Rain chầm chậm lấy lại ý thức của mình, đầu óc cậu vẫn còn chao đảo bởi sát thương từ sóng xung kích ban nãy.
……
Tầm nhìn của cậu đã quay về trạng thái bình thường, và ý thức lu mờ dần lấy lại được sự tỉnh táo.
“...Khự,” cậu vừa rên rỉ vừa cố mở toang đôi mắt.
Chuyện gì vậy?
Khung cảnh xung quanh chỉ toàn một màu trắng lạnh lẽo trải dài đến điểm cực cùng của mắt người. Rain đã ngã vào đống tuyết. Vào giây phút cậu cố đứng dậy, một cơn đau khủng khiếp trên ngực trái ngay lập tức lan tỏa khắp cơ thể, cùng vị trí với nhát kiếm đâm từ cô gái bí ẩn kia.
Aaah…
Thanh kiếm vẫn còn cắm sâu trong ngực cậu.
Chết tiệtttt....
Toàn bộ thân trên của cậu thật nặng trĩu. Thanh kiếm...bằng thép...như đang cố kéo cơ thể cậu chùng xuống, nó đâm từ sau lưng xuyên qua trước ngực. Thanh kiếm đã làm tốc độ máu chảy chậm lại, nên giờ mà rút nó ra thì chẳng khác nào tự hủy cả. Và rồi, Rain không còn lựa chọn nào ngoài cách đứng dậy với thanh kiếm vẫn còn lủng lẳng đằng sau lưng.
Mình đang ở đâu thế này?
Cậu không còn ở trên con tàu nữa. Quang cảnh chỉ toàn tuyết trắng và cây cối cao chênh vênh xung quanh cậu chứng tỏ rằng cậu đang ở giữa một khu rừng. Và không có bóng dáng một ai ở trong tầm mắt. Cậu đã đáp đất ở ngay một ngọn núi đầy tuyết, không một bóng người.
Các mảnh vỡ vụn đang bừng cháy, bốc khói nghi ngút và tàn dư của các vật thể nhân tạo nằm rải rác ở khắp nơi. Rain nhủ thầm rằng có lẽ chúng thuộc về con tàu hỏa mà chỉ một lúc trước cậu còn ngồi trên nó. Còn có vô số kể các mảnh kim loại, góp phần làm bùng lên đám khói đen vào trong không khí.
Chuyện gì đã xảy ra vậy chứ…?
Tại sao cậu lại thành ra như thế này? Ngay vào lúc Rain đang tự hỏi bản thân mình, tình hình đã…
『Rain!』
...có người nào đó vừa gọi tên cậu. Tất nhiên rồi, vì cậu đang thực sự ở một mình, nên cậu không hề kỳ vọng rằng sẽ có giọng nói của người khác vang lên. Có ai đó đang gọi cậu.
『Rain, cậu có ở đó không?! Cậu có nghe thấy tớ không?!』
“Giọng nói này…”
Âm giọng rè rè phát ra từ chiếc điện đàm vô tuyến đeo bên hông cậu, nó là thứ mà Athly đã đưa cho cậu vào lúc hai người bắt đầu phiên gác. Rain nhanh chóng nhận ra chất giọng này thuộc về ai.
“Athly…”
『Rain!』cô la lớn, dường như cô vừa thở phào nhẹ nhõm. 『Tạ ơn trời. Tớ đã cố liên lạc với cậu suốt một lúc lâu nhưng lại không nhận được hồi đáp...』
“Sao cơ…?”
『Hửm!』
“Chuyện gì đã xảy ra vậy…?”
Phải may mắn cho cậu lắm vì chiếc điện đàm vẫn còn hoạt động bình thường, nhưng cậu không có thời giờ để bận tâm về điều đó. Ưu tiên hàng đầu bây giờ là phải nắm bắt được tình hình hiện tại.
『Ừm, một phần của con tàu đã bị cho nổ tung và nó đã trượt đường ray rồi lao thẳng xuống núi.』
“Khoan đã, là sao cơ?”
『Ba khoang giữa đã trượt xuống vách đá, kéo theo cả đống hàng theo. Phải khó khăn lắm mới bảo vệ được phần còn lại của đoàn tàu, nhưng ba toa ở giữa lại không thể làm gì được.』
Rõ ràng là cậu vừa lao thẳng xuống vách núi.
Trèo lên không phải là lựa chọn hay ho rồi…, Rain suy nghĩ rồi ngước mắt nhìn lên. Cậu đang đứng phía dưới vách đá mà mới lúc trước đây thôi cậu còn hướng mắt nhìn xuống. Vách đá chắc cũng nghiêng dốc tầm sáu mươi độ, khiến việc trèo lên là hoàn toàn không thể.
Thêm nữa, cơn gió cuốn theo tuyết trắng đang thổi vun vút ở trên kia, che phủ hoàn toàn phần đỉnh của vách đá. Chắc hẳn là tuyến đường ray đang nằm sau bức màn trắng tinh đó. Rain nhận ra vị trí mà mình đã ngã xuống.
Vậy đó là mọi chuyện đã xảy ra…
Việc đó cũng đã giải thích luôn vì sao lại có hằng hà sa số các mảnh vỡ ở khắp quanh cậu. Khung toa tàu đã nát vụn bởi ảnh hưởng của cú rơi. Còn Rain thì bị mất ý thức trong suốt quá trình đó. Cậu có lẽ đã mất mạng trong vụ va chạm vừa rồi, nhưng xem ra là thần may mắn vẫn cố gắng gượng mà cứu cậu thêm một lần.
『Nhân tiện, những người khác và tớ vẫn còn an toàn vì lúc đó đang ở các toa khác, nên họ đã quyết định tiếp tục nhiệm vụ hộ tống. Từ lúc chúng tớ phát hiện ra cậu đã rơi khỏi đoàn tàu, tớ đã cố liên lạc với cậu qua chiếc điện đàm...』
Mọi thứ dần được làm sáng tỏ qua lời nói của Athly.
『Rain, cậu ổn chứ? Các sĩ quan phụ trách nói họ sẽ điều động một lực lượng giải cứu ngay lập tức, nhưng rơi từ trên cao xuống thế kia chắc cũng đau lắm.』
“Tớ...ổn mà. Cậu không cần phải lo gì đây,” Rain nói dối cô. “Tớ không bị sao cả.”
Cậu không thể để cho Athly biết về tình trạng của bản thân ngay lúc này. Làm thế chỉ tổ khiến cô ấy nảy sinh thêm mối lo không cần thiết.
“Tớ đã kiểm soát được tình hình rồi,” Rain đáp lại. Một thương binh sẽ chỉ làm ngáng chân một đội quân mà thôi.
“Tớ nghĩ tớ sẽ… chờ ở đây cho tới lúc đội giải cứu đến. Hãy tập trung vào việc bảo vệ chuyến hàng đi. Vụ nổ khi nãy được gây ra bởi một tên lính của Tây Quốc. Sắp có nhiều hơn nữa chuẩn bị tập kích các cậu.”
Và sau khi nói hết câu, Rain ngắt liên lạc. Bình thường thì cậu sẽ để bật chiếc điện đàm rồi để đó, nhưng cậu muốn giữ bí mật về vết thương của mình. Nếu cậu mà thở ra thêm mấy câu nữa chắc ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ đầu của cậu.
Aaah…!
Vào khoảnh khắc tâm trí cậu chỉ lơ đễnh đi trong một giây, cơn đau làm cậu đau đến điếng cả người. Cậu đặt một tay lên ngực, và nhớp nháp máu dính lên bàn tay cậu. Athly đã bảo sẽ có một đội giải cứu được triển khai để đến đón cậu, nhưng ở giữa một vùng đồi núi như thế này, tuyết rơi thì dày đặc, nên họ sẽ mất kha khá thời gian để tìm cho ra vị trí của cậu.
Liệu mình có gắng gượng nổi đến lúc họ đến đây không nhỉ…? Có vẻ là bất khả thi rồi!
Cậu sẽ chết vì mất máu hoặc chết cóng ngoài này mất. Cậu không thể ngồi đợi tới thời điểm họ đến giải cứu được.
Chết tiệt…
Sự hối hận ngập tràn trong cậu. Cậu cảm thấy mình là một tên ngu ngốc không hơn không kém.
Chuyện gì đã xảy ra vậy…? Rain hồi tưởng lại khoảnh khắc đụng độ với cô gái vận đồ đen từ đầu đến chân, người đã phục kích đoàn tàu với một cỗ Exelia. Mặc dù không có chút thông tin gì về cô ta nhưng cậu vẫn cố cầm súng lên mà chiến đấu.
“Chờ đã!”
Air đã cố ngăn cản cậu, nhưng tiếc là bất thành.
Đừng có coi tôi như một đứa vô tích sự! Cậu đã nghĩ vậy, và cậu đã khước từ lời khuyên chân thành của cô như một đứa con nít.
“Rain, đừng! Tránh xa cô ta ra!’
Cậu đã bỏ ngoài tai lời của cô… và sự cứng đầu đã khiến cậu phải chôn chân ở đây, ngay trên bờ vực của cái chết. Toa tàu mà mới khi nãy cậu còn ngồi trên giờ đã rơi xuống vực thẳm, còn tặng cho cậu một vết thương đang rỉ máu.
Chó chết…
Cơn hối hận lại bừng lên trong cậu một lần nữa. Cậu căm ghét sự ngu xuẩn của chính mình. Air đã biết rõ mọi thứ. Cô đã luôn cố chỉ dẫn cho cậu bằng lời lẽ đúng đắn xuyên suốt nhiệm vụ hộ tống này. Rain còn cho rằng Tây Quốc sẽ không bao giờ tập kích họ và lơ là mất cảnh giác. Nhưng chúng đã phái đi một ma pháp sư mạnh mẽ đến mức có thể hạ gục Rain chỉ trong nháy mắt. Đó cũng là bằng chứng cho thấy Tây Quốc đang nhắm đến dòng Exelia thế hệ mới này.
Dường như suy nghĩ của cậu đã xoay chuyển tức thì. Nhưng nếu khi trước cậu có thể giữ bình tĩnh và dừng tay ngay khi Air cảnh báo cậu...thì không chừng họ đã bảo vệ được đoàn tàu rồi. Không chừng là cậu có thể tránh được khỏi vết thương thập tử nhất sinh này. Không chừng cậu vẫn còn ở cùng với các đồng đội của mình.
