“ Ư….!,” Rain rên rỉ trong khi cố mở mắt ra. Quả thật, Cơn đau nhức
đã làm cho cậu luôn tỉnh táo. Thực sự thì cậu chả nghỉ ngơi được tẹo nào.
“Air….?”
Cậu ngay lập tức nhận ra có gì đó sai sai. Cậu vẫn đang ở trong hang nhưng mà chẳng thấy tâm hơi Air đâu cả.
Cô ấy có thể đi đâu được nhỉ?
Rain ngồi xuống trong khi vẫn giữ chặt vết thương đang đau nhức của chính mình.. Rồi sau đó, cậu nhìn xung quanh để tìm hình bóng cô gái tóc bạc ấy. Nhưng Thật trớ trêu thay, cậu
chẳng tìm được gì.
“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi!,”
Một giọng nói lạ nhưng rõ ràng giọng nói ấy đang nói với cậu
“Ah….”
“Đừng cảnh giác như thế. Ta sẽ không làm hại ngươi đâu.
Nhưng ta cũng nói thật, ta còn chẳng thể làm hại ngươi kể cả khi ta muốn.”
Chất giọng chả có chút khí lực nào, nhưng tông giọng đó để lại 1 ấn tượng
sâu sắc trong tâm trí Rain.
Giọng nói đó đến từ gã lính có máy tóc nâu đỏ, không ai khác là cộng sự của Deadrim.
“
Đáng buồn thay, nhưng lái Exelia lại là chuyên môn của ta. Ta không có tài năng để trở thành 1 pháp sư và
chỉ có thể ở trên chiến trường nhờ vào kỹ năng của Deadrim. Thêm nữa, ta thậm chí còn
chẳng có nổi 1 khẩu súng nào,”
Hắn mỉm cười.
= Tên hắn là…
“Ngươi là Isuna phải không?”
“Đúng vậy, Isuna Cole.”
Hẳn Hắn là
kẻ đã tấn công con tàu cùng với gã Deadrim. Thế nhưng, Isuna đã bị gãy chân khi gã rơi cùng chiếc xe xuống vách đá, ngay cả khi hắn đã được sơ cứu thì vẫn bị thương rất nhiều. Chắc hẳn, Hắn
rất
đau đớn nhưng mà biểu cảm của hắn không thay đổi
tí nào.
“Hạng của ta là Thiếu úy. Mặc dù ta chưa bao giờ được theo học tại học viện sĩ quan,chỉ đơn thuần là làm việc theo cách riêng trong 10 năm qua.”
“Mười năm….”
Giống như suy nghĩ của Rain, hắn là thế hệ già hơn. Tuy nhiên, với sự thành thục và khả năng lãnh đạo của hắn, dường như hắn còn già hơn cả thế.
Tuy nhiên, mặc dù hắn là 1 pháp sư, Isuna đã được thăng chức qua kênh thông thường.????
Tại sao mà hắn….?
“Ồ, ta chỉ ở đây vì Deadrim kéo ta đi cùng,” Isuna nói sau khi cảm thấy ánh mắt nghi ngờ từ Rain. “Ta ổn với 1 chiếc Exelia, nhưng nó là về tổng hợp kỹ năng của tôi. Ta không có 1 khả năng đặc biệt nào hết.”
Cái cách mà hắn nói về cô ấy……..
Tông giọng hắn rất thân thiện và ấm áp khi hắn nói về Deadrim. Hắn thậm chí còn không có 1 chút lo lắng nào.
“.....Ngươi có thể nói cho ta thêm sau,” Rain nói. ”Xin lỗi vì đã chuyển chủ đề nhưng cô gái tóc bạc đi cùng ta và cộng sự của ngươi đã đi rồi. Ngươi có biết họ đi đâu không?”
“Có, ta biết. Hai người họ đi ra ngoài khoảng 5 phút trước.”
“Họ?”
Họ đã rời đi khỏi cái hang động an toàn và đi vào trong tuyết.
“Mi biết đấy, lên núi. Họ thấy ánh sáng ở đó và quyết định đi tìm hiểu xem sao. Chúng ta đang hợp tác trong thời gian này nên họ để ta lại để trông chừng ngươi.”
