May These Leaden Battlegrounds Leave No Trace

chương 4: cuộc sống ở học viện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Viên đạn bạc—bất kì ai bị nó bắn hạ sẽ biến mất và không để lại chút vết tích. Tất cả những thành tựu, sự cống hiến và những đổi thay họ mang đến thế giới này, sẽ vĩnh viễn bị loại bỏ khỏi sử sách. Bắn chết người đã sinh ra của một vị anh hùng sẽ ngăn chặn việc họ ra đời. Bắn chết người phát minh của một món vũ khí sẽ chuyển dịch thế giới thành nơi mà thứ vũ khí đó chưa từng tồn tại.

Quá trình Tái thiết lập. Đấy là cách mà Air gọi sự chuyển dịch của lịch sử. Và từ lúc cậu nắm trong tay thứ sức mạnh này, Rain đã tận dụng nó để kết thúc sinh mệnh của những kẻ đã mang đến cái chết và hủy diệt đến với thế gian này. Cậu đã bắn hạ các tên tưỡng lĩnh đã gây ra biết bao cuộc đại thảm sát, thay đổi từng đường tơ kẽ tóc của thế giới.

Đối với một chàng trai phàm trần này, viên đạn ấy mang đến cả sự diệt vong lẫn sự cứu rỗi.

Mình có thể thay đổi mọi thứ. Mình có thể thay đổi vạn vật...

Cậu đã đoạt lấy thứ năng lực cho phép bản thân tạo hình lại thế giới mà cậu thấy ưng ý nhất, đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh này.

“.......”

Trong khi Rain đang dạo bước trong khoảng sân của Học viện Alestra, trọng lượng của viên đạn bạc khiến đôi bàn tay cậu cảm giác thật nặng nề. Chiếc vỏ gần như trong suốt của loại đạn này khắc nên tên người mà nó đã đoạt mạng.

Dấu vết về sự tồn tại của họ sẽ chẳng bao giờ được biết đến. Sức mạnh thật sự của viên đạn bạc sẽ vĩnh viễn nằm sau bức màn bí ẩn. Thậm chí đến cả Athly, người cộng sự mà cậu đã giao phó cả tính mạng trên chiến trường.

Không một ai có thể biết đến bí mật của mình...

Athly... Cô ấy là một nữ học viên ưu tú và đồng thời là một người điều khiển Exelia đã ghi danh vào kì huấn luyện tại Học viện Alestra gần như cùng lúc với Rain. Về cơ bản thì cô ấy là một người có tính khí thất thường, nhưng khi bước chân ra chốn chiến trường, cô băng qua vùng chiến sự với kĩ năng chiến đấu ưu việt.

Và nếu xét về mối quan hệ giữa hai người, cô ấy chính là người bạn không thể thay thế đối với cậu kể từ khoảnh khắc mà họ lần đầu gặp mặt. Và đó đích thực là lí do cậu phải cân bằng giữa việc duy trì mối quan hệ giữa hai người và việc sử dụng viên đạn.

Rain cảm thấy trái tim đang đập như búa gõ khi nắm trong tay viên Ma Đạn. Cậu biết rằng khi có ai đó biết về sự tồn tại của thứ sức mạnh này, ăn l*n là cái chắc. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần để đối phó với tình huống đó, nhưng mỗi khi cậu cầm viên đạn này lên, bàn tay cậu lại run lẩy bẩy. Cảm giác ớn lạnh chạy dọc cơ thể; cậu đang kinh hãi. Nhưng, cậu sẽ không để điều đó xảy ra.

Không cần biết mình phải hy sinh điều chăng...

Và khi cái dòng suy nghĩ đó vừa xuất hiện trong tâm trí cậu, cậu đã chạm mặt một người không ngờ tới.

“Ah...”

Cậu đang nghiền ngẫm viên đạc bạn trên tay, vừa suy tư vừa dạo bước trên khoảng hành lang phía tây, khi ấy cậu đã chạm mặt Athly giữa một đám người đang tụ tập ngay phía bên ngoài hành lang.

“Athly.”

“Ồ, chào cậu, Rain.”

“Cậu làm gì ở đây thế? Nơi này ở xa phòng học của chúng ta mà.”

Lớp của các học viên năm ba nằm ở dãy hành lang phía đông, thế nên chẳng có lí gì mà cô ấy lại đang ở dãy phía tây của tòa nhà. Tuy nhiên, Athly có vẻ đang không ở một mình. Tại đây có tận ba mươi học viên đang tụ họp, một vài người trong số đó là bạn cùng lớp của hai người.

“Ò, tớ đang hóng chuyện tí thôi. Hình như lớp học đằng kia đang có một nhân tố đặc biệt kìa.”

“Trong lớp cơ à?”

Rain nhón chân lên giữa đám đông, và cuối cùng cậu đã có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của người đặc biệt ở trong lớp học kia. Đó là một cô gái mang sắc trắng bạc.

Là Air, quý hóa thật.

“Bwah?!”

“Whoa, cậu làm sao thế?!”

Khung cảnh khiến Rain hơi sốc. Cậu nhìn vào lớp học thêm lần nữa, hết lần này qua lần khác, cầu mong là cậu chỉ đang gặp ảo giác, nhưng ngoại hình khác người ấy đã chứng minh rằng cậu không hề nhìn nhầm. Đó là Hồn ma thiếu nữ... Air.

“Ah, aaaaaah?!”

“Thôi nào, nói tớ nghe chuyện gì thế! Có gì trong đấy sao?!”

Air đang vận bộ đồng phục của Học viện Alestra, nhưng như thế lại không khiến cho tình hình bớt khó hiểu hơn. Tiếng xôn xao cũng đám đông đang nhốn nháo vây quanh lấy cô ấy, khiến Rain hơi khiếp chút. Chỉ tiếc là giờ giải lao đã kết thúc ngay lúc Rain vừa nảy ra một ý nghĩ trong đầu, vậy nên cậu đành quay về lớp học, dành cả tiết học còn lại để mà đứng ngồi không yên.

Cô ta. Đang nghĩ cái quái. Gì vậy?

Tại sao Air lại ở đó? Mặc cho cậu có rặng óc ra để mà suy nghĩ, chẳng có một giả thuyết hợp lý nào hiện lên trong đầu cậu cả.

Hai tiếng đã trôi qua.

“Tớ về đây!”

“Đợi tớ với!”

“Ouch!”

Rain luống cuống đến mức vấp hai chân vào nhau, suýt ngã vào người Athly khi cô tung tăng ra khỏi lớp học.

“Cậu làm gì mà vội thế?! Tớ ngã đập mũi xuống đất là do cậu đấy!”

“Cậu định đi đâu vậy?”

“Ý cậu là sao, còn đi đâu nữa cơ?”

Athly xoay lưng đi, dường như cô không bực vì chuyện Rain ngã nhào vào người cô lắm.

“Tất nhiên là để đi gặp học sinh trao đổi mới rồi!”

“...Thế thì thật tốt khi tớ muốn ngăn cậu đấy.”

“Aw, thôi nào, mọi người cứ đang nháo nhào lên vì cô ấy! Sao cậu không nhập hội cho vui luôn đi?”

“Vui chỗ nào cơ? Này, cứ ngồi yên một chỗ giùm tớ đi, được không?”

“Hử? Sao thế? Tại sao phải vậy?”

“Đừng có hỏi tớ là tại sao...”

Cậu không muốn Athly dính dáng đến Air. Rain chỉ muốn bảo vệ cô ấy khỏi Air bằng mọi giá.

Chết thật, mình chưa bao giờ tính đến chuyện nào. Phải nghĩ ra cách đối phó gấp thôi...

Nhưng cậu có thể làm được gì? Đầu óc Rain thực sự đang rối tung rối mù.

Hiện tại đang giữa giờ nghỉ trưa. Giờ giải lao thứ hai kể từ khi Air chuyển đến lớp của đám học viên năm hai. Rain cố tìm gặp cô, nhưng cô ấy bây giờ đang bị đám đông gồm các học viên nữ vây kín chung quanh, chiếm hết mười phần trăm số học viên ở Học viện Alestra này.

Bởi vì đám đông náo nhiệt này, Rain còn không thể nhìn thấy được cả bóng dáng cô nàng. Không có cách nào để tiếp cận cô ấy, nên rốt cuộc cậu cũng chẳng thể hỏi cô ấy được lấy một câu.

Tại sao cô ta lại ở đây chứ?

Rain thực lòng rất muốn tìm kiếm câu trả lời cho mối nghi hoặc đó. Rain đã nghe được lời bàn tán của vài người trong lớp cậu, cũng như từ các học viên khác ở sảnh, nhiều lời đồn đoán bắt đầu rộ lên về học viên trao đổi bí ẩn mới đến này. Sáng hôm ấy, Học viện Alestra ngập tràn những lời xì xầm về cô gái ấy.

“Cô ấy là ai vậy nhỉ?”

Đấy là câu hỏi mà từng học viên ở đây đều đang rất nóng lòng muốn biết. Và trong thâm tâm của Rain, đây thực sự là một tin xấu. Cô ấy không hề giống với bao cô gái bình thường, nhìn chung là vậy. Cô ấy chính là một Hồn ma bị

giam cầm trong vòng xoáy của ma thuật, một thực thể chỉ tồn tại trong ngọn lửa chiến tranh. Cậu đã thất bại trong việc tiếp cận cô gái nắm giữ muôn vàn bí mật của riêng mình giữa chốn toàn các thiếu sinh quân đang nhao nhao cả lên như thế này.

