Kết thúc tuần trăng mật, khi Lương Tranh và Chu Húc trở về đã là trung tuần tháng .
Mùa xuân trăm hoa đua nở, khí sắc tươi mới, rực rỡ, tràn đầy sức sống. Từ sân bay trờ về bầu trời cao trong xanh, ánh nắng chan hòa, quang cảnh tươi đẹp. Lương Tranh tựa đầu vào cửa sổ, cảm thán: “Về nhà vẫn là nhất.”
Chu Húc bật cười, nắm lấy tay cô, dẫn cô về phía xe.
Vương trợ lý sớm đã có mặt, vừa nhìn thấy Chu tổng và bà chủ thì lập tức tươi cười, vội vàng bước lên giúp hai người cất hành lý vào cốp xe.
Lương Tranh kéo tay Chu Húc: “Chu Húc, em muốn đi ăn lẩu, còn muốn ăn cả thịt dê nướng và mì trộn nữa.”
Cô quá nhớ nhung hương vị Trung Quốc.
Chu Húc cười, nhéo mũi cô: “Giờ hai đứa mình về công ty đã, anh có một số công văn cần giải quyết, đến tối anh sẽ đưa em đi ăn.”
Được trở về nhà, tinh thần của cô thoải mái hơn nhiều, trên đường đi mải mê ngắm nghía cảnh xung quanh, vừa cảm khái thời tiết quá đáng yêu, vừa rủ rê Chu Húc: “Cuối tuần hai đứa mình đi đạp thanh đi. Tiết xuân đẹp quá, không đi chơi thật có lỗi với bản thân.”
Chu Húc gật đầu đáp ứng.
Chu Húc đã đi nửa tháng, vừa trở về đã thấy một đống công văn, kế hoạch xếp thành núi trên bàn làm việc.
Lương Tranh cực kỳ hiểu chuyện, không quấy rầy anh, ngoan ngoãn chui vào phòng nghỉ nhỏ bên cạnh, để không gian yên tĩnh cho anh làm việc.
Lương Tranh gọi điện thoại cho mẹ báo bình an. Hai mẹ con hàn huyên một lúc mới cúp điện thoại. Sau chuyến bay dài, đại khái là tinh thần thoải mái nhưng cơ thể có chút mệt mỏi, cô dứt khoát tháo giày, chui lên giường đánh một giấc.
Chu Húc bận bịu đến hơn h chiều mới đứng dậy nghỉ ngơi, tính vào xem Lương Tranh đang làm gì thì đã thấy ai đó nằm co do trong chăn ngủ ngon lành.
Anh nhẹ nhàng đi vào, cúi đầu giúp cô dém chăn, sau đó lặng lẽ tắt đèn ngủ ở đầu giường.
Lúc đi ra đã thấy Tiểu Vương đứng trong phòng muốn báo cáo công việc: Chu tổng…”
Chu Húc đóng cửa phòng cẩn thận mới bước tới, khẽ lườm cậu thư ký trẻ, đè thấp giọng nói: “Nhỏ tiếng một chút.”
Tiểu Vương sững sờ, nhanh chí đoán ra, có lẽ bà chủ đang ngủ ben trong.
Chu Húc trở về bàn làm việc, nghiêm chỉnh ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi: “Nói đi.”
Lương Tranh tỉnh giấc, mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, đã thấy Chu Húc ở bên, anh ngồi cạnh giường, một tay chống đầu, thấy cô mở mắt thì nhoẻn miệng cười ấm áp: “Tỉnh rồi?”
Lương Tranh vẫn còn mơ hồ, nhìn anh một hồi lâu mới phản ứng lại: “Anh xong việc rồi à?”
Chu Húc gật đầu, kéo tay cô hỏi: “Em đói không?”
Lương Tranh lắc đầu, ngồi dậy, nắm lấy tay anh, đau lòng nói: “Anh mệt không?”
Chu Húc cười: “Bình thường.”
Anh ngồi xuống, cúi xuống cầm lấy giày của Lương Tranh, cẩn thận cúi xuống đi giày cho cô, anh cười rất đỗi dịu dàng, từ tốn nói: “Em muốn ăn gì?”
Đã hơn nửa tháng không được ăn đồ Trung, cái gì cũng cảm thấy thèm, Lương Tranh vòng tay ôm cổ anh, nói: “Em phải suy nghĩ thật kỹ đã.”
Lương Tranh cân nhắc hồi lâu, cuối cùng quyết định chọn một quán cơm gần trường của cô.
Xung quanh trường có rất nhiều quán có không gian đẹp. Thời điểm hẹn hò hồi đại học, hai người gần như đã đi ăn tất cả quán ngon ở xung quanh trường.
Lúc hai người đi ăn cũng đúng vào giờ sinh viên đi ăn vì vậy trên đường vô cùng náo nhiệt, tấp nập.
Hai người chọn một bàn ở gần cửa sổ, trong lúc chờ lên món, cô chống tay ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi Chu Húc đi lấy nước uống trở lại, thấy Lương Tranh nhìn ra khung cửa sổ, nhẹ nhàng cong môi, mỉm cười hỏi: “Đang suy nghĩ gì thế?”
Lương Tranh quay đầu nhìn anh, thần bí nói: “Anh đoán xem.”
Chu Húc ngồi xuống đối diện cô, mày hơi nhói lại.
Lương Tranh đặt tay xuống bàn, ngang ngạnh nói: “Anh đoán đi.”