Giờ cậu mới thấu hiểu về hành động con nít của mình. Air đã luôn miệng bảo cậu trong lúc hai người tranh luận với nhau nảy lửa.
“Chắc chắn là không rồi. Đừng có tỏ ra con nít nữa. Và đừng có nhét chữ vào mồm tôi.”
Khi cô ấy gọi cậu là con nít, sự bực tức của Rain đã sôi sùng sục như dung nham. Suy xét về bản tính giận dữ thiếu kiểm soát của cậu cũng đủ biết hậu quả đã kinh khủng đến mức nào. Cậu thực sự là một tên ngốc hết thuốc chữa.
Có gì đó…
Phải có gì đó mà cậu có thể làm được. Đối với tình hình tệ hại như thế này, chết mà đem theo cả cảm xúc hối hận không thể giải bày của mình thực sự còn tệ hơn thế nhiều. Cậu cố tập trung và động não nghĩ ra một phương án cho cái tình thế này. Cậu không có cách nào để sửa chữa lại lỗi lầm của mình, nhưng ít ra cậu không thể nào làm mọi chuyện tồi tệ thêm được nữa. Và cứ như thế, cậu lặng im một lúc lâu để trầm tư.
Ngay lúc này đây, mình đang ở dưới chân một vách đá với một thanh kiếm vào trong ngực. Mình cần tìm cách để quay lại trên đó…
Không may thay, ngay vào thời điểm cậu sắp suy nghĩ ra một giải pháp khả thi thì…
“Quao!”
“Ah…!”
...một giọng nói bất thình lình vọng đến tai cậu.
“Thì ra là ngươi đáp đất ở chỗ này.”
Cậu hướng ánh mắt về phía người lính Tây Quốc vừa tấn công đoàn tàu.
“Làm cách nào mà…?”
“Ngươi vẫn còn giữ thanh kiếm đó kể cả khi rơi xuống từ chừng đấy độ cao, nhưng ngươi vẫn sống sót. Hẳn là ngươi có tố chất làm ma pháp sư đấy. Hay là do ngươi may mắn nhỉ..? Hừm, mà ra sao thì chả quan trọng với ta.”
“Ngươi đang làm gì ở đây…?”
Cô gái mà khi nãy đã làm toa tàu rơi xuống đây.
“Không cần phải cảnh giác làm gì. Ta không có ý định ăn tươi nuốt sống ngươi hay gì đâu…”
Bộ quần áo mà cô ta đang mặc đã bị tổn hại ít nhiều. Có vẻ cô cũng vừa rơi khỏi vách đá, giống hệt Rain, nhưng giờ cô đang đứng trên lớp tuyết mà trên cơ thể không hề có vết sứt sẹo nào. Cô ta vẫn bình an vô sự được sao?
“Ta có chuyện với ngươi đây,” cô ta nói rồi đồng thời rút ngắn khoảng cách với Rain.
“Ngươi thấy đấy, ta chỉ có mỗi một thanh kiếm thôi.”
Tốc độ của cô nhanh hơn tốc độ rút súng của cậu, cô nhanh chóng luồn ra sau cậu và…
“Tiếc là ta phải lấy lại thứ này.”
...với lấy thanh kiếm.
Không đời nào…!
Cô ta rút thanh kiếm ra khỏi ngực Rain với một tiếng xoẹt gọn ghẽ vang lên.
“GAAAAAAHHHH!”
Cơn đau dấy lên y hệt lúc cô đâm thanh kiếm vào cậu, và cậu vẫn phải gắng gượng chiến đấu mặc dù đầu óc dần mất đi ý thức. Nhưng trải nghiệm này sắp sửa tồi tệ hơn rồi…
“Đừng có la hét. Ta sẽ xiên người nếu dám làm thủng màng nhĩ của ta đấy.”
Cô ta thúc nòng khẩu súng lục chuyên sử dụng cho công việc ám sát của mình vào vết thương của Rain. Đầu nòng súng nhanh chóng chuyển sang màu đỏ tươi của máu.
“Nhưng thế này sẽ hơi đau đấy.”
Cô ta siết cò, và Rain cảm nhận được một luồng khí nóng phụt vào chỗ vết thương, hệt như có dòng kim loại nấu chảy bị đổ lên người cậu và đang dần chạy dọc khắp toàn thân.
“Gaaah--AAHHHH!”
"Chỉ là trị liệu ngoài da thôi mà, nhưng ít ra nó sẽ cầm được máu.”
Đó không phải là một đòn kết liễu mạng sống cậu, cũng chẳng phải là đạn chì bình thường, mà là Thần Thuật đạn. Viên đạn được yểm ma lực tạo nên một lượng nhiệt lớn. Nó đã đốt vết thương của Rain chỉ trong chớp mắt, đạt nhiệt độ đủ lớn để có thể làm tan chảy cả kim loại.
Khoan… Cô ta đã… cầm máu cho mình?
Đây là một hình thức sơ cứu khá thốn, nhưng chính nó đã cứu mạng Rain.
Nhưng...tại sao? Rain không thể hiểu được ý định của cô. Cô ta đạt được lợi ích gì khi giữ cho cậu còn sống chứ?
Ngay vào lúc ý nghĩ đó lóe lên trong tâm trí cậu, cô ta đã ngồi lên sau lưng và giữ lấy hai tay cậu.
“Ta cần trói hai tay ngươi lại đã.”
Rain vì quá đau đớn nên không thể chống cự được. Ngoài ra, cô gái ấy dường như làm chuyện này khá thành thục. Cô ta lấy một sợi dây da được quân đội sử dụng để trói tay trói chân tù binh và buộc vòng quanh cổ tay Rain, rồi siết chặt nó.
“Giờ chúng ta nên làm gì đây?” Cô tự hỏi bản thân mình sau khi trói hai tay cậu lại xong.
“...Sao cơ?”
“Có muốn nói gì không?”
“Cô là ai...và là cái gì?”
Rain không biết gì sất về cô cả. Tại sao một cô gái xinh xắn chỉ trạc tuổi lại lông bông ở ngoài chiến trường như thế này? Tại sao cô lại tập kích chuyến tàu? Rồi tại sao cô lại đâm cậu, và...còn không dứt điểm cậu luôn đi?
“Ngươi có muốn biết tên của ta không?” Cô gái trong sắc đen lên giọng hỏi. Cô đang giữ chặt lấy thanh kiếm ở đằng sau lưng và hỏi cậu một câu mà không chút ấp úng. “Ta là Deadrim, quân nhân đến từ Tây Quốc.”
Tấm phông nền tuyết trắng ở chung quanh làm cô trở nên xinh đẹp đến lạ kỳ.
“Giết ngươi ở đây thì dễ thôi,” cô thẳng thừng tuyên bố trước khi ra một lời cầu khẩn--hay nói chính xác hơn là thương lượng. “Thật ra, nếu gặp trường hợp khác, ta sẽ bỏ rơi một tên lính của phe địch, nhưng ta không thể làm thế với ngươi ngay lúc này.”
“Hả…?”
“Nhìn lên trên đi.”
Rain hướng mắt về hướng được chỉ định, và cậu không thấy thứ gì cả. Một khoảng không trắng tinh chắn ngay trong tầm nhìn của cậu. Rồi cậu nhìn xung quanh và nhận ra tầm nhìn của mình đang cực kỳ bị giới hạn. Thứ đầu tiên là cây cối, và tuyết rơi càng lúc càng dày đặc. Tình hình đã trở nên tồi tệ hơn vào thời điểm cậu tỉnh dậy.
“Ngươi có nhận ra vấn đề không? Tiết trời đang lạnh đến đóng băng thế này, và tuyết thì rơi mãi không ngừng… Mọi chuyện đang chuyển biến xấu đi, kể cả một người khỏe mạnh vẫn sẽ chết vì cóng lạnh chỉ trong một vài giờ đồng hồ. Và rất không may, ta chưa từng được huấn luyện để sống sót ở vùng núi tuyết, nên ta nghĩ một quân nhân thường trực như ngươi sẽ tốt hơn ta ở khoản này.”
Nói cho dễ hiểu thì cô muốn mượn vốn hiểu biết của cậu. Để hợp tác với cô cho đến khi cả hai người tìm đường ra khỏi ngọn núi này. Đổi lại, cô sẽ tha mạng cho cậu.
“Ta thực sự không hề mong muốn chuyện này chút nào,” Deadrim nói. “Ta đã lên kế hoạch là trộm món hàng thật nhanh rồi phắn ngay lập tức, nhưng cộng sự của ta đã bị cuốn theo con tàu nên ta phải đi tìm hắn.”
Chuyện là vậy, nên cô muốn hợp tác với cậu. Tất nhiên rồi, thế này còn nguy hiểm là một lời mời nữa. Rain không có lựa chọn là nói không với cô ta. Cô ta có thể giết cậu nếu cậu từ chối, nhưng đó không chỉ là mối nguy duy nhất mà cậu phải đối mặt. Rain đang ở trong trạng thái bị thương nghiêm trọng, nếu bị bỏ mặc ở đây, cậu sẽ bị cóng đến chết.
Không được… Kể cả khi mình đồng ý giúp cô ta… Deadrim vẫn có thể giết cậu bất cứ lúc nào, nhất là khi cậu không còn giá trị để lợi dụng. Suy cho cùng, cô ta là một quân nhân đến từ quốc gia đối lập. Mạng sống của Rain giờ chỉ còn phụ thuộc vào thời gian từ khi cô gái này nảy ra ý tưởng dùng cậu để thoát khỏi ngọn núi tuyết này.
Mà mình không có lựa chọn nào cả… Ở thời điểm hiện tại, cậu buộc phải hợp tác. Với vết thương như thế này, Rain không còn khả năng chiến đấu. Thật là một thỏa thuận bất công khi mạng sống của cậu hoàn toàn nằm trong tay Deadrim. Nhưng chừng nào cậu còn cố bấu víu lấy sự sống, cơ hội sống sót của cậu vẫn còn đó. Hơn nữa, việc ưu tiên lúc này là phải giữ toàn mạng trước đã.
“Hừm, giờ ngươi muốn sao? Ngươi sẽ giúp ta chứ?” Deadrim đang giục cậu đưa ra câu trả lời.
Nếu mình có thể nói không thì…
“Tôi có ý này,” Rain lên tiếng.
“Vậy thì nói đi.”