Quả là một cô gái quái dị, mình đoán vậy... Không lẽ cô ấy ở đây cho vui thôi sao? Nhưng thế này thì hơi quá rồi đấy.

Logic của Air khẳng định rằng cô không phải là một người làm bất cứ việc gì đó mà không có lí do. nhưng vấn đề ở đây là cô đang công khai lộ mặt thay vì che giấu thân phận như đã nói với cậu trước kia. Mái tóc của cô mang sắc bạc, và biểu cảm trên gương mặt cô trông thật dễ thương, nên cũng chả có gì lạ khi nhiều học viên lại muốn biết nhiều hơn về cô ấy. Tình huống này khiến Rain thêm đau đầu.

“Cô ấy khá kì quặc, phải không?” Athly hỏi vậy, cô đã dành một hồi lâu để thu thập thông tin về học viên trao đổi đầy bí hiểm này.

“Kì quặc à?”

“Ùm. Có người mời cô ấy đi dạo quanh trường, nhưng cô ấy lại từ chối và không rời khỏi phòng học nửa bước. Cô ấy còn ngồi luôn tại đó suốt cả giờ ăn trưa, cứ như là đang đợi chờ ai vậy.”

Đợi chờ ư...?

Đã có người suy đoán rằng cô ấy đang chờ ai đó.

...Thế này không ổn rồi. Cô ta đang nghĩ cái quái gì trong đầu? Giác quan thứ sáu của mình có vẻ vô dụng rồi.

Cậu càng nghĩ về chuyện đó nhiều hơn, sự tò mò càng sôi sục trong cậu hơn.

“Chỉ có duy nhất một cách để tìm ra...”

Rain quyết định đi gặp Air, để lại Athly đang càu nhàu theo đuôi cậu suốt từ nãy giờ. Điểm đến của họ là ở phòng học của học viên năm hai. Và khi họ đến đó, hai người nhận ra rằng giờ nghỉ trưa đã khiến đám đông vây quanh bàn cô gái thêm chật ních người.

Rain nhướn người đến để xem cô gái cục súc và xa cách kia đang nói gì với mọi người, nhưng...

“Whoa, đây là món gì vậy? Trông ngon quá!”

“......”

Hử?

“Cậu không biết à, Airy? Có một nông trại ở gần ngay đây luôn phát cho học sinh trái cây tươi miễn phí đấy.”

“Wooow, cậu ngày nào cũng ăn mấy quả táo ngon lành thế này à?!”

“Lại đây nào, Airy. Cậu muốn chút nho không nào?”

“Yehh, có cả nho này!”

“Cậu thực sự thích đồ ngọt hả?”

“He-he-he. Chỉ là lâu lâu tớ mới được ăn thôi. Cảm ơn nhá!”

.......

..............

“...Người quái nào kia?”

“Uh, là học viên trao đổi mới vào đấy!”

“Không, ý tớ không phải thế,” Rain càu nhàu với Athly. “Tớ đang hỏi cái người mà đang nói chuyện rôm rả với cô gái tóc bạc kia kìa!”

“Và tớ nói cho cậu rồi cơ mà...,” Athly lầm bầm trả lời trong lúc nhướn chân mày ra vẻ khó hiểu.

“Không thể nào. Ý tớ là, cô ta lúc nào cũng...”

“Lúc nào là sao?”

“Không phải, ý tớ...” Rain to tiếng trong khi đưa mắt về phía cô gái đang vui vẻ cầm lấy quả táo kia.

“Ah...um, chẳng phải cô gái tóc bạc đó lúc nào cũng như thế này à?”

Cậu cần phải biết đích xác cô gái đó là ai?

“Mà cậu hỏi ‘lúc nào cũng’ là ý gì? Cô ấy mới tới đây ngày hôm nay cơ mà! Dù sao thì, theo những gì tớ nghe được, cô ấy khá là thân thiện. Cậu ấy lúc nào cũng lắng nghe, trả lời còn khiến người ta cảm thấy ấm lòng, và lúc nào cũng cười tươi cả. Từ con trai đến cả con gái còn muốn đổ cậu ấy nữa là.”

Mọi thứ càng lúc càng trở nên đầy nghi hoặc với Rain với mỗi câu mô tả mà Athly thốt ra. Cậu đã không để ý cô ấy vào sáng nay, nên có khi Air đã va phải đầu mình vào đâu rồi. Giờ thì cô ta đang đóng một vai diễn của thế kỉ, với phần tính cách như khớp từng ly với bản chất thường ngày của cô.

Mỗi lần hai người gặp nhau thì cô ta không rặng ra nổi một nụ cười, còn lúc này thì cười nói rôm rả cùng mọi người đến độ họ phải xiêu lòng với cử chỉ mật ngọt kia. Và cũng bởi lẽ cô ấy sở hữu vẻ bề ngoài dễ thương thế kia, nên việc được cả trai lẫn gái chết mê chết mệt là điều dễ hiểu thôi.

Nhưng nghiêm túc mà nói, cô ta là ai chứ? Kể cả khi chỉ là đang đóng kịch đi chăng nữa, cô ấy lại đang làm rất tốt vai diễn của mình.

Tại thời điểm đó, có một cô gái, người đang bị cuốn vào vở kịch bạn bạn bè bè hay chị chị em em với Air, nói “Cậu biết không, Air, chúng ta có hai khu luyện tập ở tại Học viện Alestra này đấy...”, cô ấy vừa nói vừa nhún vai. Dường như đó là một hành động không chứa đựng bất kì sự ác ý nào mà, nhưng đích thực là cô gái kia đang định chạm vào Air.

“...Chết mọe rồi!”

Ngay khoảnh khắc mà Rain ngộ ra được chuyện gì đang diễn ra, năng lực Qualia của cậu bỗng được cường hóa cấp tập. Cậu liền nhớ về lúc mà Air đạp cậu ngã lăn quay trong lần cuối mà hai người gặp mặt, cũng là lúc mà cậu cố chạm vào người cô ấy... Nhớ lại cảnh cô ấy lên cơn khiến cậu tởn tới già.

Liệu cô ta có giết cô gái kia không nhỉ?

Giết ai đó giữa thanh thiên bạch nhật thế này quả là một hành động thừa thãi, nhưng nếu là cô ta thì cậu cũng chẳng bất ngờ lắm. Rain nhanh chân bước vào căn phòng học để can thiệp vào tình hình hiện tại—một hành động bộc phát và kém không ngoan.

“Ah.”

Ánh mắt của cô nhìn trúng cậu, và đôi mắt hai người khóa chặt vào nhau qua đám đông nghịt người kia.

Ôi toang rồi... Mà khoan. Chắc là không sao đâu.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, ngăn cho Air vớ lấy khẩu súng lục của cô. Tuy nhiên, trước cả khi cậu kịp buông ra lời nhận xét về quyết định lúc này của mình—

“Mắc gì cậu đến đây hảaaaaa?” Air hét toáng lên rồi nhảy phắt qua đám đông như vận động viên nhào lộn về phía cậu. “Tôi cứ tưởng tai mình sắp rơi ra vì lời thì thầm của bọn họ đấy. Đáng

ra cậu phải đến sớm hơn rồi chứ?

Sức nóng trong căn phòng bỗng chốc hạ nhiệt khi chứng kiến cảnh Air thì thầm vào tai Rain. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào hai người họ, nhưng Air chẳng mảy may để tâm. Thay vào đó, cô lại cảm thấy khó hiểu trước sự lặng thinh của cậu và phát ra tiếng, “Hử...? Có chuyện gì à?”

"Cái gì thế, Rain, cậu quen cô ấy à?" Athly chất vấn khi cô đi đến gần bọn họ.

"Quen cô ấy ư? Không… Uh, thì, chắc là có một chút? ”

“Vậy thì hai người đang chim chuột về điều gì đấy…?”

Air liền nhận ra cô đã vướng phải một mớ rắc rối vào ngay khoảnh khắc đó. Nhìn về phía đằng xa, cô nhận thấy hàng loạt ánh nhìn đang đổ dồn vào mình.

"Ồ…"

Sự chú ý mà cô ấy dày công thu hút được sau khi đóng vở kịch bằng biểu cảm hết sức nhu mì và đáng yêu kia cuối cùng đã đổ sông đổ biển.

“… Pfft!” Air cười phì. Đoạn, cô liếc nhìn khắp căn phòng và nở một nụ cười hết sức tự nhiên rồi hỏi, “Tất cả các cậu bị sao vậy?

“Tôi đã đến tận đây chỉ để có thể gặp cậu đấy, Rain.”

Những tiếng bàn tán xôn xao của các nữ sinh vang lên khắp căn phòng. Nhưng mặt khác, Rain cảm thấy như có một cơn rùng mình lan dọc sống lưng cậu.

“Ư…”

Sát khí của các cậu con trai đang hòa trong đám đông nhanh chóng tỏa ra cuồn cuộn như sóng biển và bọn họ đồng loạt chĩa nòng súng về phía cậu như muốn bắn tan xác tên phá đám ra.

Độ một lúc sau, khi đang ở giữa giờ nghỉ trưa...

"Cô đang nghĩ cái quái gì thế?!"