Isuna đề nghị bọn họ đợi các cô quay về. Tuy nhiên, chỉ ngồi 1 chỗ mà không làm gì khiến Rain có cảm giác nặng nề, thứ mà cậu ghét.
“Xin lỗi, nhưng không,” Rain nói khi cậu loạng choạng gượng dậy. Vết thương khiến cử động của cậu trở nên chậm chạp. “Ta sẽ đi sau họ. Nếu họ thấy ánh sáng, có nghĩa là có quân lính ở quanh đây.”
“Ngươi chắc không. Ta khuyên ngươi không làm vậy, nhưng ta cũng sẽ không cản ngươi. Trừ khi…” Isuna dừng ngay tại đó và hạ giọng xuống thì thầm. “...Nếu ngươi đuổi theo họ, ta nghĩ ngươi sẽ ước ngươi không làm vậy khi nhìn thấy những gì ngoài đó.”
Tuyết đã bắt đầu rơi bớt đi.
Họ đi đường nào nhỉ….?
Rain đi qua khu vực có rải rác những cây hạt trần. Tầm nhìn của cậu bị giới hạn, nhưng cậu miễn cưỡng có thể nghe được tiếng súng
ở xa.
Isuna bảo cậu rằng Air và Deadrim thấy ánh sáng kỳ lạ ở ngoài và đã đi thám thính, nó nghĩa là họ không biết mình đang đối đầu với ai. Họ không có manh mối nào về việc họ nhận được tiếp viện từ bên nào, nên họ sẽ không bắt đầu đánh nhau sau đó và ở đó. Tuy nhiên, mọi thứ sẽ thay đổi 1 khi họ nhận được đáp án cho câu hỏi……
Cả Air và Deadrim đều không phải là loại người từ bỏ không chiến đấu nhưng họ đều chỉ hành động theo logic. Cho đến khi họ nhận ra họ hơn về số lượng thì họ sẽ tránh đâm đầu vào chỗ chết. Exelia thế hệ 2 vẫn chỉ là mẫu vật cần nhiều thời gian để mà phát triển. NÓ không đáng để đánh cược mạng sống khi mà trận chiến sắp đến hồi kết.
Nhưng nếu nó đúng là vậy thì tại sao Rain nghe thấy tiếng súng? Ai đã chiến đấu với ai?
“Ta nghĩ ngươi sẽ ước ngươi không làm vậy khi nhìn thấy những gì ngoài đó.”
Lời cảnh báo của Isuna một lần nữa lại vang trong đầu Rain.
Ý hắn ta là sao nhỉ?
Rain băng qua khu rừng bằng cách đi theo những tiếng súng ngắt quãng. Và sau một vài phút tìm kiếm, cậu va vào ai đó. Không….. không phải là ai đó.
Cậu thấy chính mình đang đối mặt với 1 cái xác không có tay chân.
Đây là….
Nó ở trên lớp tuyết. Máu chảy ra từ mặt cắt của vết thương, nói lên việc người này chỉ vừa mới chết vài phút trước. Và chỗ tuyết dính máu tan ra.
Tệ hơn nữa, người đó không phải bị giết ngay lập tức. Tay chân của hắn vương vãi ở xung quanh, rời khỏi thân của hắn. Nói cách khác là—
Ai đó di chuyển hắn ta?
Vết máu ở trên tuyết tạo thành 1 con đường đi tới tay phải của hắn. Tay trái của hắn ở trên đó vài feet…. và cả hai chân ở ngay gần đó. Có nghĩa là người đàn ông đã di chuyển trong khi chân tay bị cắt từng cái một. Hắn đó cố chạy trốn khi hắn chậm rãi bị cắt ra…..
……
Và khi nhận ra điều đấy, Rain có một cảm giác lành lạnh dọc sống lưng mình. Trạng thái của cái xác cho thấy rõ ràng rằng thủ phạm là 1 tên rất tàn nhẫn.
Rain là 1 người lính, nên cậu đã quen với việc bắn vào người khác. Tuy nhiên, trong trường hợp đó, cậu chỉ ngắm vào đầu hoặc ngực. Bắn vào những vị trí yếu hại thì hiệu quả hơn và nó giúp cho kẻ đó không bị đau đớn hơn mức cần thiết. Không may, tên sát nhân đã làm điều này rõ ràng không đồng quan điểm với cậu.