“Dù ta có thoát ra khỏi ngọn núi, nơi này vẫn là một vùng đất bất định. Không có bất kỳ ai sinh sống trong bán kính hai mươi lăm dặm. Ngoài ra chúng ta không thể đi được đâu xa mà không có vật dụng nào trong tay. Chúng ta vẫn có thể thử nếu cô muốn, nhưng sao thì chúng ta cũng toi thôi.”
“Sao, vậy là ngươi muốn ngồi đây đợi tuyết hết rơi à?”
“Thế thì quá mạo hiểm. Chúng ta còn không biết nó có xảy ra hay không, mà ngồi chờ ở đây mà không có chút thực phẩm hay trang thiết bị cũng không phải là một lựa chọn hay.”
Tình hình này có lẽ không có lợi cho họ. Và trong đầu đã nảy ra một ý tưởng, Rain liền nêu ra một giải pháp khả thi nhất đồng thời để kéo dài mạng sống của cậu.
“Toa tàu đã rơi xuống cùng chúng ta khi nãy. Hãy đến đó tìm thức ăn hay bất cứ máy móc nào mà chúng ta có thể sửa chữa được.”
Họ phải đi dọc theo vách đá để tìm được nó, và cũng có khả năng là họ sẽ chạm mặt cộng sự của cô. Rain và Deadrim bị văng ra khỏi toa tàu, nên nó sẽ không rơi xuống cùng vị trí với hai người. Tính ra nó sẽ rơi không quá xa khỏi họ, nên phạm vi tìm kiếm rộng chừng một dặm là cùng.
Tuyết rơi dày đặc đã hạn chế mạnh tầm nhìn của họ, còn không thể nhìn được vật thể ở cách vài mét. Nên họ bắt đầu chuyến hành trình với người đi đầu là Rain.
“Cô gái đã ở với ngươi ban nãy…”
“Cô gái nào cơ?”
“Người ở trên toa tàu,” Deadrim thì thầm, nòng súng của cô đang lăm lăm vào lưng Rain. “Cô ta trông cực kỳ trắng… À không, là bạc chứ. Cô ta có dáng người nhỏ nhắn và bề ngoài trông khá ngây thơ, nhưng cô ta không hề do dự khi hất văng cả toa tàu xuống vách đá. Ả gan phết đấy, kỹ năng thiện xạ cũng đáng gờm thật. Ta biết chúng ta là kẻ địch, nhưng ta phải thừa nhận, cô ta có năng lực đấy. Cô ta đã sử dụng Thần Thuật Đạn để ghìm chặt ta tại chỗ và an toàn cho nổ văng toa tàu ra khỏi đường ray. Ta đã bất ngờ khi nhìn thấy chiến thuật như vậy trên chiến trường hiện đại.”
Những lời từ miệng cô ta khiến cậu nghi ngờ rằng chính Air đã cho nổ chuyến tàu…
Thì ra là vậy à…
Quân địch không có lý do gì để cho nổ con tàu trong tình huống đó. Nếu chúng muốn làm đoàn tàu trượt khỏi đường ray, chỉ cần một phát đạn bắn tỉa từ khoảng cách đủ gần là được rồi. Lý do duy nhất bọn chúng tự thân tấn công vào đoàn tàu là vì không muốn gây hư hại đến món hàng.
Thoạt nhìn qua thì đây có vẻ là một lựa chọn một mất một còn, nhưng nếu tính thêm cả sự hiện diện của đám Exelia thì giải pháp của Air là tương đối hợp lý. Nếu cô không loại bỏ đối phương ngay trong thời khắc đó, cả đoàn tàu cũng sẽ gặp nguy hiểm theo.
Tây Quốc chỉ điều đi mỗi một đơn vị, thế có nghĩa là họ hoàn toàn tự tin vào khả năng hoàn thành sứ mệnh được giao của cặp đôi này.
……
Rain đã chứng kiến một chuỗi các sự kiện kỳ lạ. Cỗ Exelia tấn công từ phía trên, nhưng không hề có dấu hiệu rằng nó đã nhảy khỏi một vị trí nào đó. Cỗ máy nặng cả tấn cứ thế đáp thẳng xuống nóc của toa tàu.
Nó xuất hiện từ trong hư vô…
Hiện tượng này về mặt vật lý là điều không thể nào xảy ra. Một vách đá gần như thẳng đứng ở phía bên phải con tàu, trong khi đó là một sườn núi dốc cao 160 feet ở ngay bên trái. Một cỗ Exelia không đời nào có thể vượt qua loại địa hình kiểu đấy nhưng rồi nó vẫn xuất hiện.
Có thứ gì đó...đại loại là một thể loại mánh khóe gì ở đây.
Kẻ tấn công cậu, Deadrim, đã làm được một điều mà cậu không thể ngờ tới. Và cho đến khi cậu có thể hiểu được cách thức hoạt động của mọi chuyện, cậu chẳng thể đưa ra một quyết định nào kịp thời nữa.
“Đứng lại đó,” Deadrim bất chợt kêu lên trong khi cậu đang vắt óc suy nghĩ.
Rain đứng như trời trồng tại một chỗ.
“Ta ngửi thấy mùi khói,” ả nhận ra có điều bất thường.
Và thực vậy, sau khi hít một hơi thật sâu, một mùi khói xộc vào trong mũi Rain. Dựa theo hướng gió hiện tại, cái mùi này đến từ phía bắc từ vị trí của bọn họ.
Cả hai người lần theo mùi khói và phát hiện ra một toa tàu xập xệ, cháy đen. Tuy nhiên, có người đã chiếm cứ được chỗ đó trước.
“Ồ…”
Deadrim nắm lấy cánh tay của Rain và giơ lên. Mặt mũi Rain nhăn nhó vì vết thương ở trên ngực bị căng ra, còn Deadrim vẫn đang giữ chặt lấy cậu, đề phòng cậu chớp thời cơ chống trả.
“Có vẻ hai bên đều có con tin,” Deadrim thẳng thừng tuyên bố rồi hướng mắt về phía trước.
“Ta không ngờ đấy,” một giọng nữ đáp lại.
Có hai người đang đứng trước mặt Rain. Một trong số họ là một quân nhân trong bộ quân phục Tây Quốc với mái tóc màu đỏ nhạt. Hắn ta chắc cũng phải tầm ba mươi tuổi, và có vết máu thấm qua lớp băng gạc ở chân trái. Và đứng ngay phía sau hắn là…
“Chúng ta tâm đầu ý hợp thật.”
...một cô gái sắc bạc, Air, nòng súng của cô đang chĩa thẳng về phía người lính kia. Cô cũng đã rơi khỏi vách đá khi toa tàu bị cho nổ văng khỏi đường ray. Tình trạng của cô giống hệt Deadrim, đều sử dụng thương binh của đối phương làm con tin.
“Ngươi là ma pháp sư đã tập kích con tàu,” Air nói trong khi đối mặt với Deadrim.
“Và ngươi chính là tên lính Đông Quốc đã làm toa tàu trật bánh. Tên ngươi là gì?”
“Là Air,” cô đáp lại cụt ngủn.
“Hmm. Ta là Deadrim, một binh sĩ đến từ Harborant. Bây giờ thì, Air…” Cô ta ngập ngừng một hồi và liếc mắt đi một chút rồi trước khi tiếp tục thương lượng. “...Ta chắc chắn là ngươi có để ý đến thời tiết ở đây. Đánh nhau ở một nơi xa xôi hẻo lánh như thế này chỉ tổ làm hai phía chết cóng hết thôi, và ta không nghĩ là cả hai chúng ta điều muốn điều đó xảy ra. Chúng ta nên tập trung vào lục soát toa tàu trước đã.”
Không có lý do gì để lao vào đấu đá lẫn nhau. Dù bên nào có giành được chiến thắng thì kết cục cũng sẽ trở thành một tảng băng sống mà thôi. Hợp tác với nhau giúp họ có cơ hội thoát khỏi nơi này.
“Ta đề nghị chúng ta nên hợp tác,” Deadrim đưa ra yêu cầu. Cô ta đề nghị cả hai bên nên bắt đầu bằng việc trao đổi con tin.
“Thế thì được.” Air chấp nhận lời đề nghị của Deadrim mà không ra thêm bất kỳ điều kiện nào khác. Một giây sau, cô để cho tên lính Tây Quốc bước về phía trước.
“Ngươi cũng đi đi.” Deadrim giục Rain đi đi và đá vào lưng cậu, nên cậu chỉ còn nước bước về phía trước mặc cho hai tay đang bị trói chặt.
“......” Rain lẳng lặng bước từng bước một về trước. Sau khi bước được chừng ba mươi feet, cậu đang ở ngang hàng với tên lính mà Air đã bắt được. Thật khó để nhận dạng được khuôn mặt của anh ta trông như thế nào qua màn tuyết dày, nhưng giống như Rain đã nghi ngờ, hắn ta là một sĩ quan chính quy. Vẻ ngoài của hắn ta trông nhút nhát và rụt rè đến độ khó mà tin được là chính hắn đã lập kế hoạch tấn công đoàn tàu.
Hệt như mình nghĩ… Cuộc tập kích dường như là ý định của cô gái đen thẫm kia.
“Này tên kia.” Một tiếng chào lỗ mãng vang lên, hiển nhiên là từ Air. Cô đang đối diện với Rain, cậu âm thầm bước đi mà không hề nhận ra mình đã đến nơi. “Cho tôi xem vết thương của cậu.”
Và đó là điều đầu tiên mà cô làm. Cậu đành nghe theo lời của cô và vạch áo ra ngay sau khi cô cởi trói cho cậu. Sau khi xem xét kỹ lưỡng vết thương của cậu, Air nhanh chóng thấy rõ mức độ nghiêm trọng của nó.
“... Máu đã ngưng chảy rồi, nhưng chỉ có thế thôi,” cô ấy thì thầm. “Vết thương chưa hồi phục đáng kể. Nó khá là sâu.” Hành động ích kỷ của Rain đã sinh ra cớ sự này đây, nhưng trong giọng nói của cô không hề lộ ra vẻ tức giận. Cô rất điềm tĩnh, cẩn thận đánh giá tình hình. “Chúng ta nên hợp tác với họ một lúc rồi.”
Rõ ràng là cô đã để ý đến câu hỏi thầm của cậu. “Giờ thì làm sao đây?”