“Ăn nói cẩn thận nha, cậu la to quá đấy. Nói sao để mình tôi nghe thấy là được rồi , ”Air đáp lại một cách hờn dỗi. Rain đã kéo cô ấy đến gần một hòm thư đặt trong khuôn viên học viện, khiến Air cảm thấy có đôi chút khó chịu. “Nói thật cho cậu biết là tôi thích khoảnh khắc đó phết ấy. Mặt của cậu đỏ ửng mà còn méo xẹo như quả táo nghiền vậy, lại được đám con trai cầm súng mà săn đuổi nữa chứ. ”

"Họ vẫn đang đuổi theo chúng ta đấy!" Rain như muốn hét toáng lên ngay bây giờ.

Số lượng các học viên nữ ở Học viện Alestra này thường rất ít ỏi, vì vậy hầu hết các học viên nam ghét cay ghét đắng tên nào dám tỏ vẻ thân mật với họ. Khi hay tin rằng có một học viên trao đổi nữ mới đến mà lại còn dễ thương nữa nên tên đực rựa nào cũng hồn bay phách lạc.

Mà chuyện có ra sao đi chăng nữa chả quan trọng. Vấn đề ở đây là tại sao một cô gái xinh đẹp như Air lại chuyển đến học tại một nơi có cơ sở huấn luyện quân sự nghiêm khắc như ở đây chứ? Mấy tên con trai kia lúc nãy hoàn toàn bị hút hồn bởi vẻ sắc sảo của Air, nhưng cái mộng tưởng về ngôi nhà và những đứa trẻ lại bị cậu phá nát.

Bảo sao Rain lại là kẻ hứng chịu mọi sự phẫn nộ của hơn ba mươi tên học viên nam, bọn họ đang lùng sục cậu khắp nơi. Và bất chấp tình cảnh căng như dây đàn đó, cậu vẫn kéo Air đi chỗ khác và vừa mới tìm được chỗ trốn lí tưởng. Đương nhiên là chính Air cũng cảm thấy oái oăm thay.

Mặc dù là thiếu sinh quân, nhưng bị tận ba mươi tên phù thủy đực truy đuổi thế kia khiến cậu mệt lử thở không ra hơi.

“Vậy sao cô lại đóng vai nữ sinh ngây thơ vô số tội thế hả?” Rain gặng hỏi trong lúc thở phì phò như trâu mộng.

"Thế tại sao cậu lại cấm tôi làm mấy trò tiêu khiển ở đây chứ?”

“……”

Cô chỉ nghĩ đơn giản thế thôi à?

“Ugh, sao cũng được. Cô thì thấy vui đấy nhưng mà cũng nguy hiểm thật. Miễn là không có ai bị thương, thì cô thích làm gì cũng chả sao, thế thôi... Mà, tôi có một câu hỏi này cho cô. Cớ sao cô lại vác xác đến đây thế? Trả lời cho thích đáng nhé”.

“Cậu không nghe thấy tôi gì vừa nãy à? Tôi đến đây là vì cậu đấy”.

"Tôi tưởng cô tới để kiếm chuyện gây sự chứ."

“Không, tôi nói hết sức thật lòng đó. Đúng là tôi đã làm người khác hiểu lầm để trêu cậu chút, nhưng mà tôi không có gạt cậu đâu. Đó là lí do duy nhất mà tôi cất công đến đây.”

Tôi đã tìm đến tận đây chỉ để gặp cậu, Rain.

“Cậu có Ma Đạn, vì vậy cứ làm ngơ mà để cậu lảng vảng khắp nơi mà không hề phòng bị chỉ khiến cả tôi và cậu gặp họa thôi. Hơn nữa, sẽ tiện hơn khi ở gần cậu trong trường hợp cậu đã sẵn sàng để xác lập giao ước.”

“… Làm cách nào mà cô có thể làm giả hồ sơ để chui được vào đây vậy?”

Học viện Alestra là học viện đào tạo sĩ quan hoạt động dưới sự điều hành của chính phủ. Nơi đây liên kết trực tiếp với quân đội, cho nên việc giả mạo hồ sơ về mặt lý thuyết là bất khả thi.

"Thế giới này không vận hành như cách cậu từng nghĩ đâu.”

“……”

“Có rất nhiều lỗ hổng để tôi có thể tận dụng. Thực ra thì tôi đã sử dụng lại lần gặp mặt đầu tiên với cậu để đến gặp cậu.”

Air khoanh tay với vẻ chán nản, điều này khiến Rain khó chịu. Cậu đã nghe đủ những lời giải thích dài dòng lan man của cô, và trước khi cậu định chửi một tràng xả giận thì có người nào đó xen vào.

“Whoa, cậu thực sự kéo cô ấy ra tận đây cơ đấy,” giọng nói Athly vang lên trên đầu họ. “Tớ đoán là cậu quen học viên trao đổi mới chuyển đến này, phải chứ Rain?”

Cô ấy đã lén lút theo đuôi họ đến chỗ hòm thư, rồi nhảy xuống giữa Air và Rain. Sau độ vài giây, cô ấy đứng đối diện với Rain và buông lời chất vấn cô.

“Vậy cậu thực sự là ai?”

“Này, Athly, đây không phải lần đầu hay—“

“Chưa tới lượt cậu, Rain.”

Rain bị Athly ra dấu bảo im lặng rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô gái bí ẩn đang đứng trước mặt mình. Và Air cũng chẳng thiết dùng cái vỏ bọc ngây thơ của mình, quăng cho cô một nụ cười toe toét đến đáng sợ.

“Oh, tôi biết rồi. Là Athly, đúng không...? Cô nhóc trên chiến trường hôm đó... Xem ra hai người khá thân thiết đấy. Bảo sao Rain cứ khăng khăng đòi kéo tôi đi chỗ khác khi nhóc xuất hiện.”

Air là một trong những người biết đến việc thế giới sẽ thay đổi khi sử dụng Ma Đạn, nên cô vẫn còn nhớ Athly kể từ trận chiến trước. Nhưng xui xẻo là, Athly không thuộc hội của họ, do đó sự khác biệt trong ký ức đã gây nên một đoạn chập mạch trong mối quan hệ giữa hai người. Đấy là một cách tương tác độc đáo tạo nên bởi sức mạnh từ Ma Đạn... và bởi vì thế, Athly vẫn chưa hề biết đến thân phận thực sự của Air. Dẫu cho điều đấy cũng không ngăn được cô ấy nhận ra vài điểm bất bình thường.

“Sao bây giờ cô lại cư xử khác thường thế?”

“Tôi có như thế à?”

“Wow... Vậy tại sao cô lại giả nai với mọi người xung quanh khi nãy thế?”

“Nhục thay cho mấy tên bị tôi gạt,” Air nói với điệu cười giễu.

“Ừ, sao chả được. Đây là học viện đào tạo sĩ quan, nên tính cách bất thường thế cũng chẳng sao... Mà này, cô là ai thế?”

“Sao cô không tự giới thiệu bản thân trước đi?”

“Tôi là Athly Magmet, học viên năm ba và là cộng sự của Rain. Cô nghe kịp chứ?”

“Ừ thì rất hân hạnh khi được biết cô, nhưng mà cớ sao tôi lại phải giới thiệu bản thân cho cô nhỉ?”

“Ồ, tôi đang tự hỏi là làm sao mà Rain lại biết đến một con mèo ngu ngốc như cô đấy?”

“Mè—“

Bầu không khí liền thay đổi; Air lúc này đang tỏa ra luồng sát khí cực kỳ đáng sợ.

“Cô... không phải em gái của cậu ấy đúng không? Ý tôi là, kể cả khi cô có là một pháp sư đi chăng nữa, không đời nào họ lại cho trẻ vị thành niên vào trường này được.”

“C-con nhóc n...!”

Air đang run lên vì giận lên vì mấy lời cà khịa của Athly. Và ngay khoảnh khắc đó, Rain nhận ra Athly làm vậy không phải là vì cô tỏ thái độ thù định với Air, mà thực chất chỉ là cô ấy đang cảm thấy tò mò mà thôi.

“Nếu cô muốn đánh nhau thì ta không ngại đâu. Ngon nhào vô...”

“Khoan, cái gì cơ? Ai đánh với ai mới được?”

“Chúng ta chứ còn ai! Chỉ có hai mống ở đây thôi đấy! Hay bạn sợ?”

Air mất hết kiên nhẫn, cô vào thế chuẩn bị lao vào choảng nhau. Tuy nhiên—

[Tất cả học viên hãy cất hết vũ khí đi.]

[Tôi nhắc lại. Đây là mệnh lệnh từ học viên năm ba Orca Dandalos. Yêu cầu tất cả học viên năm hai trở xuống cất hết vũ khí ngay lập tức.]

“Đó là...”

“Orca.”

Đấy là thông báo từ lớp trưởng, Orca, người đang cố làm dịu đi sát khí của đám con trai năm hai đang lùng sục Rain.

[Tôi hiểu là các bạn đang muốn đục người tên Rain ra như tổ ong, nhưng thiếu sinh quân chúng ta không được tùy tiện sử dụng vũ lực bên trong học viện. Rất là bình thường khi các cậu nổi đóa với tên bám váy phụ nữ kia, nhưng không thể ồ ạt đuổi đánh và trói cậu lại được.]

“Orca...”