Họ chỉ là đồ chơi với hắn…..
Bất kì ai làm điều này đều đối xử với nạn nhân như là một thứ để chơi đùa. Chúng còn không ngắm vào đầu hay đâu đó ở giữa. Thay vào đó, chúng cắt tứ chi của hắn từng cái một để chắc chắn rằng hắn không chết dễ dàng.
Nếu tên giết người có thể cắt tay và chân gọn gàng như thế này thì chúng cũng có thể dễ dàng cắt đầu hắn ta. Nhưng chúng lại bỏ thời gian ra, cố tình bỏ quên sự sống của nạn nhân và đuổi theo hắn vòng vòng. Chúng chỉ cho hắn chết khi mà đã xé nát hắn ra và cho hắn tràn đầy tuyệt vọng. Vết máu xung quanh tử thi chứng minh rằng hắn đã bị đánh đập và kháng cự đến phút cuối cùng.
Tại sao lại làm thế?!
Rain nuốt lấy cơn buồn nôn trong họng cậu và tiến sâu hơn vào khu rừng. Tuyết đã làm mờ đi những dấu chân.
Cái xác mà cậu tìm thấy là ai? Rain không biết. Hắn mặc một bộ quân phục không có đặc điểm nhận dạng nên không có cách nào để biết hắn ở phe nào. Tuy vậy, họ không ở một mình. Phía xa xa, có hơn 20 người khác mặc quân phục giống họ.
Một người nữa….
Rain tìm thấy cái xác thứ hai. Nó vẫn còn chân nhưng mà cả tay và mắt đều không còn nữa. Sau đó, cậu thấy cái thứ 3. Đầu của nó bị chẻ làm 2, và nó đã bị đâm hàng tá nhát. Và khi Rain đi thêm 600 feet thì cậu thấy 30 cái xác được phủ đầy bởi các vết đâm và chém.
Những cái xác……
Có khoảng ba mươi cái. Có bao nhiêu máu từ chỗ xác chảy xuống tuyết? Không ai trong số họ được chết ngay lập tức. Cậu có thể nói rằng ai đó đã tra tấn họ cho đến khi họ chết. Những hành động vô lễ đó như là một đứa trẻ vô tội vặt cánh của 1 con côn trùng xuống.
Và sau đó….
“Rain, tôi nghĩ nó còn…..?
……Rain cuối cùng cũng đã tới đích.
“Ngươi có nên di chuyển trong cái tình trạng này không?”
Cậu nhận ra giọng nói bình tĩnh rất giống với giọng mà cậu nghe trong hang. Nói cách khác, không có gì làm cô ấy mất bình tĩnh cả. Cô gái trong bộ đồ đen nói với cậu như thể cô gặp cậu ở ngay trên phố.
Tuy nhiên, cả người cô ấy nhuộm màu đỏ. Kiếm của cô ánh lên màu đỏ sẫm, và làn da tươi tắn, quyến rũ của cô được nhuộm đỏ bởi máu.
Chúng ta nên chạy thôi, Rain. Có rất nhiều kẻ địch quanh đây,” Deadrim, cô gái chỉ vừa giết 30 người cảnh cáo cậu. “Chúng liên lạc với đồng minh bằng bộ thu phát không dây, nên có thể có quân tiếp viện đang đến. Ha-ha…” Cô cười khi lau máu trên mặt của mình. Cô ấy nhìn vào chúng
như thể chúng là những giải thưởng cô giành được trong trận chiến chứ không phải là máu của hơn 30 người đã chết.
Máu bao phủ từ đến đến chân cô nhưng có vẻ cô không quan tâm. Thay vào đó, cô nhìn chằm chằm vào khoảng không với ánh mắt trống rỗng. Và không như lúc trước, chúng có màu đen và đỏ…….xen lẫn với nhau.
“Một Hồn ma……,: Rain lẩm bẩm không chút nghĩ ngợi.
“....Hồn ma?” Deadrim hỏi trong khi nghiêng đầu thắc mắc. Nó thực sự trông giống như cô chưa từng nghe từ này trước đây.