“Cô có chắc đó là ý hay khi hợp tác với kẻ địch không?” Rain nhận ra bản thân mình đang nghi ngờ quyết định của cô. Hẳn là vậy, vì cậu cũng vừa mới hợp tác với Deadrim, nhưng là trong tình trạng bị chĩa súng vào đầu.
“Tất nhiên là không, nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Trước khi hai người xuất hiện, tôi đang tìm kiếm ở đằng kia và đã phát hiện ra toa tàu,” Air chỉ tay mình về phía bắc. “Và có một cỗ Exelia ở trong đấy.”
“...Không thể nào.”
“Chính xác hơn là dòng Exelia thế hệ hai. Có một mẫu biến thể ở trong toa tàu đó.”
Deadrim và cộng sự của cô ta đã đề nghị được hợp tác cùng với họ, nhưng chắc chắn là bọn chúng đã lên kế hoạch sẽ phản bội hai người vào một thời điểm nào đó. Rain tin chắc vào âm mưu đó. Suy cho cùng thì Deadrim thả cậu đi là vì cô ta cần cậu. Bắt quân địch làm tù binh sẽ chả được lợi lộc gì ngoài rước thêm rắc rối vào thân, nên hẳn là ả đã mưu tính sẽ hạ sát cậu sau khi xong chuyện.
Kể cả ngay lúc này, chỉ có bề ngoài là tỏ vẻ muốn hợp tác. Chứ còn bên trong, chắc chắn là Deadrim đang chờ đợi thời cơ để đâm sau lưng họ.
“Chúng ta cũng không khác gì đâu,” Air nói. “Cchúng ta đang ở trong tình huống éo le đấy thôi.”
Khỏi cần phải nói, họ đã ở trong tình thế bất lợi trước khi toa tàu phát nổ. Thay vì áp đảo về số lượng, họ lại bị cuốn vào một trận chiến tay đôi ở giữa chốn đồng không mông quạnh này, tình thế lúc này còn khốn khổ hơn nhiều.
Theo lẽ thường tình, vẫn tồn tại khả năng một người đang ở thế áp đảo hoàn toàn bỗng chốc lâm vào tình huống tồi tệ nhất có thể. Bất cứ ma pháp sư bình thường nào khác sẽ từ từ mà cải thiện tình hình. May mắn thay là hai người họ lại không phải là người bình thường.
“Chúng ta vẫn còn cách để vượt qua tình hình này.”
Dẫu cho họ đang đối mặt với tình thế bất khả kháng, họ vẫn còn một lựa chọn. Thứ sức mạnh có thể giúp họ an toàn quay trở lại an toàn từ nơi chiến trường khốc liệt nhất vẫn còn nằm trong tay hai người.
“Tin tốt là chúng ta vẫn còn một con át chủ bài được giấu ở đây này.”
Họ đang nắm trong tay lựa chọn cuối cùng mà đối phương không có. Thứ này có khả năng xoay chuyển tình hình, thay đổi cả lịch sử bằng cách xóa sổ gốc rễ của căn nguyên…
“Chúng ta có thể dùng đến Ma Đạn.”
Air đưa tay vào chiếc túi trước ngực áo và lấy ra một viên đạn bạc. Nó ánh lên một tia sáng nhạt nhòa, không như loại đạn tiêu chuẩn hay được sử dụng. Viên đạn này chứa bên trong mình sức mạnh kỳ vỹ có thể chuyển thế thua thành thắng, chép lại từng dòng sử.
“Thử nghĩ đi. Kẻ nào là chủ mưu của cuộc đột kích này? Kẻ nào là trung tâm của chiến dịch đó? Sự biến mất của kẻ nào có lợi cho chúng ta nhất trong tình hình này?”
Có hai tên lính phe đối phương đã tấn công chuyến tàu của họ, nhưng tên đầu đỏ nửa chột nửa què kia chắc chắn không phải là mục tiêu mà họ cần nhắm đến. Hắn chỉ là một ma pháp sư tầm thường, nên rõ ràng là hắn không thể là chủ mưu của chiến dịch này được. Vậy đáp án đúng nằm ở--
“Deadrim. Cô ta gọi bản thân mình bằng cái tên đó,” Rain đáp lại.
Air đưa ánh nhìn của mình về hướng mục tiêu và thì thầm, “Thoát ra khỏi tình huống này thì dễ thôi. Chúng ta cần xóa sổ hoàn toàn kẻ đã lên kế hoạch cho cuộc đột kích khi nãy. Nếu không phải là do cô ta thì chúng ta đã lành lặn mà hoàn thành nhiệm vụ rồi. Vậy hãy biến viễn cảnh đó thành hiện thực nào.”
Cơn gió nổi lên khi cô vừa dứt lời, nhưng nó không hề át đi giọng nói của Air.
“Chúng ta sẽ xóa sổ sự tồn tại của Deadrim bằng Ma Đạn. Đấy là mục tiêu của chúng ta trong cái sự hợp tác giả tạo này. Giết cô ta sẽ đưa ta ra khỏi tình cảnh hiện tại.”
“Thú vị thật.”
Năm phút đã trôi qua.
“Nó thực sự không hề giống với những cỗ máy mà ta đã từng thấy trước đây.”
Đủ thứ mảnh vụn đang chất đống trên toa tàu. Thân của toa xe đã phát nổ, biến nó thành một đống sắt vụn cháy xém. Air đã sử dụng Thần Thuật Đạn của mình để phá vỡ những mảnh vụn lớn,còn Deadrim dùng chuôi kiếm làm thành một cái tay cầm tạm để hất những mảnh nhỏ sang một bên.
Rầm, uỳnh!
Rầm, uỳnh!
Rain cố giúp họ một tay, nhưng mỗi khi cậu dùng lực mạnh, một cơn đau lại xoáy sâu vào trong lồng ngực khiến cậu phải bó tay chịu trận. Cuối cùng thì Air và Deadrim đã tự mình loại bỏ tất cả những mảnh vụn. Và sau khi làm xong công việc, họ tìm thấy một cỗ máy kỳ lạ.
“Cô đã bao giờ thấy một cỗ máy như thế này chưa, Air?” Deadrim hỏi cô.
“Ngươi biết là ta không thể trả lời câu hỏi đó mà. Đấy là thông tin tuyệt mật,” Air đáp lại.
Đó là một cỗ máy quái dị cực kỳ to lớn, mẫu Exelia mới mà Rain cùng đồng đội của cậu phải bảo vệ. Tuy nhiên, như Deadrim đã nói, nó hoàn toàn không giống với những cỗ Exelia khác chút nào. Nó trông thật khác biệt so với phiên bản đa năng mà Rain hay sử dụng. Nó có vẻ bề ngoài được thiết kế theo dáng thuôn, hình thù kiểu khí động, và cấu trúc các chi được làm gọn hơn rất nhiều. Nhưng có gì đó bất bình thường hơn nữa.
“Cứ như là loại xe tăng đã từng được sử dụng trước khi Exelia được chế tạo ra vậy…,” Rain lầm bầm.
Tháp pháo đồ sộ nằm ở phía trước của nó trông đủ lớn để nhét cả một người vào trong. Cỗ máy này hoàn toàn đi ngược lại học thuyết thiết kế Exelia thời bấy giờ là tập trung vào làm giảm tải trọng của phương tiện. Nhìn chung thì nó đã được chế tạo trái với kiểu truyền thống phục vụ nhu cầu của chiến trường hiện đại.
Sự xuất hiện của cỗ máy khác lạ này chỉ có duy nhất một ý nghĩa.
Nó là biến thể Exelia thế hệ thứ hai…
Một mẫu chiến xa mới sử dụng động cơ luồng để cung cấp một lượng lớn năng lượng cho cả cỗ máy.
Mình đã nhìn thấy nó một vài lần rồi, nhưng mà…
Người phát triển ra nó là một nhà vật lý hạt nhân, Kreis Falma, bà cũng đã đặt tất cả tinh hoa của nền công nghệ tiên tiến của Đông Quốc vào trong cỗ máy mà Tây Quốc đang rất muốn chiếm đoạt. Bất cứ kẻ cắp tiềm năng nào đều phải bị tiêu diệt bởi đội ngũ hộ tống, một mệnh lệnh không được phép bất tuân.
Yeah, thì ra đây sẽ là bộ mặt mới của chiến tranh…
Nó là mẫu phương tiện được thiết kế nhằm đảo chiều thế cục của cuộc chiến. Nhưng trong trường hợp đó…
“Liệu chúng ta có lái được thứ này không?” Deadrim cất tiếng hỏi.
“Nếu không làm thế được thì ta có thể dùng nó để sưởi ấm…,” Air đáp lại.
...nó còn hữu dụng hơn việc chỉ đóng vai trò là một cái lò sưởi.
Air nhảy vào ghế lại và vặn chiếc chìa khóa để khởi động cỗ động cơ luồng. Trong khi đó, Deadrim đưa ngón tay sờ vào những phần đang được để lộ thiên của động cơ. Không hề có âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên. Và rồi…
“Ồ, nó đang ấm lên này!” Deadrim kêu lên.
“Coi như chúng ta không cần phải lo chuyện sẽ chết cóng ở đây rồi.”
...cỗ động cơ được đặt ở đằng sau phương tiện đang sản sinh ra hơi ấm. Nó đã hoạt động. Không giống với các mẫu cũ hơn, tăng ga không khiến động cơ hút và đẩy không khí ra liên tục. Thay vào đó, một dòng điện đã bắt đầu quá trình phân hủy hợp kim hạt nhân.
Nó không thải ra khí nóng, cho nên có vẻ như bên trong không hề sử dụng công nghệ sản sinh nhiệt truyền thống. May mắn thay, động cơ luồng đã làm cỗ máy ấm lên, họ có thể tiếp xúc với nó để duy trì thân nhiệt. Cỗ Exelia thế hệ hai đã trở thành nguồn nhiệt quý giá trong tiết trời buốt giá tận xương tủy này.
Air cố gắng để làm chi của cỗ máy xê dịch, khiến cô có chút rắc rối.
“Hình như cỗ máy này được gọi là Mẫu Tháp Pháo.”
“Mẫu Tháp Pháo?”
“Tôi đã tìm thấy một tập tài liệu trong khoang thiết bị, và nó có ghi như vậy.”
Air đã tìm thấy chút ít thông tin từ ghế lái. Trong đó có ghi rằng đây là mẫu Exelia Tháp Pháo và đồng thời xác nhận nó thực sự là biến thể thuộc thế hệ hai.