Ẩn ý trong câu từ của Rain khiến cậu hơi nhột, nhưng dẫu sao cậu vẫn rất biết ơn tên đó bởi màn cứu nguy vừa rồi. Lớp trưởng đã lên tiếng, thế nên đuổi bắt cậu rõ ràng là hành vi vi phạm—

[Thế nên tôi có một đề nghị, nhưng vẫn nằm trong phạm vi cho phép, để giúp các cậu một tay.]

“Hử...?”

[Các học viên năm ba tan học vào lúc hai giờ, phải chứ? Mọi việc làm lúc đó không còn bị hạn chế nữa. Những ai muốn kiếm chác chút hay muốn đánh cho tên đbrr bám váy phụ nữ kia ra bã thì hãy tập trung ở phòng học của năm ba ngay lúc này.]

Vừa hết câu, loa phát thanh liền tắt tiếng—

[Ồ này, Rain, cậu phải gia nhập đấy nhé. Tôi sẽ ném cậu xuống sông nếu không vác xác đến đấy.]

Và với cái lời dặn cuối cùng đó, loa phát thanh chính thức tắt tiếng. Giờ mới xong chuyện.

“Ừ, tất nhiên rồi.”

Mười phút sau, hơn bốn mươi thiếu sinh quân tập hợp tại căn phòng đã chỉ định.”

“Tớ vừa tìm thấy một món thú vị đây. Xem thử khẩu Centra này đi.”

Tiếng xì xầm nhỏ vang lên trong lớp học.

“Một khẩu Centra à? Không thể nào!”

“Tôi định không kể với cậu, nhưng cục cưng này là khẩu súng lục tự động đời cũ. Cậu có thể sử dụng nó trong

thực chiến, đây còn là đồ cổ nữa nên giá cũng đắt đỏ lắm. Hàng từ đời đầu, bản đặc biệt từ tận năm 1822. Bất kì tên quý tộc nào biết đến khẩu súng này sẵn sàng trả hơn tám trăm nghìn cho cô em này đấy.”

Lớp học lại xôn xao cả lên. Tám trăm nghìn zel là cả một gia tài. Rain có thể nghe thấy tiếng các học sinh đang bàn tán.

Orca lộ ra vẻ mặt thỏa mãn khi thấy khuôn mặt lù lù của cậu, rồi cất giọng, “Đây còn là vật kỷ niệm của Thiếu úy Risma, ngài ấy mới qua đời vào gần đây. Điều ước của ngài ấy là được mong cho khẩu súng này đến được tay một quân nhân trẻ tuổi đầy tiềm năng. Nhưng buồn ở chỗ chỉ có mỗi một khẩu, mà chúng ta lại không chia cho mỗi người được...nên chỉ có một cách duy nhất... Hãy bắt đầu một cuộc thi giành cục cưng này đêeeeeee!”

“””Yeaaaaaaa”””

Tất cả mọi người trong căn phòng đều hò reo cổ vũ.

Orca tiếp tục bài nói.

“Luật lệ thì đơn giản thôi! Ba mươi phút kể từ bây giờ, chúng ta sẽ tổ chức một cuộc đấu giả ở tòa nhà chính! Tất nhiên là chúng ta sẽ sử dụng đạn mã tử! Nếu bất cứ ai dính đạn vào bất cứ phần nào trên cơ thể sẽ bị loại ngay lập tức. Khi nào hết thời gian, chúng ta sẽ tổ chức thêm trận chung kết giữa bốn người loại được nhiều địch nhất!”

“Luật lệ vẫn như cũ nhỉ?”

“Đúng thế!”

Mọi người có vẻ đang rất hào hứng.

“Còn đánh lén thì sao?”

“Cho phép!”

“Thế còn lập đội?”

“Cho phép nốt!”

“Rồi phản bội đồng bọn thì sao?”

“Dĩ nhiên là cho cmn phép rồiiiiiiiiiii!”

Các học viên đang thảo luận về cuộc thi đánh trận sắp tới, đó là một truyền thống lâu đời tại học viện Alestra. Nó là một trận đấu sinh tồn giữa các học viên sử dụng Thần Thuật Đạn cường độ thấp cho mục đích thể thao.

Nếu theo truyền thống thì trò này được tổ chức để giải quyết mâu thuẫn với nhau, nhưng lớp trưởng năm nay, Orca, thường xuyên tổ chức chúng.

“À còn nữa, nói luôn để khỏi quên, bất cứ ai khiến người khác bị thương thay gây hư hỏng cho tài sản của nhau sẽ bị cấm trừ khi vẫn còn trong giới hạn cho phép.”

“Vậy thì?”

“Cậu có thể đấm bất kì ai mà mình thấy ghét cũng được, chả sao cả!”

‘’’’Yeaaaaaaaaaaaaaaah!”

“Chờ đã—chắc chắn là có một vấn đề rất nghiêm trọng ở đây!” Rain phản đối, nhưng tiếng nói của cậu đã bị tiếng reo hò át đi.

Rain bị bắt buộc phải tham gia vào cuộc đấu này. Thực ra thì cậu chả có tí hứng thú nào cả, nhưng hơn phân nửa số học viên ở đây lại đang muốn săn lùng cậu, cho nên đứng im một chỗ để quan sát tình hình không phải là một ý hay cho lắm. Toàn bộ cuộc đấu được xem như là một trận chiến giả, dù cho mấy trò bạo lực quá trớn bị cấm, nhưng vẫn có thể giải quyết mâu thuẫn cá nhân, coi như mạng cậu đang treo lủng lẳng trên sợi chỉ bắc ngang sông rồi.

Đa phần các thí sinh tham gia đều muốn lợi dụng luật chơi để dần cậu ra bã cho xả giận. Nhóm người hâm mộ Air thậm chí đã thành lập một liên minh rồi. Nhìn chung thì bọn họ cũng chẳng phải là mấy tên gà mờ...

“Tám trăm xị.... Tám trăm xị đấy...”

“Mình có thể trả sạch nợ, trả hết số nợ, rồi vẫn còn tận hai trăm để tiêu... He-he... He-he-he...”

Ugh...

Trong mắt Rain, những tên muốn bán kỷ vật của một sĩ quan chỉ để kiếm chác toàn lã lũ cặn bã.

“Thôi nào, cậu không nghe thấy gì à? Khẩu súng đó là một kỷ vật đấy! Các cậu định bán nó thật à? " Rain lên tiếng với mấy cậu bạn cùng lớp, hai người đó đã chuẩn bị cho trận chiến tàn khốc đâu vào đấy.

““Nín cmm đê! ”” Kenth và Euroia, hiện tại đang cặp với nhau, hét toáng vào mặt cậu.

"Lòng tốt không hái ra tiền đâu."

"Giữ gìn cái kỷ vật đó thì được lợi gì, bán đi chả hái được lộc hơn à?"

"Tớ không thể tin được rằng hai người trông nghiêm túc như thế nào khi nói vậy đấy."

Quả là đám tham lam từ tận trong bản chất.

“Bây giờ tớ cảnh cáo cậu nhé, nếu tớ mà bắt được cậu, tớ sẽ cho cậu một trận bầm dập!”

“Ừ, nghe cậu ấy nói chưa?

Tớ đã rất tức giận vì cậu đã cả gan hốt Athly kể từ khi chúng ta nhập ngũ đến giờ đấy, nhưng hai người lại hòa thuận quá nên tớ nhắm mắt cho qua vậy. Nhưng bây giờ cậu lại dám bắt cá hai tay nữa cơ. Tớ thề sẽ đập cậu thừa sống thiếu chết...”

“À mà đập cho chết luôn thì đúng hơn.”

Rain nhìn chung quanh. Cả thảy là bốn mươi tên thiếu sinh quân, mà một phần tư là đã nhắm vào cậu rồi.

Đậu xanh, đếu ổn rồi. Éo tin được là bọn này lại muốn theo đuổi mình đến vậy. Rõ là đám đần thối...

“Được rồi, các chế, mọi người sẽ nghe thấy tín hiệu sau một phút nữa. Khi đó trận đấu sẽ bắt đầu.”

Mọi người bắt đầu tản ra ngay sau khi Orca vừa dứt lời, và sau đúng một phút, một tiếng cồng vang vọng khắp cả tòa nhà.

Vì vậy, một trận chiến sinh tồn để giành giật món kỷ vật đắt tiền và giải quyết tư thù đã bắt đầu.”

“… Mình đoán là trong tam thập lục kế, ẩn thân là thượng sách.”

Ngay sau khi ván đấu bắt đầu, Rain đã tận dụng thể lực của mình để thoát khỏi những tên thợ săn sĩ gái đang lùng sục cậu khắp nơi. Kết quả là cậu đến được thư viện mà không bị ai phát giác.

Trong các trận đấu sinh tồn như này, thư viện là nơi mà lúc nào cũng chẳng có lấy một bóng người, vì nó không được xây dựng nối tiếp với sảnh chính. Chỉ có đi bem nhau với người khác thì mới được cộng điểm, vì vậy việc ẩn nấp là sẽ chẳng có được xíu điểm nào. Chủ động trong cuộc chơi là cách tốt nhất để lọt vào trận chung kết.

Theo cách đó, mọi thứ sẽ chuyển biến khác với các trận đấu sinh tử thông thường, chỉ có thể lệ kiểu đấy thì ẩn thân mới được coi là thượng sách.

