố quan trọng nhất chính là cái giá mà cậu phải trả để sử dụng nó.
“Cậu cần phải làm một giao ước với tôi đã nếu muốn tiếp tục sử dụng Ma Đạn. ”
Rain phải lập giao ước với cô gái tóc bạc đó để giữ được sức mạnh này.
“Nếu tôi yêu cầu cậu đi nơi này, cậu phải đi đến đó, cho dù phải nhảy xuống địa ngục đi chăng nữa. Nếu tôi yêu cầu cậu phải bắn ai đó, cậu sẽ phải bắn hạ người đó, kể cả khi người đó là gia đình hay người mà cậu yêu. Nếu tôi bảo cậu sủa, cậu phải sủa như cún con. Và nếu tôi bảo cậu đi chết đi, cậu sẽ phải tự sát ngay tại chỗ. Mọi điều cậu làm chỉ cần tuân theo bất kì mệnh lệnh nào từ tôi,” Air nói với cậu trong khi nghịch ngợm khẩu súng trong tay.”
Lần tiếp theo Rain sử dụng Ma Đạn, cậu sẽ phải từ bỏ mọi thứ liên quan tới cô ấy. Nhưng bất kể Air có nhúng tay vào chuyện này hay không, Rain chẳng có cơ hội để có thể tiếp cận được Alec.
"Orca, chúng ta có vũ khí gì dùng được nếu chúng ta cố mở đường máu?" Rain hỏi, mong có thoát khỏi tình cảnh bế tắc này.
“Một vài khẩu súng thôi. Có một số món thú vị ở trong đây, nhưng chúng ta không thể sử dụng nó…"
"Ví dụ như?"
"Có thấy mấy bao tải bên cạnh chiếc Exelia không?"
"Chúng thì sao?"
“Chúng chứa đầy thuốc súng loại rắn. Loại được dùng để sản xuất đạn.”
Các thiếu sinh quân đang tập hợp tại một kho chứa quân nhu thuộc sở hữu của quân đội, vì thế sự hiện diện của bom, đạn không phải là điều đáng ngạc nhiên. Thuốc súng có thể đóng vai trò như một loại chất nổ, một loại vũ khí, nhưng…
"Chúng không sử dụng được.”
… Rõ ràng là Orca đã cân nhắc phương án đó.
“Có một lượng kha khá thuốc súng, nhưng tất cả đều là hàng quá niên hạn được gửi đến đây để tiêu hủy. Chúng ta không thể nhồi nó vào súng pháo được… Bên cạnh đó, bản chất thuốc súng cũng chẳng phải là một món vũ khí hữu dụng.”
Thuốc súng chỉ sử dụng được khi được chế biến trong điều kiện kín gió, cho nên tốt hơn hết là vẫn phụ thuộc vào Thần Thuật Đạn. Bất kỳ nỗ lực nào để sử dụng chiếc Exelia tàn tạ kia và một đống các thùng thuốc súng sẽ chẳng ra vào đâu cả.
Thật không may, khi Rain đang suy ngẫm về đủ thứ chuyện, tình thế đã chuyển biến tồi tệ hơn. Mặt trời thay đổi vị trí trên bầu trời, khiến ánh sáng chiếu thẳng góc vào ngay chỗ trú ẩn của họ.
“Này, tránh xa đống đổ nát ra! Cậu sẽ phản chiếu lại ánh sáng đấy! ” Orca hét lên.
Tuy nhiên, lời cảnh báo của cậu là quá muộn. Ánh sáng lọt qua đống đổ nát, phản chiếu lại thấu kính của chiếc ống nhòm. Luôn đối đầu với kẻ địch đối diện với mặt trời là một trong những kiến thức cơ bản của lính bắn tỉa, nhưng họ đã quên béng nó vì sự hỗn loạn.
"Nằm xuống!"
Khoảnh khắc tiếp theo, một vụ nổ thổi bay bức tường của kho chứa. Xạ thủ của đối phương đã nhận ra họ và khai hỏa Thần Thuật Đạn ngay tắp lự. Cuộc tấn công đã cướp đi sinh mạng của ba học viên mất cảnh giác, những người không kịp ẩn nấp.
Ba người bạn cùng lớp của họ chỉ còn lại vài mảng thịt rời rạc, khuôn mặt của họ bị thổi bay và phần thân trên bị xé toạc. Và Rain nhận ra qua lớp bụi mù mịt là hình ảnh kẻ thù đang dần tiếp cận để tìm thêm vài con mồi nữa. Dựa trên chuyển động của chúng, cậu không thể đảm bảo rằng bất kỳ người nào trong số họ có thể sống sót, nhưng chừng nào lớp bụi này chưa tan thì vẫn còn thời gian cho họ để triển khai một trong các phương án đã đề ra.