Chu Húc nhìn cô, khẽ mỉm cười, giúp Lương Tranh vặn nắp chai nước uống, từ tốn nói: “Nghĩ đến thời điểm lúc chúng ta mới yêu nhau?”
“Chồng mình quả là thông minh hơn người mà.”
Chu Húc cười, rót nước ép cho cô.
Lương Tranh uống một ngụm, cảm khái nói: “Khi đó em cực kì hâm mộ Tiểu Vũ ngày nào cũng có thể ở bên, hẹn hò với bạn trai cô ấy. Em lúc ấy muốn gặp mặt bạn trai mình một chút thôi cũng thật khó khăn.”
Cô nghĩ đến đâu, bỗng nhiên đứng lên, ngồi sang cùng phía với Chu Húc.
Lương Tranh ghé đầu vào vai anh, tủm tỉm cười: “Có phải lúc đó anh cũng rất nhớ em đúng không?”
Chu Húc cúi đầu, nắm tay cô, thấp giọng đáp: “Em nói xem? Ngày ngày đều nhớ em!!”
Lương Tranh bật cười. ngón tay đan nhau thật chặt, Lương Tranh tựa đầu vào vai anh, thế giới bỗng hóa ngọt ngào, ấm áp.
Lương Tranh rũ mắt nhìn cặp nhẫn cưới trên tay cả hai, trong lòng hạnh phúc, viên mãn.
Anh nhìn cô, Lương Tranh có nụ cười rất đẹp, sáng lạng, tươi tắn như nắng xuân, anh ngắm hoài không chán. Chăm chú nhìn cô hồi lâu, cuối cùng anh không nhịn được, cười: “Đời này chúng mình đừng bao giờ rời xa nhau nữa, mãi mãi bên nhau.”
Lương Tranh đột nhiên cảm giác được cụm từ “Cả một đời” thì ra đẹp đẽ và thiêng liêng đến thế.
Cô muốn cả đời bên anh.
Ăn cơm tối xong, đã là h, hai người tay trong tay thả cước bộ đi về phía bãi gửi xe/
Trên con đường này, mỗi cửa hàng, mỗi cái cây, thậm chí mỗi viên gạch lát đường đều rất đỗi quen thuộc với cô và anh.
Hai người nắm tay nhau đi bộ thế này bỗng như quay trở lại những năm tháng thiếu niên ngày ấy.
Nhoáng một cái đã mấy năm trôi qua, cô và anh đều tốt nghiệp, có công việc, đã kết hôn.
Giống như có gì đó đã thay đổi nhưng thật ra lại chẳng có gì thay đổi cả. Đã nhiều năm như thế, cô và Chu Húc vẫn yêu nhau say đắm, vẫn lưu luyến người kia không rời, vẫn nắm tay nhau như thời sinh viên, cùng nhau tay trong tay đi bộ dưới hàng cây thân thuộc.
Bàn tay Chu Húc rất ấm, bao chặt lấy tay cô, không hiểu sao đột nhiên mắt Lương Tranh nhòe đi. Đây là giọt nước mắt hạnh phúc.
Đến bãi đỗ xe. Lương Tranh ngẩng đầu nhìn anh, vừa vặn Chu Húc cũng rũ mắt nhìn cô. Đèn đường lờ mờ chiếu lên hai người, ánh đèn vàng dìu dịu ấm áp như phủ lên đôi tình nhân một thứ quầng sáng lung linh.
Chu Húc nhìn tròng mắt phiếm hồng của cô, dịu dàng xoa xoa khóe mắt, giọng hơi trầm: “Sao thế?”
Lương Tranh lắc đầu nhìn anh: “Chỉ là em cảm thấy hạnh phúc quá đỗi.”
Cô và anh trải qua nhiều trắc trở như vậy mà vẫn có thể đi cùng nhau đến cuối con đường, cảm giác này thật thần kỳ biết bao.
Chu Húc nhìn cô thật lâu, nhè nhẹ xoa má cô, cưng chiều nói: “Đồ ngốc.”
Anh vòng tay ôm siết eo cô, giam cô trong lồng ngực ấm áp của anh.
Lương Tranh cũng vòng tay ôm chặt lấy anh.
Đèn đường vàng dịu phủ lên hai người, không gian tĩnh lặng, yên bình. Chu Húc ôm cô thật lâu, sau đó nhẹ nhàng gọi lên: “Tranh Tranh!”
Lương Tranh: “Ừ.”
Bốn bề yên tĩnh, Chu Húc thấp giọng nói: “Điều may mắn nhất đời này của anh, chính là gặp được người con gái tên Lương Tranh.”
Trái tim cô khẽ thổn thức, đột nhiên muốn khóc.
Chu Húc nói xong, lại im lặng. Thật lâu sau, anh mới cúi đầu hôn lên trán cô, chân thành thổ lộ: “Anh yêu em.”
Vành mắt Lương Tranh nóng lên, rốt cục nhịn không được trào nước mắt.
Cô ôm anh chặt hơn, nhón chân, ôm lấy cổ anh, ghé sát vào tai anh thủ thỉ: “Em cũng yêu anh.”
Chu Húc siết vòng tay, cúi xuống hôn lên gáy cô một cái hôn rất đỗi dịu dàng.
Thật lâu sau, Lương Tranh mới rời khỏi lồng ngực anh, nhoẻn miệng cười: “Chúng mình về nhà thôi.”
Chu Húc nhìn cô đây cưng chiều, nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt vẫn dính trên mi, khẽ mỉm cười: “Ừ. Mình cùng về nhà nào.”