Rain định bụng sẽ trốn khỏi nhóm người chơi đang truy lùng cậu hết cả trận, nhưng cậu cũng lên kế hoạch lao ra kiếm vài mạng khi nào bọn kia hết hứng thú với cậu.

Một khi cậu đảm bảo được rằng bản thân đã an toàn, độ mười phút sau khi cậu ẩn thân, Rain sẽ bắt đầu sục sạo khắp phòng thư viện này.

"Mình chắc chắn có đủ thời gian để kiếm ít xôi, nên thử đi quanh đây xem có tìm được gì không.”

Cậu đang tìm một cuốn sách để giúp bản thân định hình lại các sự kiện diễn ra vào ngày hôm trước cho rõ ràng lành mạch...

Tôi đã bị quân đội hành hình...

Cậu nhớ lại những gì Air đã nói.

Cậu không thể ước chừng được độ thực hư của câu chuyện mà cô ấy kể, và cậu thực sự không quan tâm cho lắm, nhưng cái cách mà cô xuất hiện trong cuộc đời của cậu, cậu phải tìm ra nhiều thông tin hơn liên quan tới cô ấy.

Và vì vậy cậu bắt đầu đào sâu vào các ghi chép về cuộc chiến đầu tiên. Học viện Alestra sở hữu một rương báu chứa đầy ắp hồ sơ quân sự quốc gia, có nghĩa là cậu có thể dễ dàng tìm thấy những thông tin mình muốn , nhưng…

"…Chết tiệt."

Đúng như cậu nghĩ, tên của Air không hề có ở đây. Các tài liệu ghi lại rằng Đông Quốc đã kết thúc chiến tranh với một chiến thắng áp đảo đến cả Tây Quốc cũng chẳng hề ngờ được, nhưng về chi tiết thì rất lại rất sơ sài. Các ghi chép cũng chỉ ghi đơn giản rằng Đông Quốc đã không bị đánh bại trong cuộc chiến đó.

Thông tin đã bị kiểm duyệt rồi…

Việc thiếu thốn thông tin khiến Rain cảm thấy bứt rứt. Air thúc giục cậu phải đưa ra quyết

định càng sớm càng tốt, vì vậy cậu cần phải điều tra thêm.

Rain, hãy xóa sổ đại úy Thanda, cô ấy đã ra lệnh như vậy.

Alec Thanda, vị quân nhân được coi là một trong những chiến binh quả cảm nhất của Tây Quốc. Ngay cả khi có Ma Đạn ở bên, Rain cũng không thể đảm bảo rằng thực lực của mình có thể giúp cậu đánh bại hắn ta. Cậu vẫn nắm được thời điểm khi nào người hắn ta sẽ tổ chức cuộc tấn công, nhưng Rain biết cậu chỉ còn chưa đến một tháng ... Vậy nên, trước lúc đó, cậu phải đưa ra quyết định quan trọng trong cuộc đời mình. Liệu cậu sẽ lựa chọn từ bỏ sức mạnh của Ma Đạn… hay lập một giao ước và chấp nhận giao mình cho cô gái sắc bạc ấy?

Mình phải nghĩ ra một kế hoạch…

Ngay lúc dòng suy nghĩ đó vừa lướt qua tâm trí cậu…

"Tìm thấy một tên rồi này!"

"Ah!"

Cửa thư viện bị người phía ngoài mở sầm, bóng hình Athly dần xuất hiện. Cô ấy đang giữ một khẩu súng trường trên tay và rõ ràng là cô đang tìm kiếm mục tiêu cho mình.

Ồ, thế này thì lại có ích phết.

Cậu muốn nói chuyện riêng với Athly và hai người họ đều ở một mình trong thư viện, thế nên đây quả là cơ hội hoàn hảo.

“Này, Athly, chúng ta có thể nói chuyện chút đ—?”

Bằng!

"Bwah!"

Một viên đạn bay về phía cậu.

Vãi cả lìn!

Cô ấy đã bắn vào cậu mà thậm chí còn chả thèm nhìn về hướng đó!

“Khoan đã — tớ đây mà, là Rain đây!”

“… Hả, là cậu à Rain?

Có vẻ như Athly cuối cùng cũng nhận ra đó là cậu. Tuy nhiên, cô ấy vẫn đặt tâm ngắm của khẩu súng trường về phía cậu , ngón tay cô vẫn đặt hờ trên cò súng.

"Nếu cậu định xin tha mạng, thì xuống địa ngục rồi hẵng nói nhá!"

"Hây dà, gặp phải bà chằn rồi."

Chính tôi phải thừa nhận rằng đó là một câu thoại khá hay.

“Chờ đã, quên hết chuyện đó đi. Tớ cần phải bàn với cậu về một số thứ. Cứ nghe tớ nói đã. ”

"Cái gì cơ, cậu đang định tính cách khác để xin tha mạng à?"

“Tớ nói thật đấy, Athly. Điều này rất chi là quan trọng."

“Nếu cậu chỉ đang muốn xin tha mạng thì… Khoan đã, cậu vừa nói gì cơ?” Athly dường như vừa giật mình. "Điều rất ư là...quan trọng à?"

Cô ấy rõ ràng là có chút dao động, sau đó bắt đầu hạ súng xuống.

Vậy giờ là cơ hội của tôi!

"Đúng vại. Đây là một vấn đề cực kỳ quan trọng và tớ đã định bàn với cậu từ nãy đến giờ rồi. "

“Qu-quan trọng…” Vai của Athly run lên, và thái độ của cô ấy thay đổi. “Cậu đã… muốn nói với tôi… điều gì đó quan trọng… với tớ từ nãy đến giờ à…?”, cô thì thầm với bản thân trong khi cúi gầm mặt xuống đất.

“Ừm…”

"Thế?"

“Là về... chuyện giữa cậu và tớ...?”

Sau khi nói những lời đó, cô ấy ngập ngừng một lúc trước khi nói tiếp, "Và mối quan hệ của chúng ta ... sẽ bước thêm bước nữa à?"

"Chuẩn cmnr. Tớ ngạc nhiên vì cậu đoán ra được đấy. "

Đúng thật là trực giác của cô ấy thật đáng gờm. Tớ phải thán phục cậu đấy, Athly.

"Vậy bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được không?"

“Đó có phải là chuyện mà cậu không thể nói… trừ khi hai ta ở một mình phải không?”

“Thật ra thì, có lẽ sẽ tốt hơn cho cậu nếu chúng ta nói về vấn đề này khi không có ai khác ở quanh đây.”

"Ah…!" Athly cuối cùng cũng hạ súng xuống trong khi phát ra tiếng thở hổn hển rõ to. "C-cậu có thể chờ tớ một chút được không ?!"

Sau đó, cô ấy quay đi, lấy ra một chiếc gương bỏ túi và bắt đầu dùng nó để sửa tóc. Sau khi cảm thấy như ý, cô dùng khăn tay lau mồ hôi và chỉnh lại kẹp tóc của mình.

Khi quan sát từng cử chỉ của cô, Rain nhận ra Athly chắc chắn, chắc như đinh đóng cột, chính là một thiếu nữ. Một mỹ nữ có ý chí mạnh mẽ, lại còn dễ thương nhưng mới đúng chất nếu cô không cầm khẩu súng trường to tướng kia trên tay.

Tại sao cô ấy làm điều này nhỉ? Đây có thực sự là lúc để cô ấy sửa lại tóc không nhỉ ...? Mà sao cũng được. Ít ra thì chẳng có mống nào ở đây nên thế thì cũng chả sao.

“X-xin lỗi vì đã bắt cậu đợi! ”

Cuối cùng thì Athly cũng ngồi xuống sau khi cài lại mấy cái cúc áo màu đỏ hồng của mình.

“Vậy, ừm. Chuyện đó là gì nào?"

“… Sao cậu nói năng nghe như rô bốt thế?”

"Đừng có bận tâm! Sao, có chuyện gì mới được? Ngoài ra, tớ chỉ như thế này khi ở đây thôi, nhưng dù sao thì tớ thích bọn con trai chủ động hơn!”

Cô ấy đã tự nói rõ, vì vậy Rain sẽ bàn với cô ấy về vấn đề này. “Ừ thì, trong trường hợp này, tớ sẽ không nói vòng vo đâu. Giờ thì vào vấn đề chính. Tớ muốn bắt cặp với một người.”

“………………………”

"Tớ nghĩ tự mình đi nói với cậu thì tốt hơn.”

“………………………………………………”

Bắt cặp, ý của cậu là thành lập một đội bao gồm một xạ thủ và phi công cùng nhau điều khiển một cỗ Exelia. Athly đã là cộng sự của cậu kể từ khi cả hai ghi danh vào Học viện Alestra vào ba năm trước, nhưng mọi thứ đã thay đổi.

Hồn ma, Air, giờ đã là hội cùng thuyền. Cậu vẫn chưa quyết định về việc có lập giao ước với cô hay không, nhưng bản thân cậu lại không muốn kéo Athly vào mớ hỗn độn của do cậu tạo nên nếu cậu chấp nhận đề xuất của Air. Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu Athly là một phi công Exelia không hơn không kém, nhưng kỹ năng của cô ấy thật sự siêu việt. Cô ấy là một người lính tài năng nên sẽ trở nên lãng phí nếu dính vào công việc của cậu, vì vậy việc tìm kiếm một cộng sự mới sẽ có lời cho cô ấy hơn. Tuy vậy-

“Ư-ừm…”

Athly mất một lúc mới có thể nói mạch lạc hết cả câu.