"C-chúng ta phải làm gì ?!"
"C-chúng ta phải chạy thôi!"
"Chạy đi đâu mới được?! Chúng ta không thể nào chạy nhanh hơn bọn Exelia! ”
"Thế thì cậu nghĩ chúng ta nên làm gì, ngồi thù lù một chỗ và chờ bọn nó đến giết chúng ta à?!"
Các thiếu sinh quân đang hoảng loạn. Mặc dù họ là quân nhân, nhưng thực tế thì họ chỉ mới là các học viên trẻ tuổi. Nhìn thấy bạn bè của mình tan thành từng mảnh hẳn là một trải nghiệm kinh hoàng.
Chúng ta sẽ chết…
Nhưng đó là điều mà cậu không bao giờ chấp nhận. Và khi nỗi tuyệt vọng đang càng lúc lớn dần, mắt của Rain bỗng nhiên đau nhức như sắp nổ tung.
"Ah…!"
Cậu dùng tay che nó lại để giúp xoa dịu cơn đau và…
"Air!"
… Cậu bất chợt gọi tên của Hồn ma đó.
Các thiếu sinh quân còn lại dần bình tĩnh trở lại, họ giật mình vì tiếng hét của cậu.
"Cô đang đứng xem mọi chuyện, đúng không?!" cậu hét lên một cách giận dữ. Trước tiếng hét vang vọng đang dần lắng xuống, cậu tiếp tục nói với cô gái mà cậu không thể nhìn thấy. "Nói thật đi — cô đang đứng đó mà cười nhạo bọn tôi, phải không ?! Tôi cá là cô đang nở một nụ cười như ma quỷ vậy! ”
Rain ôm chặt lấy cổ họng khô khốc của mình và hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại giọng nói khàn đặc kia.
“Tôi ghét phải thừa nhận điều này, nhưng tôi không thể tự mình thoát ra khỏi mớ rắc rối này. Tôi đồng ý với giao ước chết tiệt của cô! Tôi sẽ trao cho cô tất cả mọi thứ mà mình có! Tất cả những gì tôi đang có! Vì vậy, hãy cho tôi ban cho tôi sức mạnh của cô!”
Cậu hít một hơi thật sâu.
"Hãy cứu tôi, Air!"
“Cậu không cần phải hét lên như vậy đâu…”
Giọng nói từ phía sau truyền đến, xuyên qua bầu không khí lạnh lẽo, tựa như một làn sương mù.
"Tôi thừa sức nghe thấy cậu mà ..." Cô gái sắc bạc giờ đây đang đứng ngay trước mặt cậu. "Ổn chứ? Bộ không thấy tí vui mừng nào khi thấy tôi à?"
“Cô đã thực sự chứng kiến mọi chuyện…”
"Đúng thế. Và tôi phải thừa nhận là cái mạng của cậu khá may mắn đấy.”
"Rồi cậu vừa nói gì?” Cô không quan tâm đến những học viên khác đang nhìn chằm chằm về phía mình, cô quay sang nói thẳng với Rain. “Tôi cho rằng là cậu đã sẵn sàng để xác lập giao ước rồi nhỉ? ”
"Ừ. Tôi sẽ trao cho cô tất cả mọi thứ. Chỉ cần đưa chúng tôi thoát khỏi đống hỗn độn này .”
"Tôi thề là cậu trông thê thảm thật...”
Air tỏ ra khá thất vọng, nhưng Rain thì lại nghĩ rằng cô ấy vẫn đang giả bộ như mọi khi.
"Mà sao cũng được. Tôi sẽ cho cậu thấy tôi là một người đáng tin cậy như thế nào. Tôi sẽ chứng minh là tôi là người xứng đáng để cậu giao sinh mệnh của mình cho tôi. Chỉ cần nhớ, cậu không còn có thể rút lại lời nói đâu nhé. Từ nay, cậu hoàn toàn thuộc về tôi, Rain Lantz. ”
Cô ngưng lại, sau đó đưa tay xuống váy.
"Muốn nhìn một cái để làm kỷ niệm không?" Air hỏi vậy rồi lật váy của mình lên theo kiểu gợi tình nhất có thể.
"Bổn tọa xin kiếu.”
"Tiếc ghê. Vậy là cậu chưa sẵn sàng để làm việc dưới quyền tôi đâu đấy.”