Cô ta không biết?
Rain đã chạm chán hàng tá Hồn ma, nhưng chúng đều ý thức được sự tồn tại bí ẩn của mình. Deadrim có vẻ khác, mặc dù đôi mắt của cô ấy đã tiết lộ nó.
Cô gái trong bộ đồ đen, Deadrim. Đồng tử của cô lấp lánh như hồng ngọc, trong khi phần lòng trắng của mắt cô trở thành màu đen tuyền. Đôi mắt pha trộn là đặc trưng của các Hồn ma, chỉ hiện ra khi họ dùng Ma thuật. Và Deadrim quay sang cậu khi nói.
‘Ý ngươi là ta à Rain/ Có phải ngươi vừa gọi ta là Hồn ma không/’
‘....Đúng vậy.’
‘Vậy một Hồn ma… nghĩa là 1 người đã chết, đúng không/’ Deadrim tự gật đầu khi cô nói vậy, xác nhận sự nghi ngờ của cô. Sau đó cô chạm vào mắt mình và biến chúng trở lại màu bình thường.
‘Ta đã mất vài tháng để sống khi không biết mình là ai, nhưng giờ thì tôi rõ rồi.Ta đã chết trước đó….. Kì lạ. Làm sao mà ta sống lại được/’
Rain đã gặp một Hồn ma. Hồn ma Deadrim.
Cô ta…
Rain muốn đi tiếp với cô nhưng bộ thu phát ở túi áo ngực của cậu rung lên, thông báo cho cậu có người gọi tới. Và thế là Rain bấm nút.
‘Chờ đã, Rain.’ Giọng của Air truyền qua thiết bị. ‘Cậu đang ở đâu/’
‘Trước mặt Deadrim.’
‘Vậy thì lặp lại những gì tôi nói với cậu. Kẻ địch xung quanh tăng thêm. Chúng ta đã bị bao vây. Chúng ta cần một Exelia cơ động, nên là hãy về hang ngay.’
Kẻ địch….. Rain vẫn chưa biết chúng là ai, nhưng cậu chọn quay về hang với Deadrim. Ngay khi họ trở về, Air và Isuna đã ngồi vào trong Exelia thế hệ 2 rồi. Ngay lúc Rain và Deadrim vào trong đơn vị đã di chuyển.
‘Chúng ta phải rời khỏi đây.’
Chiếc Exelia rung lên khi nó bắt đầu di chuyển. Bốn cái chân vững chắc của nó hỗ trợ cái khung khi họ tiến sâu vào trong tuyết. Họ không đi theo con đường dự kiến ban đầu. Thay vì thoát khỏi ngọn núi bằng con đường nhanh nhất, họ chọn băng qua khu rừng. Air buộc họ đi theo con đường khiến họ tránh bị phát hiện.
Tuy nhiên, chưa đầy 1 phút, một đợt sóng xung kích lớn từ đằng sau va vào họ.
‘Ngh, ahhhhh!’
Khi cậu nhìn xung quanh, Rain thấy họ đã rơi vào 1 cái hố lớn. Đồng thời, 3 chiếc Exelia cũng theo sát phía sau họ.
Ugh… Tại sao chúng lại tấn công bọn mình/ Không, đợi đã, chúng là ai/
‘Những tên đó không phải ở phương Đông lẫn phương Tây,’ Air trả lời câu hỏi chưa được nói ra của Rain.
Khi cô vận hành chiếc Exelia, cô kể những gì xảy ra khi cậu bị lên cơn lạnh. Mười phút trước, cô và Deadrim rời khỏi hang để thám thính xem những ánh sáng chập chờn đó là phát ra từ đâu. Và họ thấy một tiểu đội 30 người.
Khi nhận thấy bọn chúng có đông người hơn, họ cố trốn thoát. Không may, đơn vị trinh sát đã phát hiện ra họ nên trận chiến đã diễn ra. Deadrim đã tàn sát chúng nhưng chúng đã gửi 1 thông điệp về sự hiện diện của các cô.
Nó giải thích tại sao những cái Exelia theo sau họ.