"T-tại sao cậu ... lại muốn làm vậy?"

"Tại sao? Ý tớ là… ”

Cách tốt nhất để trả lời câu hỏi của cô mà hạn chế đề cập đến Air là gì? Tất nhiên là cô ấy đã từng suýt học cùng lớp với cậu, nhưng quá trình Tái Thiết Lập của Ma Đạn đã khiến mọi người không thể nhớ chuyện đó. Hơn nữa, cậu đã chưa chấp nhận là sẽ làm việc với cô ấy, cho nên cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đáp lại một câu hơi lang mang.

"Tớ muốn sát cánh cùng với một người khác."

Mọi chuyện là vậy đấy.

Bằng!

"Hả?!"

Một viên đạn sượt qua tai cậu… và ngay khoảnh khắc tiếp theo, Rain nghe thấy tiếng kính vỡ.

“Ếe…!”

Athly vừa bắn cậu.

"Tớ không thể tin nổi!" Athly khóc thét và trên tay vẫn cầm khẩu súng đang nghi ngút khói. "Cậu dám

chấm dứt mọi chuyện trước cả khi chúng ta hiểu rõ nhau!"

“Đừng có la hét nữa! Tớ mới chết điếng ra đấy, cậu bị mất trí à? ”

Sao tự dưng lại đi bắn mình chứ ?! Cậu bị tâm thần à?! Tớ biết đó là đạn mã tử, nhưng bắn ở cự ly gần thì gãy xương đấy!

“Ồ, không sao đâu, Rain.”

"Cái gì mà không sao hả?"

"Vừa rồi là đạn thật đấy."

… Nghĩ lại thì, cô ấy đang lăm lăm khẩu súng lục cá nhân của mình vào cậu thay vì khẩu súng trường bắn đạn mã tử.

Chờ đã, cô ấy nghĩ gì mà bảo không sao cơ chứ?

“Nói đi, Rain, tớ vừa nghe được một câu chuyện thú vị gần đây,” Athly nói vậy, vẫn giữ thế súng về phía cậu.

"C-cái gì?"

"Rõ ràng là, có một quốc gia nơi mà những kẻ ngoại tình bị cắt thành bốn mảnh."

“Tớ sẽ bỏ qua một bên chuyện ai là kẻ ngoại tình ở đây, nhưng… ừ thì, tớ đã từng nghe về việc đó rồi. Người ta kể rằng cả kẻ ngoại tình và tình nhân của người đó sẽ bị chém làm đôi. Đó là một câu chuyện thú vị, được chứ?.”

"Thú vị lắm. Và đó là lý do tại sao tớ muốn cậu phải đem người đó đến đây ra mặt. Cái người mà cậu muốn bắt cặp ấy.”

"Hả, để làm gì?"

“Cậu chậm tiêu thế…?” Athly gắt gỏng rồi ngưng lại và hít một hơi thật sâu. "Tớ muốn đục mấy lỗ trên đầu cậu quá!"

"Whoa…!"

“Thôi nào, Rain, tại sao chứ ?! Cậu nghĩ ra cái ý tưởng ấy từ ai đấy? ” Athly đang lấy lại chút tỉnh táo và bắt đầu tra hỏi một cách nghiêm túc. “Chúng ta đã là một đội trong suốt ba năm nay! Chúng ta đã cùng nhau làm việc rất cật lực cho đến lúc này! Và bây giờ lại định vứt bỏ mọi thứ và bắt cặp với một người khác à? Ăn nói hồ đồ quá chừng à! ”

“Cái câu ‘cho đến lúc này’ làm tớ cứ tưởng là cậu đồng ý r…”

“Ư…”

Học viện Alestra không phân bổ chính thức các tổ đội để vận hành Exelia, vì thế các quân nhân có thể tùy ý bắt cặp với bất kì cộng sự nào nếu cảm thấy phù hợp. Tuy nhiên, Rain và Athly lại có thể được coi là trường hợp đặc biệt, vì cả hai người là cặp duy nhất chưa bắt cặp được với ai cả. Và cũng chính vì thay đổi cộng sự sẽ nảy sinh ra rất nhiều rắc rối, cho nên họ chẳng bận tâm là bao mà cứ chấp nhận như vậy.

Rain coi đây là cơ hội để cả hai có thể cùng phát triển, đấy là lý do tại sao cậu đã thử đề xuất chuyện đó.

"Ugh, cậu có chắc về chuyện này không?"

“Thì đây là cơ hội tốt để cậu tôi luyện kỹ năng của mình, thế nên, chắc như cua gạch.”

“Chỉ là… Tớ không biết liệu mình có nên đồng ý với chuyện này hay không.”

"Hở?"

"Ai sẽ là cộng sự mới của cậu?"

“Uh…”

"Cậu có định bắt cặp với cô gái đó không?"

Câu hỏi của Athly có phần hơi mơ hồ, nhưng cậu lại hiểu quá rõ về người mà cô ấy đang đề cập đến.

“Cái cô gái... xinh đẹp, tóc bạc ấy ấy?.”

Có vẻ cô ấy đã đoán mò dựa vào trực giác của mình, vì cậu muốn bắt cặp với người khác ngay cái ngày mà Air chuyển đến.

“Không, không liên quan gì đến cô ấy. Thực ra tớ muốn nói chuyện này với cậu từ lâu rồi.”

“Nhưng cậu đang định bắt cặp với một người mới, chỉ là tạm thời thôi, đúng không?”

"Ý tớ là…"

Cậu đoán không sai đâu…

Cậu vẫn chưa biết là nên chọn ai để nói dối bây giờ. Cậu có thể lựa chọn bất cứ người bạn cùng lớp nào của cậu, nhưng chỉ có những thiếu sinh quân đạt được thứ hạng cao mới được điều động đến chiến trường. Và nếu loại trừ nhóm người ấy ra, người duy nhất cậu biết mình có thể bắt cặp cùng là…

“… Orca. Chính là cậu ấy. "

"Tốt thôi, tớ hiểu mà."

"Mà chính xác là cậu hiểu cái gì cơ?"

"Rằng nếu cậu ấy biến mất, thế giới sẽ chẳng làm sao cả."

Những lời nói sau cùng của Athly như kim đâm thẳng vào trái tim Rain. Họ đã giữa một trận chiến sinh tồn, nhưng cô ấy sẽ không thực sự giết cậu ta… Liệu cô ấy có thực sự làm vậy không?

Làm cho một người nào đó biến mất…

Những câu từ đó quá đỗi quen thuộc với cậu.

Thời gian đã hết.

“Ngay bây giờ, tôi sẽ thông báo những người nào được tiến vào trận chung kết. ”

Tất cả các học viên tham gia vào trận chiến sinh tồn đều đang tập trung tại quảng trường trung tâm của học viện Alestra.

“Theo diễn biến trận đấu thì chỉ có bốn người trụ được đến cuối, vì vậy họ sẽ tự động được đi tiếp. Vị trí đầu tiên thuộc về Orca Dandalos, chễm chệ trên ngôi đầu với tám điểm hạ gục. Khóc nhè đê, bọn gà con thất bại! ”

"Đi chết đê!"

"Tên cơ bắp thì to mà não như trái nho!"

"Mả cha thằng đầu đinh!"

"Này! Tiên sư bố thằng nào gọi tao là đầu đinh đấy ?! ”

Nếu đây là một trận đấu vật, Orca chắc chắn sẽ là người giành được lợi thế. Không chỉ vì cậu ta là lớp trưởng, nhưng cậu ta lại có tỉ lệ thắng khá cao, một trận thắng cứ mỗi năm trận đấu sinh tồn, vì vậy khá nhiều người không ưa cậu ta cho lắm. Thật không may cho thanh niên, cậu ta dường như đuối sức hơn mọi khi, vì vậy khả năng chiến thắng của cậu ta ở trận chung kết sẽ tương đối mong manh. Và lý do cho việc đó là bởi…

“Vị trí thứ hai thuộc về Athly Magmet, với sáu điểm hạ gục! Ngoại trừ…"

“Ừm…! Nnnnnngh…! ”

“Cô ấy vẫn tiếp tục đuổi bắn tôi ngay cả khi thời gian đã hết, cho nên mấy học viên nữ phải trói cô ấy lại. ”

Orca chỉ ngón cái về phía mấy cô gái đang giữ chặt lấy Athly. Đôi mắt của cô ấy đỏ ngầu như hai trái cà chua còn miệng thì luôn càu nhàu và rên rỉ phát ra qua miếng giẻ nhét trong mồm kia.

“Rain.”

"Hử?”

“Làm sao mà cô ấy trở nên như vậy thế? Cứ đuổi giết tớ suốt gần hết cả trận đấu, ”Orca thì thầm vào tai Rain.

“Chà, hôm nay trời đẹp phuể. Có khi đó là lý do đấy,”Rain đáp lại một cách hờ hững.

"…Được thôi, sao chả được. Vị trí thứ ba thuộc về Rain Lantz, ăn hôi được hai xác."

"Đi chết đê!"

"Bạn là nhất!"

"Nhất bạn rồi!"

“Thôi nào, ít ra tán dương cũng phải hoành tráng chút chứ ?!”