Thái độ của cô ấy vẫn vô tư như mọi khi. Thành thật mà nói, thật khó tin họ lại đang ở trong một tình huống sinh tử. Hồn ma này, cô gái bí ẩn này được gọi là Air, và bản thân cô cũng chính là một điều vô thường. Sau khi sửa lại váy, cô ấy lôi ra một khẩu súng lục và bắn một viên đạn thẳng vào ngực Rain.
"Tôi gọi nó là một giao ước, nhưng đây thực sự là tất cả những gì mà cậu cần có."
Rain không chắc rằng liệu cô ấy thực sự đã bắn một viên đạn thật hay không, vì cậu không cảm thấy đau chút nào cả. Nhưng một lúc sau, một hoa văn màu đỏ thẫm tự khắc lên cánh tay trái của cậu. Đó là biểu tự của giao ước, giống hệt cái của thần Belial trên cánh tay Air.
“Biểu tự này, có tên là Jisknot, nó là thứ liên kết đôi ta.”
Rain đã có được một liên kết hẳn hoi, hữu hình với Air.
“Chừng nào tôi còn sống, cậu không thể làm trái mệnh lệnh của tôi. Nó là một phần của mối quan hệ chủ tớ chưa toàn vẹn này.”
"…Chưa toàn vẹn ư?"
Cô ấy có thể ra lệnh cho mình tự sát và mình vẫn phải tuân theo… nhưng nó vẫn chưa toàn vẹn cơ à?
“… Cái này có gì khác so với thỏa thuận với ma quỷ không?”
“Thì nếu tôi chết, tất cả ma thuật tôi sở hữu sẽ được truyền lại cho cậu, cho nên cậu có thể rạch cổ tôi trong lúc tôi đang ngủ được. Cậu luôn có một lối thoát, vì vậy tôi không thể lập giao ước để truyền lại tất cả sức mạnh mà tôi có được.”
“Thế thì…”
Có vẻ như Rain đã có thêm một lá bài tẩy để sử dụng. Nếu Air chết, tất cả ma thuật của cô ấy sẽ truyền lại cho cậu. Tất nhiên, trong đó có cả Ma Đạn.
"Cậu sẽ làm gì? Cậu có muốn thử vận may của mình không? ”
“… Không,” Rain kiên quyết trả lời. “Làm nô lệ phù hợp với tôi hơn ... đặc biệt là vào bây giờ. Làm ơn hãy làm gì với cái tình hình này đi, Air.”
"Vậy là tốt rồi. Giờ thì phắn thôi.”
Sau khi kết thúc cuộc thảo luận, Air đi về phía thứ vũ khí duy nhất mà các thiếu sinh quân đang nắm trong tay, một cỗ Exelia lỗi thời.
"Ra ngoài đi. Tôi sẽ cầm lái. "
"Hử? Cái gì cơ?" Athly lẩm bẩm, rõ ràng là cô đang cảm thấy khó xử. Một phản ứng bình thường thôi, vì cô ấy không biết một chút gì về bản chất của Air.
"Hãy nghe lời cô ấy đi, Athly."
Athly đồng ý với yêu cầu của Rain, và cô bước ra khỏi cỗ máy. Giờ thì Air ngồi vào chỗ trống trong chiếc Exelia, nhưng các học viên khác thì vẫn đang lưỡng lự có nên giao cho cô thứ vũ khí hữu hiệu duy nhất mà họ có hay không. Rốt cuộc, tình hình bây giờ đang ngàn cân treo sợi tóc. Họ muốn lên tiếng và ngăn cản cô ấy. Tuy nhiên-
“Hãy nghe tôi, các học viên của Học viện Alestra!”
Giọng cô ấy thật lạnh lùng, không giống như vẻ ngoài thân thiện của cô ở trường, và nó đã dập tắt ý định của các thiếu sinh quân. Cô ấy đang sử dụng một giọng nói đầy khí chất của một chiến binh, người đang mưu cầu quyền lực và sức mạnh.
“Tôi là Air Arland Noah, người sẽ dẫn dắt cô cậu đến chiến thắng trong trận chiến này. Tôi không có thời giờ để giải thích cho cặn kẽ, vì vậy tôi sẽ chỉ nói với các cô cậu về mục tiêu của chúng ta. Chúng tôi sẽ bắn hạ tất cả bọn lính đến từ Tây Quốc.”
Tuyên bố của Air đủ dõng dạc để mọi người có thể nghe thấy, nhưng điều mà cô đang nói quả thật là điên rồ đến mức khó tin.
"Th-thế mà cũng làm được à ?!"
"Không đời nào! Cô có nhận ra bọn chúng trên cơ chúng ta như thế nào không ?! ”
Các thiếu sinh quân rũ bỏ nỗi kinh hoàng của chính mình và bắt đầu phản đối mệnh lệnh của cô ấy.