Một phiên bản Tháp Pháo…
Rain có tham gia vào quá trình phát triển đời thứ hai nên cậu cũng có ít nhiều kiến thức về cỗ máy. Dòng Exelia thế hệ hai sử dụng động cơ luồng, cung cấp cho nó nhiều tính năng mà các mẫu đời cũ không có.
Phiên bản mà họ đang thấy ở đây là Mẫu Tháp Pháo. Học thuyết thiết kế hoàn toàn đi ngược lại với dòng Exelia thế hệ cũ khi ma pháp sư sẽ đảm nhiệm vai trò xạ thủ. Thay vào đấy, cỗ máy mới ra lò đi cùng với một tháp pháo tăng đồ sộ. Nó hấp thu năng lượng từ quá trình nhiệt phân bởi động cơ luồng, nén chúng lại, và sử dụng chúng để tạo nên một khẩu pháo nhiệt uy lực hơn sức mạnh của bất cứ ma pháp sư nào.
Tương đối đơn giản để vận hành cỗ máy này. Tất cả những việc cần làm là khởi động thiết bị lái. Và khai hỏa khẩu pháo 30. cal cũng không phải chuyện gì phức tạp.
“Tôi bắn thử để kiểm tra nhé?”
Tất cả bọn họ đều nhất loạt đồng ý trước đề nghị của Air, bởi vì đây cũng chính là thời điểm hoàn hảo để thử nghiệm thứ vũ khí tiềm năng này. Cô làm theo hướng dẫn để khai hỏa cỗ Exelia.
“Tôi sẽ thử bắn hạ một cái cây,” Air nói. Sau đó cô liền siết cò. Và ngay vào giây phút cô ấy làm vậy, cái cây mà cô đang nhắm đến đã phát nổ tan hoang cùng với một âm thanh khiếp đảm.
“Ah…”
Tiếng nổ như muốn xé toang màng nhĩ của họ. Cái cây cao lớn đã bị bắn tan tác thành từng mảnh và bắt lửa rồi cháy hừng như một ngọn đuốc màu xanh lam--nó gợi lại đặc trưng của một loại Thần Thuật Đạn, Voldora.
Mình hiểu rồi…
Khẩu pháo này có uy lực tương đương với Thần Thuật Đạn, và bất kể người nào cũng đều có thể sử dụng nó, cho dù có được huấn luyện đi chăng nữa.
Yeah...Mình cũng lờ mờ hiểu được cách mà thứ vũ khí này có thể thay đổi cục diện chiến trường rồi.
Kể cả những ma pháp sư mạnh nhất đều có một giới hạn nhất định về thể lực và ma lực, nhưng một cỗ máy có thể duy trì sức chiến đấu ổn định. Nó có thể chiến đấu bền bỉ hơn con người. Nhưng tính năng của nó lại bắt chước Thần Thuật Đạn--
“Hử. Thế thôi à?” Air lẩm bẩm. “Exelia thế hệ hai gì mà đơn giản thật.”
Rain cũng nghĩ điều tương tự. Hiển nhiên rồi, có khả năng bắn ra một phát đạn với uy lực như thế mà không cần đến sự can thiệp của ma pháp sư đúng là rất ấn tượng và rất có tính áp dụng thực tiễn. Nhưng nếu suy xét kỹ lưỡng hơn thì rõ ràng nó chỉ được bổ sung thêm những gì đã có sẵn. Mỗi một cỗ máy với hiệu năng như vậy thì khó mà có cơ hội tạo tác động lên tình hình chiến sự.
“Hừm, ít ra chúng ta còn có một cái lò sưởi ngon nghẻ này đây,” Rain đáp lại.
Cả Air và Rain đều không táy máy thêm chút nào nữa và mặc kệ nó...nhưng họ chỉ biết được một phần trăm sức mạnh thực sự của Mẫu Tháp Pháo.
Bọn họ đi về phía trước theo một nhóm, cố gắng để không đứng im tại một chỗ. Năng lượng từ động cơ luồng không phải là vô tận. Họ vẫn cần thoát khỏi ngọn núi này trước khi nguồn nhiệt duy nhất cạn kiệt, biến bốn người thành những cái xác chết cứng. Deadrim không hề phản đối quyết định đó.
Họ vẫn giữ trong mình một nỗi lo tiềm tàng, nhưng trông không có vẻ gì là bè lũ quân địch sẽ điều động tiếp viện tới đây cả. Rain và Air cũng không thể ngồi yên mà đợi cho đến khi đội cứu hộ đến. Tình thế éo le này làm cho họ có ít hy vọng sẽ được tìm thấy, nên chỉ còn nước tự cứu lấy mình.
“Không có chút sơ hở nào…,” Air nhận định. Trong tâm trí của cô và Rain đều tồn tại một thứ gì đó. Họ không có ý định sẽ thoát khỏi ngọn núi này bằng phương pháp thông thường. Tuyệt nhiên đó là lời nói dối của họ với Deadrim và cộng sự của cô ta.
“Đến cả cô cũng không tìm thấy sơ hở của cô ta à?”
“Hừm, nếu tôi cứ chực chờ cô ta mất cảnh giác, ả sẽ nhận ra ý đồ của chúng ta ngay.”
Họ có một mục tiêu duy nhất… Bắn chết Deadrim bằng viên Ma Đạn và Tái thiết lập thế giới. Đó là lý do mà họ chọn hợp tác với đối phương và xài chung một cỗ Exelia.
“Khít quá đấy má…”
“Chả thế còn gì. Chỗ ngồi này được thiết kế dành cho một người thôi mà!”
Rain và Air phải ngồi chung trên chiếc ghế lái. Chỗ ngồi phía trước dành cho phi công điều khiển, còn phía sau dành cho xạ thủ, và mỗi vị trí đều chỉ dành cho một người. Về khoảng này thì không khác gì với mẫu đời cũ. Cả cỗ máy chỉ đủ chỗ cho hai người, nhưng bốn xác vẫn có thể nhồi nhét vào trong nếu thật sự cần thiết. Và thế là họ quyết định cùng quốc tịch sẽ ngồi chung với nhau.
“Rain này.”
“Sao vậy?”
“Cậu có mùi máu nồng nặc ấy.”
“Thông cảm tí đi mà. Tôi có một cái lỗ rõ to ngay ngực đây này…”
Từ lúc họ phải san sẻ chỗ ngồi cho nhau, Rain phải dạng chân ra và Air chỉ có nước ngồi vào giữa để cầm vô lăng. Cũng may là thân hình nhỏ nhắn của cô đủ ngồi vừa khít vào khoảng trống bé xíu kia. Ngồi như thế này có hơi khó chịu, và sự gần gũi đã khiến hai người không thể giấu nổi bất kỳ sự bất tiện nào.
Vết thương của Rain khá nghiêm trọng và còn chưa ngưng rỉ máu hẳn. Toàn thân cậu chỉ độc mỗi mùi máu tanh, vậy nên--
“Cậu vẫn còn chảy máu đấy,” Air nói vậy.
Rain khó khăn đưa ánh mắt ra khỏi đầu của cô và nhìn vào vết thương trước ngực. Một vết ố màu đỏ đã loang thành một mảng to trên áo cậu. Vết thương đã bị hở miệng, và máu đang tiếp tục rỉ ra từ đó.
“...Có vẻ chúng ta nên dừng chân tại chỗ nào đấy để xem thử.”
Theo những gì họ nhớ được từ sơ lược thông tin nhiệm vụ về địa hình của Rặng núi Lemina thì họ đang tiến về phía tây bắc. Họ chỉ lờ mờ ước chừng được vị trí điểm rơi, nhưng điều mà họ biết rõ nhất là bản thân đang ở một vùng đồng bằng rộng bát ngát sau khi vụ va chạm xảy ra. Đường đi ngắn nhất bây giờ chỉ có đi về hướng tây bắc dọc theo vách núi.
Cho dù địa hình đồi núi hiểm trở và yếu tố thời tiết đang làm chậm cỗ Exelia lại, họ cũng chỉ cần tầm mười tiếng để có thể thoát khỏi đây. Hoặc đó có thể chỉ là do họ ước chừng. Dẫu vậy…
“Tuyết…,” Air thì thầm và nhìn lên trời, cô không hề thấy bất cứ thứ gì ở đó cả. Tuyết rơi càng lúc càng dày đặc, thậm chí nó còn nhuộm trắng cả tầm nhìn cùng cảnh vật chung quanh, và sức gió cũng đang từng chút một thêm dữ dội. Vừa này thôi họ còn quan sát được vài dặm từ xa, còn bây giờ thì cách nhau tầm mười bước chân cũng khó mà nhìn ra.
Là hiện tượng whiteout[note38516]... Rain nhớ đó là cách mà người ta gọi hiện tượng ấy. Đây là một trong những điều kỳ lạ mà họ gặp phải khi di chuyển trong tiết trời như thế này. Hiện tượng ấy sẽ khiến tầm nhìn của một người chuyển thành một màu trắng buốt, làm ta không thể phân biệt được đâu là tuyết rơi từ trên trời, đâu là đường đi nữa. Quan sát rõ tứ phía là chuyện bất khả thi.
Rain nhớ đã từng nghe rằng trước kia đã có một đơn vị gồm bốn trăm lính bị bất động giữa hiện tượng này, và tất cả bọn họ đều có chung một kết cục là bị lạnh cóng cho đến chết. Cách duy nhất để vượt qua được chuyện này là đứng im tại chỗ và chờ cho nó qua đi.
“Chúng ta cần phải đợi đến lúc nó lắng xuống,” Air giải thích đồng thời đưa ra quyết định như vậy. Cả bốn người bọn họ đều đồng ý chờ cho đến khi tầm nhìn được cải thiện chút ít. Ở trong một cỗ Exelia giữa thời tiết như thế này không phải chuyện hay ho gì, nên Air đã dùng Thần Thuật Đạn để khoan vào bề mặt của vách đá ở cạnh, tạo nên một vị trí che chắn gió tạm bợ.
Nơi mà Air vừa phá hủy có độ sâu khoảng 130 feet, và họ đặt cỗ Exelia chắn ngay lối vào. Họ vẫn để cả bộ động cơ luồng hoạt động, thế này sẽ giúp sưởi ấm mọi người mà ngăn việc lối vào bị bít lại do đông đá.