‘Tôi kiểm tra những tên bị Deadrim xiên nhưng lại không tìm được gì,’ Air nói. Cô
cũng ưu tiên việc thu thập thông tin nên cô đã nghiên cứu những thi thể trong khi Deadrim đi cắt tiết bọn chúng. ‘Chúng không có trang bị hay ID của phe nào cả. Không đời nào mà nguyên một tiểu đội chỉ đơn giản là mất ID, nên nó
phải có 1 hệ thống nào đó. Thêm nữa, tiếp viện của chúng đến quá nhanh.’
‘Quả là có mùi mờ ám,’ Deadrim nói. ‘Liệu có khả thi không khi mà 1 vài đội quân không thuộc cả miền Đông lẫn miền Tây đến đây đầu tiên/ Ý ta là, có một lực lượng cấp cao được thành lập để chiến đấu. Một thứ như thế không thể chỉ tự dưng mà xuất hiện được.’
Họ tình cờ bị rơi khỏi tàu. Xác xuất chúng xảy ra khi một số đơn vị địch thâm nhập vào lãnh thổ phía Đông có lẻ không phải là số 0, nhưng nó cũng không phải là không có khả năng. Thêm nữa, không tên nào trong số 30 tên đó mang những thứ có thể xác định chúng là quân của 1 phe nào đó. Tất cả được hoạt động quá hoàn hảo, như thể là chúng dự đoán trước là sẽ chạm chán với các phe đối địch.
Dựa vào giọng điệu của Deadrim, chúng không thể nào đến từ Harborant được. Và dù sao đi nữa thì những tên mới đến không thể xác nhận này đã xuất hiện với trang thiết bị hoàn hảo cho tình huống này.
….
Rain suy nghĩ kĩ về diễn biến sự việc một lần nữa. Một điều gì đó… Một điều gì đó rất kinh khủng. Exelia thế hệ 2. Deadrim, người đã tấn công đoàn tàu với một chiếc Exelia. Và bây giờ, một đội quân vô danh không thuộc nước nào.
Điều gì xảy ra nếu toàn bộ chuyện này không chỉ là một loạt sự kiện ngẫu nhiên/ Điều gì xảy ra nếu ai đó đã lên toàn bộ kế hoạch ngay từ đầu/
….
Rain rùng mình. Nó như thể là cậu vừa tìm được cái gì đó rất quan trọng nhưng mà không thể nắm bắt được.
Không, không phải bây giờ…
Cậu lắc đầu và cố gắng xua tan đi nỗi sợ đang trào dâng trong cậu. Cậu phải tập trung xử lí kẻ địch trước mặt họ.
Rain quay quanh, nâng khẩu súng lên và bắn Ma Đạn vào đơn vị đang đuổi theo họ. Dư chấn tạo thành 1 cảm giác đau đớn dọc vết thương của cậu, nhưng cậu không cho phép việc họ trong như 1 mục tiêu bị động, bất lực khi mục tiêu của họ trốn thoát.
Ba chiếc Exelia của kẻ địch vẫn theo sát họ. Air là một người lái xe giỏi hơn nhiều lần chúng và có thể dễ dàng cắt đuôi chúng nếu như nó chỉ có 1 đơn vị địch. Không may, cô phải tránh cả 3 cùng 1 lúc nên tốc độ bị giảm dần mỗi khi cô né một đòn tấn công. Chúng chậm rãi thu hẹp khoảng cách với họ, như thể đang thắt 1 sợi dây thừng xung quanh cổ họ.
Khốn nạn… Chúng ta có thể làm gì đây/
Số lượng mang lại lợi áp đảo trong một trận chiến Exelai. Kể cả kĩ năng siêu việt của Air cũng không đủ để bù lại bất lợi về số lượng. Rain nhìn quanh, cố gắng nghĩ cách để thoát khỏi cái tử cục này, nhưng những cái cây phủ tuyết chả mang lại giải pháp gì.
Cuối cùng thì họ cũng thoát khỏi rừng cây và đến một cánh đồng rộng rãi nơi cung cấp một tầm nhìn tốt. Họ tìm thấy 1 vùng tuyết lớn mà không có 1 cái cây nào ở trên nó.