Mọi người dường như ghét cậu ấy y hệt Orca vậy, nhưng giờ cái mặt cậu lại lù lù trong trận chung kết nên chả ai làm gì được. Cậu cũng hiểu được tại sao họ lại tức giận như vậy, vì không ai đã cố gắng trừng phạt cậu vì những hành vi phạm thượng của mình.

“Và vị trí thứ tư, với cùng số điểm, thuộc về học viên trao đổi mới đến, Air! ”

"Yay!"

"" Yeaaaaaah! ""

Những lời của Orca nhanh chóng bị át đi bởi tiếng tung hô của các học viên nam. Air đã mang lên mình tấm mặt nạ như lúc trước, tiếp tục vai diễn nữ sinh ngây thơ vô số tội khiến đám đông reo hò lay chuyển cả tòa nhà.

Rain bước đến cạnh cô. “… Này, cô tính diễn cái trò này thêm bao lâu đấy? ” cậu thì thầm vào tai cô.

“Có chết ai đâu mà. Nhìn xem kìa, dường như tên nào cũng phát cuồng hết đó ”.

“Tại sao cô lại còn tham gia chi chứ? Tôi cứ tưởng cô không quan tâm đến khẩu súng đó. "

"Tôi chán."

Trò chơi này không có giới hạn bởi bất kì điều kiện nào nghiêm ngặt, vậy nên mọi người đều có thể tham dự. Tuy nhiên, tất cả mọi người, bao gồm cả Rain, đều cảm thấy bất ngờ khi Air xin phép được tham gia. Nhưng điều bất ngờ nhất diễn ra ngay sau đó, vào thời điểm khi chỉ còn vài phút cho đến lúc vòng đấu kết thúc, Air nhanh chóng bứt tốc thu hẹp khoảng cách và cho hai thí sinh đang mất cảnh giác hôn đất.

Nghiêm túc mà nói, cô ấy có ý gì đây?

"Rain, thực sự thì chúng ta có nên cho cô ấy tham gia không?"

"Sao cũng được, mà có vẻ cô ấy sẵn sàng rồi kìa.”

“Mà cậu có chắc là cô ấy sẽ không sao chứ? Cô ấy đã có đủ điều kiện để vào trận chung kết, nhưng nếu không cẩn thận thì có thể bị thương đấy. "

"Ổn thôi mà. Nhìn bề ngoài thì trông dễ thương thế thôi, nhưng tớ biết thừa là cô ấy đủ sức để đánh gục một con tinh tinh bằng tay không đấy.”

Whack!

"Oái!"

"Hừm!" Air dặng hắng khi đá vào ống chân Rain.

"Gì thế má?!"

"Trượt chân thôi."

“… Chà, được rồi. Bốn người vào được trận chung kết là tôi, Athly, Rain và Air. ”

Trận chung kết là sự kiện chính của bất kỳ trận đấu sinh tồn nào — trận chiến gồm bốn phe, một đấu một đấu một đấu một. Mỗi người đều có thể sử dụng Thần Thuật Đạn theo ý mình muốn, làm gia tăng mức độ nguy hiểm của trận đấu, hơn cả vòng loại ban nãy; không có giới hạn về thời gian; và người chơi sẽ bị loại ngay khi dính phải đòn công kích.

“Nhân tiện, vì chúng ta sẽ tổ chức ván đấu trên một bãi đất trống, cậu không thể sử dụng Thần Thuật Đạn được đâu, Rain.”

"Không công bằng chút nào! Cậu đang chơi gian đấy. "

Nói tôi không lường trước được việc này thì không đúng, nhưng mà vẫn đếu ổn tí nào!

Các bạn cùng lớp của Rain đều biết cậu rất chuộng sử dụng phép đạn nảy của loại đạn Pharel, nhưng chúng sẽ vô dụng khi chiến đấu ở khu đất trống khi không hề có bất cứ vật thể nào để nó có thể nảy đi.

“Cậu còn không chịu nhận là đang chơi gian luôn à?… Ý tớ là, mà thôi nào, mọi người đều có thể sử dụng Pharel đấy thôi! ”

"Bọn tớ dùng được chứ, nhưng không ai trong đám này lại có khả năng để kiểm soát cái viên đạn tự hủy kia."

“… Tốt thôi, sao cũng được, bạn là nhất.”

“Tuyệt, vậy hãy bắt đầu thôi.”

Sau những lời đó, các học viên nữ đã thả Athly ra để cô ấy đi chuẩn bị. May mắn thay, cô ấy đã hạ hỏa sau khi trói lại quá lâu.

“……”

Không cần mở lời mà chỉ cần nhìn cách cô ấy ủ rũ đứng dậy cũng đủ lạnh sống lưng rồi. Rain đang định nói gì đó, nhưng luồng sát khí nồng nặc đang bao trùm cô ấy mạnh mẽ đến mức cậu còn không dám đến gần thì ăn với chả nói.

"Được rồi. Mấy cháu sẵn sàng rồi chứ?"

Cả bốn người tham dự đồng loạt kiểm tra trang bị của họ lần cuối. Athly sử dụng một khẩu súng lục tự động WR tùy chỉnh. Orca thì dùng một khẩu súng săn nào đó không rõ tên. Rain, vẫn như mọi khi, sử dụng khẩu súng lục ổ quay BB77. Air lôi từ sau lưng khẩu súng trường hạng trung không rõ nguồn gốc.

Thần Thuật Đạn được chia thành nhiều nhánh, mỗi nhánh bao gồm một vài biến thể khác. Đó là lý do tại sao Rain xen vào khi Orca chuẩn bị bắn phát súng mở màn.

“Này, Orca. Để tớ bắn phát súng mở màn được không? ”

"Hử? Ừ thì, chắc chắn rồi, nhưng sao thế? ”

“Tớ đang sử dụng một khẩu súng lục ổ quay, vì vậy tớ có thể vào thế bắn rất nhanh thôi, nhưng cậu đang dùng khẩu súng săn, cho nên cậu phải lên đạn lại sau khi bắn xong. "

"Uh, cũng có lý đấy.

Orca nhường lại quyền bắn phát súng mở màn cho Rain.

“Được rồi, bắt đầu thôi.”

Ma Pháp Đạn của Rain bay vút lên trời và nổ tung trên không trung, phát tín hiệu bắt đầu ván chung kết của trận đấu sinh tồn.

Ngay sau đó, toàn bộ khu vực tràn ngập các tia sáng lóe mắt đến nỗi ánh sáng vẫn có thể chiếu qua cho dù có đưa tay lên che mắt. Rain đã bắn một viên Ozette, còn được biết đến là thuật “Bạch Thiểm”[note35337]. Nó là một loại Thần Thuật Đạn can thiệp vào môi trường xung quanh, làm lóa mắt bất kỳ ai vô tình nhìn thấy nó. Chắc chắn là nó kéo dài ít hơn ba giây, nhưng bấy nhiêu là đủ khi Rain có khả năng vào thế bắn nhanh hơn ba người kia, và cậu có thừa ma lực để bắn thêm nhiều phát đạn nữa.

Tận dụng vài giây ngắn ngủi đó, cậu lách đến phía sau Athly để hạ gục cô. Mỗi xạ thủ đều có một điểm mù nhất định, điển hình là phía sau ở bên tay thuận và điểm yếu đó cũng có thể được áp dụng với các pháp sư. Tuy nhiên, trước lúc cậu chuẩn bị bắn phát đạn thứ hai, năng lực Qualia khiến cậu như đóng băng tại chỗ..

“Ư…”

Một dòng điện mạnh cực lớn đủ để xuyên thủng một tảng đá đáp ngay trước mặt cậu. Nếu cậu mà bước thêm một bước nữa, có lẽ cậu đã bị nướng chín như gà quay. Đó là một dạng của Thần Thuật Đạn: Libertas, hoặc thuật “Lôi Liên.”[note35338]

"Trực giác tốt đấy."

Athly có thể sử dụng thành thạo loại Thần Thuật Đạn sơ cấp đó. Cữ ngỡ là cô ấy chỉ dùng được các thần thuật cơ bản, vì kĩ năng của cô ấy chủ yếu thiên về điều khiển Exelia, nhưng không ngờ là cô lại có thể biến một phép thuật sơ cấp thành món vũ khí chết người thế kia.

"Chết tiệt…!"

“Cậu chậm quá đấy,” Rain réo lên khi lao thẳng về hướng Athly. Thay vì dùng ma pháp, Rain chỉ lộn một vòng về phía trước để tránh né. Và sau khi đá văng khẩu súng lục của cô, cậu lùi lại một bước và tung cước vào bụng Athly.

“Hự…!”

Cô cố gắng thúc cùi chỏ vào mặt cậu để trả đòn, nhưng cú đánh vừa rồi chỉ sượt qua mi mắt của cậu. Cậu đang chảy máu, nhưng cậu đã kịp ôm lấy người Athly và vật cô ra đất.

"Không, aaah!"

Sau một khắc, cậu vật cô xuống đất hết lực. Cô ấy đã đo đất rồi. Nhưng không may cho Rain, làn đạn Ozette bay như mưa về phía cậu trước khi cậu kịp tung cú dứt điểm, Orca đang đứng ở phía bên kia chĩa lăm lăm khẩu súng săn. Hai người họ đứng đó, nhìn chằm chằm vào nhau, với năng lực Qualia ở trong trạng thái sẵn sàng sử dụng…

Mình có nên di chuyển không ...?