Nó là điều không tưởng. Thật quá liều lĩnh. Họ hiểu được tình hình đang nguy cấp như thế nào, vậy nên đây là một kiểu phản ứng thường gặp thôi. Nhưng thay vì đáp lại, Air quắp lấy các bao thuốc súng bằng cánh tay cơ học của Exelia, chất chúng lên cỗ máy, và ra lệnh cho Rain vào ngồi sau cô ấy.
Rain theo lời cô và nhảy vào, nhưng cậu không biết kế hoạch của cô là gì.
Cô ấy đang nghĩ cái quái gì vậy?
Tuy nhiên, đây thực sự là lựa chọn duy nhất của cậu.
Mình phải đặt cược tất cả vào cô ấy.
Air đã tuyên bố cô ấy sẽ dẫn họ đến với chiến thắng. Những người khác đều cảm thấy tuyệt vọng trong tình hình như này, nhưng trông cô ấy đang rất tự tin vào bản thân mình. Do đó cậu quyết định sẽ chịu đấm ăn xôi, vì mạo hiểm còn hơn là ngồi lì một chỗ và chờ chết.
Cỗ Exelia gầm rú lên và dần tiến về phía trước
"Chúng ta sẽ phá tan đống đổ nát và lùa chúng.”
Air dừng lại trong một giây, sau đó đâm thẳng cỗ Exelia xuyên qua bức tường của đống đổ nát. Cú vừa rồi quá liều lĩnh, nhưng nó cũng là cách hiệu quả nhất cách để gây bất ngờ cho kẻ địch.
Một cỗ Exelia đơn lẻ, bị cô lập đang lao về phía quân thù, xới tung nào là bụi, nào là đá vụn và không hề có dấu hiệu dừng lại. Air chuẩn bị đối mặt với kẻ thù nhưng chúng đã cảm nhận được cô ấy đang tìm đến chúng bằng năng lực Qualia. Tầm nhìn tương lai của họ đang vạch ra con đường tối ưu nhất.
Air và kẻ thù đã chọn đối đầu với nhau bằng Thần Thuật Đạn, một món vũ khí của những pháp sư. Trong trận chiến này, mỗi đòn tấn công đều có sức mạnh để tiêu diệt đối phương trong chớp mắt.
Air thúc cỗ Exelia của cô về phía trước cho đến khi cô ấy và một trong số những tên địch lọt vào phạm vi công kích của họ. Nhưng ngay vào khoảnh khắc tiếp theo, ngay trước khi cả hai chuẩn bị đâm vào nhau, cô ấy ấn mạnh chân phanh.
"Quá chậm."
"Whoa, aaah!"
Rain hét lên kinh ngạc trước cú xóc nảy đột ngột — và sau đó cậu nhận ra rằng cỗ Exelia đang lững lờ trên không trung.
Air đã điều khiển cho cỗ máy nhảy lên.
Kẻ thù cực kỳ kinh ngạc, và đúng như vậy. Cỗ được chế tạo từ hợp kim hạt nhân graimar, một loại vật liệu có khối lượng riêng rất lớn và chắc chắn nó không được trang bị thêm bất kỳ cơ chế nào cho phép nó nhảy cao đến vài feet. Tuy nhiên-
Mình hiểu rồi, cỗ máy này là…
Đây là một phiên bản cũ hơn, có nghĩa là nó sở hữu trọng lượng nhẹ hơn. Động cơ của nó tuy yếu, và lớp giáp lại còn mỏng, nên nó trở nên kém hiệu quả trong thực chiến, nhưng điều đó lại cho phép nó làm được những pha nhào lộn như chim. Bằng cách sử dụng đống đổ nát làm điểm tựa, Air đã thực hiện một cú nhảy không thể tao nhã hơn như thể đó là một lỗi sai trong pha điều khiển vừa rồi.
Thành thật mà nói, cô ấy có kỹ năng điêu luyện thật.
Nhưng thật không may, năng lực Qualia của Rain như đang cảnh báo rằng nguy hiểm đang gần kề.
Chết tiệt...!
Một đơn vị khác của địch đã nhận thấy sự hiện diện của họ và bắn Thần Thuật Đạn như mưa về hướng này. Nhưng Air vẫn không chút dao động.
"Quả là trò con nít.”
Air khéo léo né tránh làn đạn đang bay đến, điều khiển cỗ máy trượt qua cơn mưa đạn dễ như bỡn và giảm tốc độ xuống. Kỹ năng của cô ấy thực sự rất siêu việt.