Đây là……
Rain mất một lúc để nhận ra rằng họ đang ở đâu.
‘Một cái hồ băng,’ Air thầm thì ở phía trước cậu. ‘Nước đã bị đóng băng lại, và nó đủ cứng để chúng ta có thể lái trên bề mặt nó.’
‘Vậy bây giờ, chúng ta….’ Rain từ từ dừng nói khi nhận ra là họ ở trên mặt băng. ‘Sao chúng ta không dùng Ma Đạn để phá vỡ băng/’
‘Hmm/’
‘Nếu chúng ta tạo 1 cái hố ở dưới kẻ địch, chúng sẽ chìm vào trong nước. Cả 3 bọn chúng đều ở sau chúng ta, nên ta phải phá vỡ một khu vực mà chúng ta đã đi qua.’
Nó là 1 cái bẫy đơn giản. Và ý tưởng của cậu đã tạo 1 ý tưởng tuyệt vời, vì những chiếc Exelia chỉ là đống phế liệu nặng kí khi mà bị rơi vào dưới nước.
‘Nó sẽ không thành công.’ Air lắc đầu nói sau khi cô phân tích tình huống. ‘Từ những gì tôi thấy, chỗ băng này phải dày ít nhất 6 feet. Sóng xung kích từ Ma Đạn của cậu sẽ không thể nào phá vỡ nó. Chúng ta không thể phát động 1 cuộc tấn công bất ngờ và phá vỡ băng chỉ với 1 phát bắn. Nhưng chắc chắn, hãy tiếp tục đi. Thử đi. Chúng ta có vẻ không còn lựa chọn nào hay hơn đâu.’
Rain nâng súng lên và bắn một viên Ma Đạn mạnh mẽ. Nhưng đúng như Air nói, chỗ mà cậu bắn trúng không vỡ ra, cả sóng xung kích cũng không truyền đến phần còn lại của tảng băng. Bề mặt của chỗ băng vẫn còn nguyên. nên 3 đơn vị vẫn tiếp tục theo đuôi họ. Rain nghĩ họ sẽ duy trì tình trạng này, nhưng—
‘Tiếp tục đi đi và đưa chúng ta ra khỏi cái hồ này,’ cô gái vẫn im lặng cho đến giờ nói.
‘Tiếp tục ư/ Khi mà chúng ta ra khỏi cái hồ này, chúng sẽ bắt được chúng ta.’
‘Cứ làm đi.’ Deadrim nhấn mạnh. ‘Nghe đây, Air, giữ chúng lại 1 phút thôi…. Không, ít hơn. Ta sẽ lo phần còn lại… với Ma Đạn của ta.’
Ma Đạn của Deadrim…./
Rain nhớ lại việc Deadrim là 1 Hồn Ma, một thực thể siêu nhiên được trang bị một thần tính độc nhất nắm giữ Ma Đạn vượt xa các pháp sư thông thường. Viên Đạn Qủy mà Air và Rain sở hữu sử dụng thần lực của dòng dõi Belial. Và vì Deadrim là 1 Hồn Ma, cô ta chắc chắn có năng lực ngang bằng với nó.
‘...Ta không thể nói là tin ngươi đến vậy, nhưng chúng ta sẽ phải ra khỏi hồ ở một nơi nào đó.’
‘Đúng. Thế là tốt.’
‘Ngươi có kế hoạch gì/ Có thể bọn ta có thể giúp.’
‘Cho ta mượn khẩu súng. Khẩu nhỏ cũng được.’
‘.......’ Air lặng lẽ ném một khẩu súng lục cho cô.
‘Còn gì nữa không/’
‘Còn gì…/ Hed, ngươi không cần phải chuẩn bị gì nữa đâu,’ Deadrim nhếch mép nói. ‘Ta sẽ xong trong một lúc thôi.’
Chiếc Exelia của họ đã thoát ra khỏi hồ băng, và một vài giây sau. một cái theo sau họ cũng ra khỏi đó. Với điều đó, lựa chọn phá vỡ lớp dưới chân họ đã biến mất.
Đơn vị của kẻ địch tăng tốc và phóng thẳng tới chỗ họ.Deadrim nâng súng của cô lên đáp ứng lời thách thức của chúng. Đó là lần đầu họ thấy cô dùng súng thay vì kiếm.