“Thông minh thật,” Deadrim nhủ thầm, cô đang ngồi cạnh người cộng sự của mình ở sâu trong hang. “Đúng là hợp tác với người có kinh nghiệm sống sót tại vùng núi tuyết như thế này là một ý tưởng hay. Ta chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ đào một cái hang để trú ẩn cả. Ta chắc chắn sẽ mặc kệ mà cứ tiến về phía trước.”
“Để ta nói cho rõ, Deadrim…”
“Ta biết rồi,” cô gái đen thẫm đáp lại. “Ta nghĩ đây là lúc thích hợp để dừng chân và chữa trị vết thương cho Isuna nữa. Không ai cho chúng ta đều muốn cộng sự của mình chết cả, đúng chứ Air?”
“......”
Vừa nói vậy, Deadrim ngồi xuống trước người sĩ quan Tây Quốc, Isuna, và xé một bên quần của anh ta ra. Cô ném đi phần vải rách và lôi một chiếc khăn tay cùng một mũi kim để khâu vết thương lại.
Cô ta trông hoàn toàn mất cảnh giác vào lúc đó. Cô quay lưng về phía Rain và tập trung vào chữa trị cho cộng sự của mình.
Chúng ta có nên tận dụng cơ hội này không? Rain tự hỏi. Thế nhưng--
“Cởi đồ của cậu ra đi,” một giọng nói ra lệnh cho cậu.
“Hả?”
“Tôi cần kiểm tra vết thương của cậu. Nào, khẩn trương lên.”
“Nhưng mà…”
“Cậu sẽ chết trước khi trước khi kịp thực hiện mưu đồ đấy.”
Air đã đọc được suy nghĩ của Rain. Tuy nhiên, dường như họ không có ý định tấn công Deadrim lúc này, nên cô đã chọn tập trung vào trị thương cho Rain.
Rain nghe lệnh của cô và cởi chiếc áo ra. Một vết đâm sâu, hiện rõ đằng sau lớp vải. Máu đang từ từ rỉ ra từ đó.
Air xem xét vết thương một hồi, rồi phán một câu cụt ngủn, “Sẽ đau đấy.”
“Khự…!”
Cô ấy không hề nói dối.
“Tôi sẽ cố gắng cầm máu với những gì mà chúng ta kiếm được từ hộp đồ bảo dưỡng của cỗ Exelia. Cậu sẽ vượt qua cơn đau này nhanh thôi, nhưng nhớ hãy cố mà chợp mắt một lúc. Nếu muốn rên rỉ hay la hét thì làm thế trong mơ ấy.”
Dứt lời, Air lấy ra một chiếc tua vít có dạng đầu kim dùng để sửa chữa súng lục và cắm nó vào vết thương của cậu, cô vừa đâm vừa vặn nó vào sâu bên trong. Cơn đau bùng lên như lửa đốt không hề dịu đi ngay lập tức, và hẳn là thế rồi…
Ah…!
...Rain dần chìm vào cơn mê man.
Vết thương này…, Air tự nhủ, vừa hoạt động khéo léo đôi bàn tay kể cả khi Rain đã ngất lịm đi từ khi nào. Nó tệ hơn mình tưởng tượng.
Rain đã bất tỉnh được hai mươi phút rồi. Còn Deadrim đã đốt vết thương làm nó kín miệng vào lúc hai người gặp nhau để tạm thời cầm máu, nhưng đấy không thể coi là chữa trị hẳn hoi được. Cậu đã phải chịu đựng một vết thương cực kỳ nghiêm trọng, nguy hiểm đến cả tính mạng, và giờ đây cậu đang nửa sống nửa chết vì nó.
...Mình phải rạch vết thương ra kiểm tra trước đã.
Air tách hở xương sườn của Rain bằng một miếng vải và đã tìm thấy phần phổi đang xuất huyết của cậu, nên cô đã dùng một chiếc tua vít xoắn để ấn lớp vải vào trong và ngăn máu chảy lại. Tay chân của Rain bỗng chốc co giật. Mặc dù đã mất đi ý thức nhưng cơ thể của cậu vẫn phản ứng với cảm giác đau đớn.
Air dùng một tay để giữ cậu nằm yên trong khi chăm sóc cho vết thương. Không có nhiều ánh sáng ở trong hang động nên cô khó mà quan sát vào sâu trong vết thương của Rain được. Sau một lúc xoay xở lặp đi lặp lại các bước chữa trị, cô đã thành công làm máu chảy chậm lại chút ít.
Không may mắn rằng đây chỉ là cách chữa trị thức thời.
Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa… Air hiểu rất rõ tình hình hiện tại. Nếu mọi thứ vẫn không có gì biến chuyển, phổi của Rain sẽ đi tong và cậu sẽ không vượt qua được ngày hôm nay.
Phải thoát ra khỏi tình hình oái oăm này thôi…
Air suy tính kỹ lưỡng có nên sử dụng con át chủ bài của mình hay không.
Mình cần xóa sổ kẻ đứng đằng sau vụ tấn công này…
Cô đã luôn suy nghĩ về việc này kể từ lúc toa tàu của họ lao xuống vách núi. Cô đang nắm trong tay lựa chọn để sử dụng viên Ma Đạn nhằm xóa sổ kẻ thù và những việc mà chúng làm, để Tái thiết lập thế giới.
Deadrim…
Xóa sổ cô gái vận đồ đen kia sẽ thay đổi số mệnh của họ. Suy nghĩ đó chợt bừng lên trong Air, và cô nhận thấy bản thân mình đang liếc nhìn về mục tiêu của mình.
Cô ta…
Deadrim đang hoàn toàn chú tâm vào chân của người cộng sự và ngồi xoay lưng lại về hướng của Air. Đôi tay của cô nhuốm đỏ màu máu. Trong thời khắc cô đang cố hết sức để cứu lấy Isuna, cô thực sự không hề có ý định chiến đấu…
……
Air không chút mong đợi rằng cô sẽ hành động như thế kia. Khi trước là một cuộc đột kích bất ngờ, cô gan dạ đến mức tấn công một đoàn tàu đầy rẫy các ma pháp sư của địch. Và giờ đây cô lại đang ngồi ở đó, làm tất thảy để cứu mạng cộng sự của mình.
Khung cảnh đó khiến Air cảm thấy ngạc nhiên. Cô gái trong sắc đen ấy tỏa không khí của một con người máu lạnh. Vũ khí của cô ta cầm thật kỳ lạ, ngoại hình của cô cũng khác người, và cách cô nói chuyện cũng chẳng giống ai, y hệt như một cá thể không có sự liên kết với thực tại. Đa phần các ma pháp sư trẻ tuổi, tài năng đều tỏa ra một thứ không khí đặc trưng của riêng mình, nhưng Deadrim lại nằm ở một đẳng cấp khác hoàn toàn. Cô táo bạo đến mức dám đánh cắp một mẫu biến thể Exelia mà không cần đến hỗ trợ.
Có thứ gì đó thật kỳ lạ, nhưng là gì mới được…?
Air ngỡ rằng cô gái này thật kỳ lạ, nhưng cô lại không thể lý giải được là ở điểm nào và vì sao lại như thế. Dù là vậy, khi cô cố sắp xếp từng mảnh ghép trong tâm trí mình lại với nhau...
『Rain, cậu có nghe thấy không?』
Một giọng nói rè rè không thuộc về ai trong số những người ở đây vang lên trong hang động.
『Ta đã bắt được số hiệu liên lạc của cậu. Rain, cậu có ở đó không?』
Âm thanh đó phát ra từ đùi của Rain, là từ chiếc điện đàm vô tuyến mà cậu mang theo trong ca gác.
Là Kreis… Air ngay lập tức nhận ra chất giọng đó. Nó thuộc về người phụ nữ đã giao cho hai người nhiệm vụ này. Kreis Falman, người phát triển công nghệ của dòng Exelia thế hệ thứ hai.
Air đưa tay cầm lấy điện đàm, nhưng cô còn chưa kịp nhấn nút trả lời thì--
“Biết ngay mà.”
“Ah…!”
“Định giấu giếm ta thứ gì à?”
Vào giây phút Air nghe thấy lời chất vấn ấy, có thứ gì đó vừa đập lên bàn tay phải của cô.
“G-gaaah…!” Air rên lên. Bàn tay vừa vươn ra của cô đã bị đá văng đi. Và cô theo phản xạ nhảy về sau…
“Ah…!”
...cô thấy bản thân mình bị va vào tường của hang động. Lưng của cô va phải một tảng đá, khi chút nữa cô đã ngất đi vì cơn đau.
“Một bộ điện đàm vô tuyến à?”
“...Deadrim!”
“Có vẻ chúng sẽ không nghe được chúng ta đâu.”
Deadrim thúc thanh kiếm vào cổ họng Air, ghì chặt cô tại chỗ. Chỉ cần cô run rẩy quá mức một chút thôi, thanh kiếm sẽ đâm vào họng cô.
“Ngươi--ngươi đang…?”
“Ngươi không định trả lời cuộc gọi ấy chứ nhỉ?” Deadrim tra hỏi trong lúc khống chế con tin của mình.
Ah…
Deadrim từ khi nãy đến bây giờ đều không hề đánh mất cảnh giác. Cô luôn tập trung cao độ vào mọi cử chỉ hành động của đối phương. Họ đã đồng ý hợp tác với nhau, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nói mồm mà không có gì để cam đoan cả. Cô không hề tin tưởng kẻ địch một chút nào, nên cô luôn theo dõi để đối phương không có cơ hội để nổ súng.Mặc dù đưa lưng về phía Rain, nhưng cô vẫn cảnh giác với từng hành động với Air đang ở cách cô chỉ vài thước. Và đó cũng là lý do tại sao cô vẫn luôn duy trì năng lực Qualia của mình.
Làm cách nào mà…?!
Cô di chuyển trong cái hang động bé tí này nhanh hơn cả tốc độ rút súng của Air và ghì cô xuống bằng một thanh kiếm. Mũi kiếm nhọn hoắt, nên chỉ cần Air nuốt nước bọt thôi cũng đủ đi khiến cô đi đời.
“Phải thứ lỗi cho ta về chuyện này rồi, Air.” Deadrim nói một cách bình thản mặc cho bầu không khí đang căng như dây đàn. “Nhưng ngươi có hiểu không? Ta đang mắc kẹt tại lãnh thổ của kẻ địch mà không hề hy vọng rằng sẽ có người đến đây cứu, và ta còn không thể thấy được là mình đang đi đâu trong cái thời tiết như thế này… Chúng ta còn mặc định rằng sẽ bỏ xác tại đây. Nhưng ngươi có biết thứ gì quan trọng nhất trong tình hình bây giờ không?”