Orca đã đưa đường ngắm của mình lên tầm mắt. Luồng khí nóng phụt và tỏa ra quanh đầu nóng khẩu súng.

Chết tiệt, ma pháp chế áp ư?!

Orca liên tục bắn ra hàng tá các viên đạn vào khoảng không phía trên giữa hai người và chúng càng lúc càng dày đặc, tạo nên một đám mây ngay trên đầu cậu.

"Horgo Bardas!"

Thần Thuật Đạn có tên “Thạch Bão"[note35340] lao vun vút về phía trước. Những viên đá to tướng, tạo thành một cơn mưa che phủ Rain khiến khói bụi tung mù mịt chỉ trong vài giây khi chúng đáp đất. Cái danh học viên số một tại Học viện Alestra đúng là không phải để trưng. Nhưng quá chú tâm vào đòn tấn công cũng chính là điểm yếu của cậu ta.

"Thứ lỗi nhé, Orca."

"Gì?!"

"Cậu dành quá nhiều thời gian để quan sát mấy viên đạn đấy, tên ngốc này!" Rain hét lên ngay khi cậu xuất hiện từ phía sau lưng Orca. Tuy nhiên, Orca đã nạp xong viên đạn thứ hai và vào thế thủ nhanh hơn cả đòn công kích của Rain.

Orca A. Dandalos là học viên trưởng tại Học viện Alestra, học viện đào tạo sĩ quan hàng đầu ở Đông Quốc. Cậu ta tự hào về năng lực Qualia mạnh mẽ của mình, nhờ vào tài năng thiên bẩm và lượng ma lực khổng lồ khiến cậu ta khác biệt hoàn toàn so với các học viên khác. Và trên hết, cậu ta đã quá quen thuộc với Thần Thuật Đạn của Rain. Chiến thắng sẽ nằm chắc trong tầm tay chừng nào cậu ta sử dụng tầm nhìn tương lai để dự đoán quỹ đạo của bất kì viên đạn nào mà Rain bắn ra. Đống đạn nảy Pharel khiến việc đó trở nên khó nhằn hơn, nhưng xét đến việc chẳng có vật thể nào ở xung quanh đây để chúng có thể phát huy tác dụng, cậu không cần phải lo về chuyện đó.

Nhưng ngay vào khoảnh khắc dòng suy nghĩ đấy vừa hiện lên trong tâm trí cậu ta...

"Urk!"

… Một viên đạn găm vào sau đầu Orca.

“L-làm sao mà… ?!” Orca rên khi đổ gục xuống, cố ngoảnh đầu lại để nhìn viên đạn đã bay đến từ phía lưng cậu ta.

“Ồ, về chuyện đó… Đó là viên đạn mà tớ đã bắn để bắt đầu trận chung kết.”

Rain đã yêu cầu được bắn phát súng mở màn thay cho Orca là vì lý do đó. Và cậu đã bắn phát đạn đó theo phương ngang, ở tốc độ thấp, vì vậy nó nảy khỏi tòa nhà chính của học viện và găm vào đầu Orca.

“… Tên khốn.”

"Im đê, thằng gà!"

Rain đã bắn phát súng cuối cùng vào bụng anh bạn thân của mình để dứt điểm cậu ta luôn. Và sau khi hạ gục cả hai người bạn thân nhất của cậu chỉ trong vòng mười giây, cậu giờ phải đối mặt với dáng hình trắng bạc kia.

“Aaaah…” Air ngáp dài vô tư. “Chà, tôi thấy cậu tuân thủ luật bất thành văn tốt đấy chứ. "

"Luật bất thành văn nào cơ?"

"Tất nhiên là tiêu diệt những tên yếu nhất trước rồi."

Sau khi cô nói vậy, Air đặt ngón tay lên cò súng. Và sau đó, cô cất tiếng thầm thì chỉ để hai người có thể nghe được, "Đáng tiếc thật. Tôi muốn tự mình hạ gục cô gái Athly đó hơn.”

"Bởi vì cô ấy gọi cô là một nhóc con à?"

“……”

Vẻ mặt của Air chuyển từ bất cần sang khó chịu. Cô ấy luôn trưng ra vẻ ngoài như người sống hướng nội, có phần xa cách nhưng lần này lại khác. Dường như đề cập đến chuyện gì liên quan đến thân hình trẻ con của cô ấy đã làm cô nổi giận.

"Cậu có nghĩ là…?"

Rain gần như không thể đoán được cô ấy đang định nói điều gì.

"Cậu có nghĩ là tôi muốn một cơ thể như thế này không?"

Oắc...?

Gương mặt cô như tối sầm lại. Ánh mắt đầy khinh bỉ kia, cùng với nụ cười giả tạo, tất cả đều biến mất ... chỉ còn lại vẻ mặt đắng ngắt như khổ qua non. Đó là cái khuôn mặt mà cô sẽ trưng ra khi có người cố gắng chạm vào cô ấy.

Khuôn mặt đó…

Có phải là do cô ghét cay ghét đắng cậu ấy không…? Đếu, đời nào có chuyện nhầm lẫn đó chứ. Đó chắc chắn là một biểu cảm của… sự tủi nhục.

“Hừm…”

Air đã kể với cậu rằng cô ấy đã được sinh ra từ hơn một thế kỷ trước. Và sự tồn tại của cô ấy đã bị phong ấn trong một viên đạn nhỏ khi cô ấy bị hành hình, cho phép cô ấy hiện nguyên hình dưới dạng một Hồn ma bất cứ khi nào chiến tranh nổ ra. Rain không chắc điều đó đã xảy ra như thế nào, nhưng anh biết rằng cơ thể cô không phải là loại tự nhiên.

Điều đó đã dấy lên trong cậu một câu hỏi, ai đã tạo ra cơ thể của cô ấy? Làm thế nào cô ấy có một thân hình tự nhiên như người thường? Rain càng nghĩ về điều đó, thì càng có nhiều mối nghi hoặc xuất hiện trong tâm trí của cậu, làm cậu để lộ sơ hở trong thế thủ của mình.

"Ah…”

Đối với một pháp sư, cậu phải duy trì năng lực Qualia của mình để dự đoán các đòn công kích có thể đến từ mọi hướng.

Cô ấy đang di chuyển.

Air bắt đầu di chuyển để tấn công Rain.

“Ư…”

Vì tứ phía đều là khán giả, nên khả năng của cậu bị hạn chế đôi chút. Tuy nhiên, cậu có thể nhìn thấy hàng loạt đạn lao vào mình khi cậu cố lao thẳng vào cô, nên cậu uốn người để né tránh. Và ngay khi cậu làm vậy, một viên đạn bay qua trên đầu của cậu. Đó là Thần Thuật Đạn của Air. Tia lửa bắn lên từ điểm va chạm, nhưng bấy nhiêu đây không đủ để ngăn Rain, vì cậu đã thoát khỏi phạm vi tấn công của cô ấy… Nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo, một bóng đen đã đứng chắn tầm nhìn của cậu và lao về phía đấy.

"Uh-oh!"

Một quang cảnh khác bất chợt hiện lên trong tầm mắt.

Sắp ăn xôi rồi!

Theo bản năng,

cậu cố phòng thủ vùng bụng của mình, nhưng ngay lúc cậu làm vậy, một viên đạn đã đập vào cơ thể cậu từ bên trên.

"Urk, aaah!"

Một viên đạn tập bay thẳng vào bụng của cậu, khiến Rain ngã nhào xuống đất. Mọi nỗ lực đứng dậy cỉa cậu đều bất khả thi vì cơn đau đang lan khắp cả cơ thể.

“Tiên sư nhà nó…”

Khi đang cố trườn trên mặt đất, cậu nghe thấy tiếng lạch cạch đang vang lên từ phía trên

“Bốn giây,” Air nói, giọng điệu hoàn toàn bình thường. Và nó vẫn vô hồn và vô cảm khi cô buông lời khinh thường cậu.

"Cậu hơi yếu đấy, phải không nào?"

Sự chế nhạo lẫn trong lời nói của cô vào lúc đó. Nhưng khi ngẩng mặt lên, Rain nhận thấy có điều gì đó khác thường

Tại sao...cô lại ...?

Tại sao vẻ mặt của cô ấy lại buồn như vậy?

Môi cô ấy mím lại, như thể cô ấy đang cố nuốt lấy cảm xúc của mình. Tuy nhiên, đôi mắt của cô ấy ướt đẫm đến nỗi bất kỳ người nào đang đứng xem đều nghĩ rằng cô đang cố tỏ ra mạnh mẻ.

Cô ấy dường như sắp rơi lệ.

Cái quái gì vậy, Air? Cô là cái giống gì ...? Tại sao cô lại mang cái ánh nhìn đó chứ? Cô đang giấu tôi điều chăng? Cô chưa từng nói với tôi điều gì cả, và bất cứ khi nào tôi thử chạm vào cô… cô lại cảm thấy đau đớn nhưng không bao giờ cần tôi giúp đỡ cả. Cô ích kỷ quá đấy...

"Hẹn gặp lại."

Sau lời tạm biệt thân thuộc đấy là một tiếng súng nổ vang vọng. Rain mất đi ý thức khi ăn phải một viên đạn mã tử vào đầu.

Truyện Chữ Hay