Cô ta làm gì vậy……/
Rain nhìn cô như 1 con chim ưng, cố gắng ghép nối bản chất năng lực mà cô sắp sử dụng. Cậu muốn biết nhiều hơn về Ma Đạn đặc biệt của cô. Cho đến giờ, cậu từng thấy cô khai triển tất cả các loại tấn công khó hiểu nhưng cậu vẫn không thể hiểu nổi cô ta làm vậy như thế nào. Năng lực của cô thách thức hết các thường thức bình thường và logic.
Cô ta tấn công con tàu như thế nào/ Cô ta đâm Rain như thế nào/ Cô ta giết 30 tên lính như thế nào/ Rain không thể trả lời những câu hỏi đấy. Và đó là lý do…
Deadrim…..1
….cậu căng mắt ra, cố gắng nhận thức hành động của cô. Nhờ vậy, mà cậu thấy nó. Deadrim nạp 1 viên đạn. Một viên đạn màu xanh lam.
….Xanh lam ư/
Cô nạp 1 viên đạn có màu sắc khác thường vào trong súng. Và sau đó….
‘Kích hoạt.’
…..cô bắn nó.
Viên đạn xanh lam, thứ trông không giống những gì mà Rain từng thấy, bay trong không khí. Deadrim quay lại và bắn về phía trước kẻ địch, nhưng phát bắn đó không
trúng vào bất kì một chiếc Exelia nào. Nó đi vào giữa chúng, cắt xuyên qua phần không khí trống rỗng trước khi gửi mình vào trong cái hồ băng mà họ chỉ vừa đi qua xong.
Viên đạn chỉ tạo thành âm thanh nhỏ nhất khi nó va vào băng. Không có tiếng nổ chát chúa nào vọng lại. Nó chỉ đơn giản là chìm vào trong băng.
Cô ta bắn trượt sao /
Tuy nhiên, đó chỉ là những gì lướt qua tâm trí Rain….
….một thứ gì đó đã nghiền nát 3 đơn vị kẻ địch và chúng phát nổ ở dưới sức ép khổng lồ.
Cái quái gì vậy/1
Một tiếng ầm ầm dữ dội làm rung chuyển màng nhĩ của Rain. Cả cơ thể cậu rung lên như thể bị điện giật, đủ mạnh để làm cậu ta không nhìn thấy gì. Nó làm cậu tràn ngập nỗi kinh hoàng về cái chết. mặc dù nó chỉ xảy ra trong 1 lúc.
Rain sợ rằng kẻ địch sẽ bắn vài viên Ma Đạn về phía họ. Những không phải vậy. Một thứ khác đã diễn ra. Rain cảm thấy sốc trước những gì xảy ra.
Đây là…..
Băng. Tất cả những gì cậu thấy là một khối băng khổng lồ, dày 6 feet.
Nó che phủ con đường mà họ đi qua, hoàn toàn …………….. hộ tôi đoạn này xd
Cái kích thước khổng lồ đó ở trên 3 chiếc Exelia đã bị đè bẹp đến mức không thể nhận ra được. Kể cả cái khung chắc chắn của nó cũng chỉ là tấm các tông trước khối lượng lên đến cả chục tấn.
Cái quái gì vừa diễn ra vậy/1
Rain không thể hiểu ngay lập tức. Tuy nhiên khi nhìn xuống dưới, cậu nhận ra thứ gì đó làm cho cậu dựng tóc gáy.
Chỗ băng ở dưới hồ đã biến mất.
Ah……1
Hai hecta bề mặt băng ở trong hồ đã biến mất, để lại mỗi chỗ nước đang dâng lên sau nó. Khối băng ở trên bề mặt, một khối lượng khổng lồ đã bị di chuyển tới một chỗ khác trong nháy mắt.
‘Viên đạn mà ta sở hữu là đạn xanh lam,’ Deadrim nói khi cô quan sát tác phẩm mà cô gây ra. Mắt cô đã chuyển thành 2 màu đan xen quen thuộc của một Hồn ma. ‘Nó thay đổi vị trí của những thứ nó bắn vào.’