“...Là thông tin.”
“Phải. Trong đó bao gồm thông tin về chuyển động của kẻ địch. Trả lời cuộc gọi đó đi. Ta sẽ nghe. Tất nhiên nếu ngươi làm lộ ra chuyện bọn ta cũng đang ở đâu hay nói thứ gì khác đáng nghi, ta sẽ làm việc mình cần làm.”
Cô ấn mũi kiếm mạnh hơn nữa vào cổ Air sau khi dứt lời.
…….
Air không hề có bất kỳ sự lựa chọn nào khác.
“Kreis.”
『Giọng này...』
“Ừ, là tôi đây,” Air trả lời điện đàm của Kreis, cố che giấu việc mình đang bị một lưỡi kiếm lăm le đoạt mạng.
『Air!』
“Rain hiện tại không trả lời được, nên tôi nhấc máy thay cậu ấy. Chuyện gì đã xảy ra thế? Tại sao cô lại liên lạc riêng cho bọn tôi thế này.”
『Giờ này mà cô còn hỏi câu ‘có chuyện gì đã xảy ra thế’ được à?!』
Deadrim đứng ngay bên cạnh cô, nhưng Air cũng đang muốn có được thông tin giống với cô ta.
『Hừm, tôi muốn nói là ngoại trừ một đơn vị bị rơi ra trong chuyến đi, các biến thể còn lại vẫn còn nguyên vẹn.』
Thông tin mà Kreis cung cấp có thể ảnh hưởng đến hành động trong tương lai của họ. Tất cả toa hàng đã được vận chuyển đến đích mà không chút sứt mẻ ngoại trừ Mẫu Exelia Tháp Pháo đang ở cùng với họ, nên đây là đơn vị duy nhất họ cần phải mang đến.
『Nhưng có một vấn đề.』
“...Là thời tiết, phải không?”
『Phải. Tôi biết là cô hiểu rõ tình hình ở ngoài đó hơn chúng tôi.』
“Chắc chắn là thế. Không thể quan sát được bất cứ thứ gì,” Air đáp lại, mũi kiếm vẫn không xê dịch khỏi cổ họng cô. Nhưng...âm giọng của cô không phảng phất chút căng thẳng hay lo lắng. “Hiện tại chúng tôi không phải lo lắng gì nhiều lắm. Bọn tôi không hy vọng sẽ có người đến cứu, nên chúng tôi đã lên kế hoạch tự thoát khỏi nơi này rồi.”
『Được rồi. Nhưng mà…』Kreis ấp úng, và tiếp đến là một hồi lâu im lặng. 『Air, tôi cần phải xác nhận với cô một vài điều.』
Xác nhận à, mà chính xác là chuyện gì?
『Có phải kẻ tấn công chuyến tàu đã cùng rơi xuống vách núi với cô không?』
Air nhìn vào Deadrim, người đang ghé sát tai bên cạnh cô. Cô gật đầu, ra dấu cho Air phải trả lời làm sao.
“Tôi chịu. Không hề thấy xác bọn chúng, cho đến bây giờ là thế.”
『Tôi hiểu rồi....』
“Rain và tôi hiện đang phải tự lực cánh sinh.”
『Một trong hai người có bị thương không?』
“...Rain thì có. Vết thương khá sâu đấy. Cô nên điều động thêm quân y đến cùng với đội tìm kiếm đi.”
『Tôi biết rồi. Vậy là Rain đang bị thương… Được thôi. Tôi sẽ nói với họ để chuẩn bị.』
Câu trả lời của Kreis có vẻ khả quan, nhưng có gì đó vẫn sai sai.
『Nghe này, Air, tôi biết là không nên nói với cô điều này đề phòng tình hình bất khả kháng. Nếu cô không thể thoát khỏi ngọn núi và phải lựa chọn giữa mạng sống của mình và Rain, tôi muốn cô giết cậu ấy.』
“C--”
『Ý tôi muốn nói là việc đó chỉ dành cho trường hợp bất khả kháng. Rõ ràng là tôi muốn cả hai người đều có thể trở về. Tuy nhiên, nếu việc đó là bất khả thi, tôi muốn ít nhất cô cũng phải sống sót. Nếu cô mà do dự thì sẽ dễ phạm phải sai lầm đấy.』
“Cô nghĩ tôi mà phạm sai lầm á? Hơi khinh ngườ--”
『Air.』Kreis xen ngang lời cô. 『Rain có ý chí rất kiên cường. Nếu sự hy sinh của cậu ấy có sức mạnh biến chuyển của cuộc chiến này, cậu ta sẽ đồng ý với quyết định đó thôi. Đôi khi cách để vinh dự một người là hãy để mạng sống của họ trở nên có ích với toàn cục--kể cả khi phải chết đi. Cô phải xóa sổ những người mà mình cần phải xóa sổ, cho dù đó có là ai.』
Một suy nghĩ bất chợt thoáng hiện trong tâm trí Air qua câu nói ấy.
Mình phải xóa sổ...Rain à?
Định nghĩa xóa sổ của Air khác xa so với những người khác.
Nếu mình dùng đến Ma Đạn…
Có chuyện nếu cô dùng nó lên Rain? Rất đơn giản thôi. Tình hình bây giờ thì khả năng cao là hành động đấy sẽ không xảy ra. Dĩ nhiên là vì thế mà họ có thể dễ dàng bảo vệ được chuyến hàng gồm các cỗ Exelia.
Hẳn là Kreis không biết đến sự tồn tại của Ma Đạn, nên bà dường như không có ý nói như vậy. Bà muốn Air phải kết liễu Rain theo lẽ thường. Tuy nhiên, lời của bà đã bị biến dạng trong tai Air. Hành động xóa sổ người khác có đến hai nghĩa. Xóa sổ sự sống của họ...và cả sự tồn tại của họ trong sử sách. Biết đâu làm như vậy với Rain có thể khiến tương lai bớt đen tối hơn.
『Hừm, cuối cùng thì lựa chọn vẫn thuộc về cô… Điều duy nhất tôi có thể làm là đưa cho cô lời khuyên và cố chỉ dẫn cô để đưa ra lựa chọn tối ưu nhất. Cho dù cô có quyết định gì đi chăng nữa, tôi sẽ chấp nhận điều đó.』
Air toàn quyền lựa chọn những gì mà mình muốn. Liệu cô sẽ để cho Rain sống hay đặt nhiệm vụ lên hàng đầu và xóa sổ cậu? Kreis đã cho cô thấy ý kiến của mình, nhưng chỉ có Air mới có thể quyết định lựa chọn sau cùng là gì.
『Đấy là tất cả thông tin mà tôi có thể cung cấp cho cô. Nếu có gì mới, tôi sẽ liên lạc lại sau.』
“......”
『Tôi trông chờ vào cô, Air. Kể cả cô có lựa chọn ra sao đi nữa.』
Kreis ngắt liên lạc, và sự im lặng bao trùm cả hang động.
Vào giây phút tiếp theo, Deadrim gật đầu, và cảm giác căng thẳng dần dịu đi.
“Ngh…”
“Tình hình này đang trở nên tệ cho ngươi nhỉ?” Deadrim hỏi. Rồi cô trút ra một hơi thở thật dài và đưa thanh kiếm khỏi Air. Sát ý của cô cũng dần tan biến, và cô quay trở lại vị trí ban nãy của mình rồi ngồi xuống cạnh Isuna.
“Ngươi…”
“Đừng có nhìn ta với ánh mắt như thế,” Deadrim đáp lại cụt ngủn. “Ngươi biết vì sao ta lại không thích ngươi liên lạc lén lén lút lút với người khác mà nhỉ?”
“Chắc rồi, nhưng sự thật là ngươi đã phá vỡ thỏa thuận hợp tác.”
Đây là vấn đề về lòng tin. Thực sự là như thế, họ đến từ hai quốc gia đối địch, và sự hợp tác của họ cũng chỉ là tạm thời. Bọn họ đều biết rõ rằng chẳng mấy chốc họ sẽ trở thành kẻ thù một lần nữa. Tuy nhiên, không có nghĩa là một trong hai bên lại có thể phá vỡ lời hứa hợp tác với nhau dễ dàng đến thế trong khi vẫn còn đang sát cánh bên nhau. Deadrim đã tỏ rõ thái độ thù địch với Air vào khoảng thời gian họ cần chứng minh được sự tin tưởng lẫn nhau nhất để có thể tiếp tục hợp tác.
Deadrim…
Cô hiểu rõ việc đánh mất lòng tin của một người trong nhóm trước tình hình như thế này có ý nghĩa như thế nào. Thế nhưng cô đã ưu tiên việc moi thêm thông tin từ Air. Cô biết để duy nhất một phía tiếp nhận được thông tin là nguy hiểm như thế nào, nên cô đã quyết định ngay tức khắc rằng phá vỡ lòng tin với nhau là việc làm có ít rủi ro hơn.
Cô đã không đưa ra một quyết định hoàn toàn thiếu sáng suốt. Trái ngược lại là đằng khác. Cô lựa chọn khoảnh khắc thích hợp để phá vỡ sự tin tưởng này nhằm bảo đảm tính mạng của mình. Như vậy thật kỳ lạ khi một quân nhân trẻ tuổi lại có được sự nhận thức sắc bén và đầy kinh nghiệm trong vấn đề này.
...Cô thực sự là ai chứ?
Hành động của Deadrim thực sự không bình thường. Air cảm nhận được một cơn lạnh buốt ở sống lưng khi cô cố xem xét ý nghĩa các hành động của cô gái vận đồ đen kia.
“Đừng có lo,” Deadrim nói, đáp lại ánh nhìn ngờ vực của Air bằng một đôi mắt lạnh lẽo. “Ta không đòi hỏi ngươi phải tha thứ cho ta hay vờ như chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra và yêu cầu ngươi phải đối xử với ta một cách bình thường. Ta đã phá luật, nên ta không xứng đáng để ngươi tha thứ. Đáng lý ra ta nên bị trừng phạt với những gì mà mình đã làm, nên ta sẽ giao lại mấy khẩu súng cho ngươi.”