Những đơn vị nào của địch nhanh chóng chuyển sang trạng thái phòng thủ, bắn hàng loạt đạn áp chế, nhưng cô ấy đã né được tất cả và tiếp cận chủ lực của quân địch chỉ trong nháy mắt.
"Nhảy ra đi, Rain."
"Hả?"
Mệnh lệnh của Air khiến cậu cảm thấy bối rối.
Nhảy ra à?
"Nhảy nhanh cmm lên. Cậu cần phải hoàn thành cái màn trình diễn này đấy. Nhảy ra khỏi cỗ máy và lo bọn còn lại đi.”
Cô ấy còn chẳng thèm giải thích vì sao cậu nên làm như vậy, nên cậu chỉ có thể quăng cho cô một ánh nhìn khó hiểu.
"Bắn hạ tên này đi.”
Chỉ một giây sau, Air túm cổ Rain và ném cậu ra khỏi cỗ Exelia. Rain đáp rầm xuống đất và lăn lộn vài vòng khi bị ném khỏi cỗ xe đang chạy với vận tốc ba mươi dặm trên giờ kia.
Và khi cậu đáp đất.
“C-cái gì… ?!”
"Làm đi, bắn ngay!"
… Cậu dần dần ngộ ra ý của cô.
Bắn à? Không đời nào...!
Cậu đã nhận ra kế hoạch của Air là gì.
Cô ấy đã bảo cậu bắn vào cỗ Exelia của chính mình.
Mình hiểu những gì cô ấy đang cố gắng làm, nhưng thế này quá liều lĩnh!
Rain làm theo lệnh của cô ấy và nhắm vào cỗ Exelia… bên trong nó đang chất đầy các bao tải chứa thuốc súng.
"Chả được tích sự gì cả!" Rain kêu lên và siết chặt cò súng.
Ngay sau đó, một vụ nổ mạnh suýt nữa đã xé thủng màng nhĩ của cậu. Lượng thuốc súng đủ lớn để giải phóng ra lượng động năng để phá hủy cùng một lúc năm đơn vị của địch.
Luồng khói đen kịt nhanh chóng bốc lên ngay sau đó. Các thiếu sinh quân đã chứng kiến mọi thứ từ phía sau bức màn dày đặc mụi đen kia, tất cả bọn họ chỉ đứng chết lặng. Và khi họ đang kinh ngạc về mọi chuyện, Air bỗng xuất hiện khiến cả đám từ kinh ngạc hóa sững sờ.
"Thấy chưa?
Ta đã bảo là chúng ta sẽ làm được mà. Trong khi tất cả các cô cậu đang bận than vãn về tình hình này, bọn ta đã liều mình hành động và đem về chiến thắng rồi đấy.”
Hồn ma sắc bạc đã quay trở lại nơi ẩn náu của họ ở phía trong đống đổ nát sau khi đánh bại quân thù. Và sau một lúc chững lại, cô ném chiếc chìa khóa khởi động cỗ Exelia cho đám thiếu sinh quân.
“Bây giờ thì chọn đi, mấy đứa nhóc.”
Đây là chìa khóa để khởi động thứ vũ khí di động mà cô vừa mới trộm từ kẻ địch. Khi cô ấy chiếm luôn cả mấy con xe tiếp vận, cô còn tìm thấy thêm vài cỗ Exelia dự phòng đang trong tình trạng hoàn hảo.
"Các cô cậu là lợn chờ bị giết thịt...hay là lợn rừng hung hãn chuẩn bị đi săn mồi nào?
Cô gái sắc bạc, Hồn ma lang thang khởi nguồn từ một cái chết bi thảm, đang thôi thúc bọn đứng dậy mà tiến về phía trước.
“Cho dù các cô cậu có quyết định đứng dậy chống trả hay luồn cúi trước quân thù thì cũng chả liên quan gì đến ta cả. Tuy nhiên, nếu mấy cô cậu chọn không chống lại chúng kể cả khi có vũ khí trong tay, thậm chí có cả phương án để đánh trả lại, các người sẽ mãi mãi chỉ là một con lợn nái thấp hèn. Và mọi sinh vật như thế sẽ chỉ có một kết cục bi thảm.”
Đó là bị giết thịt.
"Tình hình này có vẻ đã khả quan hơn rồi đấy, nhưng vận may của cô cậu sẽ không kéo dài thêm đâu.”
Không hề có chút ẩn ý trong câu nói vừa rồi, nhưng như thế thì cũng chẳng sao.
"Nếu các người chấp nhận giao phó mạng sống của mình cho ta ... mọi người sẽ chiến thắng."
Air đã chinh phục lòng tin của mọi người chỉ bằng một cử chỉ đơn giản.