Deadrim rút khẩu súng lục khỏi bao và ném về phía Air. Cô cũng làm thế với hai khẩu súng trường của Isuna.Thứ vũ khí bị vứt lên nền hang động. Cô vừa giao nộp vũ khí của mình cho đối phương--đây là chuyện tồi tệ nhất mà cô có thể làm trong tình hình như thế này.
“Bọn ta không hề mang theo bất kỳ khẩu súng nào khác. Ngươi có thể đập, ném hay sử dụng chúng tùy ý. Cứ làm những gì mà ngươi thích.”
“......”
“Để ta nói thêm một điều nữa cho đáng. Ta xin lỗi, Air. Nhưng bọn ta đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.”
Deadrim chấm dứt cuộc trò chuyện tại đó, để mọi thứ lại cho Air phán quyết. Trong mọi hoàn cảnh, giao nộp vũ khí của mình đồng nghĩa với đầu hàng vô điều kiện. Và đối với ma pháp sư, những người sử dụng Thần Thuật Đạn làm vũ khí chính thì mất đi súng ống có tác động bằng với việc mất đi tứ chi trên thân thể.
Nếu là trong tình cảnh khác như thế này, Air đã bắn chết Deadrim và Isuna rồi, nhưng cô lại đang do dự.
Tước đoạt mạng sống của ai đó là chuyện không thể dung thứ, cho dù ra sao đi chăng nữa. Chiến tranh cũng không phải là ngoại lệ để thực hiện việc làm này; đó là một hành động của ác quỷ. Nhưng chọn tha mạng cho người khác cũng có nghĩa là hy sinh mạng sống của bản thân, mọi thứ là như vậy. Air biết hành động này sẽ lấy mạng của cô.
……
Nhưng cô lại không thể làm thế. Cô không thể bắn chết bọn họ được. Không phải là đồng cảm mà là do sợ hãi. Đúng vậy, kẻ thù đã giao nộp vũ khí của mình, như thế này khiến Air cực kỳ có lợi trong tình huống xảy ra giao tranh. Nhưng theo lẽ khác thì…
Mình không thể liều mạng được…!
...Deadrim đã thừa nhận rằng mình không quan tâm với mấy thứ súng ống kia.
Cô ta có khả năng chiến đấu mà không cần dùng đến chúng…
Deadrim có một tính cách rất đơn giản. Thoạt nhìn, hành động của cô có vẻ thiếu suy nghĩ, nhưng cô luôn suy tính hành động của mình rất kỹ lưỡng. Liệu có người nào thực sự thiếu suy nghĩ đến mức giao nộp vũ khí của mình cho kẻ địch? Có kẻ nào lại thực lòng xin lỗi cho hành động của mình?
Những người bị cảm xúc chi phối tốt nhất là không nên can dự vào việc binh trận. Mình hiểu rồi...Thì ra đó mới chính là lưỡi kiếm của cô ta…
Cô thực sự có một sự tự tin tuyệt đối, không thể lay chuyển vào thanh kiếm của mình. Cô biết rõ thế này là thừa để chiến đấu với kẻ địch.
“...Ta sẽ bỏ qua chuyện đó, chỉ lần này thôi.”
“Cảm ơn.”
“Nhưng ta cảnh cáo ngươi, sẽ không có lần thứ hai đâu.”
Cuộc trao đổi ngắn gọn đấy là tất cả những gì mà họ đã bàn luận về vấn đề này. Một lúc sau, Air cầm lấy súng mà Deadrim đã đưa cho cô và quăng nó ra ngoài hang động.
Một giờ sau…
Tuyết rơi vẫn không ngớt.
Air nhìn ra ngoài trời. Tuyết rơi vẫn dữ dội để phủ lên tầm mắt một mảng đất trời trắng xóa, nên bốn người bọn họ vẫn không thể di chuyển.
Chúng ta sẽ không bị chết cóng, mà như này vẫn không ổn chút nào.
Theo lẽ thường, họ sẽ chết vì lạnh trong thời tiết lạnh lẽo như thế này, nhưng nhờ có động cơ của cỗ Exelia mới giúp hang động vẫn còn được hơi ấm. Chính xác là họ còn thấy nóng đổ mồ hôi nhờ vào cách sưởi ấm tạm bợ này.
Họ vẫn còn đủ lương thực để cầm cự được thêm năm ngày nữa, ngoài ra đun chảy đá và tuyết đã giúp bọn họ không thiếu thốn nước sạch để uống. Nhưng vẫn còn một điều khác khiến Air lo lắng.
“Rain.”
“...Hả?”
“Tôi đã đun chảy ít tuyết này. Cậu có khát không?”
“...Có một chút.”
Air rót một ít nước vào nắp hộp dụng cụ và đưa nó cho Rain đang nằm nghỉ trên nền hang động. Sau khi húp được ba ngụm, Rain đưa cái nắp lại cho cô và thu người nằm xuống. Bây giờ cậu đang thở dốc và khó khăn hơn.
Rain…
Vết thương của cậu đang trở nặng hơn so với vài giờ trước. Cậu vẫn còn giữ được ý thức, nhưng cậu đã gần như đánh mất khả năng di chuyển và tự mình cử động. Và nguyên nhân là khá rõ ràng. Air đã tạm thời cầm được máu, nhưng đây không phải là một giải pháp hẳn hoi để cứu lấy cậu. Sự sống của Rain đang dần phai nhạt đi từng phút từng giây. Thế rồi, với suy nghĩ đó, cô trộm đưa ánh mắt về phía cậu để kiểm tra tình hình.
Mình phải làm gì bây giờ…?
Cậu đã chìm vào giấc ngủ. Trán của cậu ướt đẫm mồ hôi, có lẽ là vì cơn đau dữ dội, và hơi thở của cậu càng lúc thêm nặng nhọc.
……
Rain đang đánh mất sự tỉnh táo và trông thật bất lực, nên chuyện giết cậu ngay tại đây là việc dễ như bỡn. Những gì cô cần làm là lắp một viên đạn vào khẩu súng, nhắm vào đầu cậu, và siết cò. Chỉ thế thôi là bớt đi một gánh nặng.
Air chắp tay lại trước ngực, trong lòng bàn tay cô là chiếc điện đàm cùng với vài viên đạn bạc.
Nếu mình...sử dụng chúng…
Nếu cô sử dụng Ma Đạn lên Rain, cô sẽ thoát khỏi tình hình này. Air nắm giữ thứ sức mạnh của quỷ, là viên đạn bạc ngay trong bàn tay. Nhưng vào đúng giây phút ấy…
“Chậc, có vẻ không ổn rồi.”
“Ah…!”
...Deadrim vừa cất tiếng đã khiến Air giật bắn cả người.
“Ồ, ngươi cũng thấy phải không Air?”
“Cá-cái gì, thấy gì cơ?!”
“...Sao ngươi phải hoảng loạn thế?” Deadrim hỏi han khi thấy Air hành động kỳ lạ so với cách mà mình mong đợi. “Ý ta là ngoài trời ấy. Có ánh sáng ở ngoài kia.
Cô đưa tay chỉ về lối vào hang động.
Ngoài kia ư…?
Air hoàn hồn lại và nhanh chóng nhận ra ý Deadrim muốn nói. Một cỗ Exelia đang chắn ngay lối vào, ngăn bọn họ nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra ở bên ngoài. Dẫu vậy, vẫn còn một kẻ hở nhỏ đủ để bọn họ nhìn qua.
Lúc đầu Air chỉ thấy một khung cảnh tuyết trắng phủ kín. Nhưng sau độ vài giây quan sát, cô nhận ra còn có một thứ nữa. Ánh sát thoắt ẩn thoắt hiện và lóe lên giữa cảnh tượng trắng xóa trong trời tuyết cách vị trí của họ tầm vài trăm feet. Nhưng dường như không phải là ánh sáng tự nhiên, mà là của con người.
Air nhanh chóng đếm xem và nhận ra có tầm hai mươi đốm sáng. Họ đang không hướng về phía hang động, nhưng dựa trên tình thế như thế này, chỉ có một lý do vì sao chúng tại xuất hiện ở đây thôi.
“Một đơn vị quân đội à…,” Deadrim tự kết luận.
“Là quân đội gì mới được…? Ai đã điều động họ?” Air hỏi.
“Sao mà biết được,” Deadrim đáp lại. “Biết đâu là Tây Quốc cử người đi tìm ta hoặc người bên phía ngươi thì sao. Nhưng dựa theo quân số thì họ là một đơn vị có vũ trang, quy mô một trung đội.”
Thế thì có lý đấy. Họ trông giống binh lính được cử đi để truy tìm cỗ Exelia thế hệ hai. Tuy nhiên, sự xuất hiện bất ngờ của họ khiến Air cảm thấy ngờ vực.
Họ có mặt nhanh thật…
Binh lính từ Đông hay Tây Quốc đều không thể đến đây nhanh đến vậy được. Kreis đã nói cho cô biết rằng để bên phía đây đến được đó cũng phải mất một ngày, đấy là lý do khiến Air quyết định sẽ tự mình thoát khỏi ngọn núi. Và bên phía Deadrim cũng thế.
“Tiếc thật,” Deadrim nói. “Quân đội Harborant không thể đến đây nhanh như vậy được.”
“Ừ, ngươi nói phải.”
“Có khả năng là cứu viện của ngươi không?”
“Bó tay,” Air trả lời.
Linh tính của Air mách bảo rằng không có lý do gì để cung cấp sai thông tin cả.
Giờ Deadrim đã không còn là mối đe dọa duy nhất rồi...
“Vậy cũng không phải là O’Itmenia nốt.”
Nói cách khác, họ không rõ là ai đã cử lực lượng này đến.
“Hừm, cách duy nhất để biết được và phải tự đi kiểm tra thôi. Chắc chắn là họ đã được cử đi để tìm kiếm chúng ta, nên đây là cơ hội tốt để họ tìm ra chỗ này.”
Khi nói vậy, Deadrim đứng dậy và đánh đầu về phía Air, ra hiệu hai người hãy đi cùng. Họ sẽ đi ra khỏi hang động để kiểm tra, nếu thực sự đó không phải là tiếp viện của bên nào, thì chúng sẽ là kẻ địch.
Không một ai trong số họ cất tiếng, nhưng suy tính của hai người là như nhau. Nếu thực sự đã đến lúc đó, họ cần phải đảm bảo an toàn cho người cộng sự đang bị thương của mình.