Ngày tân hôn đầu tiên, Lương Tranh nằm ỳ trên giường, mơ mơ màng màng ngủ đến tận giữa trưa mới chịu dậy.
Cả người cô mềm nhũn, tóc tai toán loạn, cuộn tròn trên giường, nghĩ định rời giường, nhưng kết quả chống cự không nổi sức hấp dẫn của chiếc giường êm ái vì vậy lại nằm xuống lần nữa, kéo chăn che kín đầu.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Chu Húc đang tắm rửa bên trong.
Lương Tranh vẫn làm tổ trong chăn ấm, đệm êm quyết không chịu dậy, nằm thêm một lúc thì điện thoại của Chu Húc vang lên. Cô ngại điện thoại của anh nên không bắt máy, nhưng chuông liên tục reo. Lương Tranh bực mình khó khăn chui ra khỏi tranh, nũng nịu gọi Chu Húc nghe máy.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, cửa hé một nửa.
Chu Húc đang mặc quần áo, nghe thấy tiếng Lương Tranh gọi mình, khóe môi khẽ cong lên.
Anh mặc xong quần áo, đi từ phòng tắm ra, thấy ai đó đang cuộn tròn như cái kén trên giường, nhịn không được bật cười, chụp lấy quần áo trên giường, vừa nhận điện thoại, vừa cúi người bế con sâu ngủ nhà mình dậy.
Lương Tranh không chịu, trốn trong chăn nũng nịu phản kháng.
Chu Húc nín cười, mặc kệ cô tác oai tác quái.
Là điện thoại của Chu Ngữ Chức, bà gọi hỏi hai con có bận không, trưa về nhà ăn cơm.
Chu Húc đứng trước giường, nhìn cô vợ nhỏ đam mê ngủ nướng nhà mình, thì cong môi cười, nói: “Một chút nữa chúng con qua. Lương Tranh còn chưa dậy.”
Lương Tranh cuộn mình trong chăn, nghe Chu Húc nói, giật nảy mình, lập tức tỉnh táo, nhảy từ trên giường xuống, bổ nhào lên người anh, nhìn anh chằm chằm, ý tứ rất rõ ràng: KHÔNG ĐƯỢC NÓI LINH TINH, MẤT HÌNH TƯỢNG CỦA EM.
Chu Húc bị ai đó “tấn công” bất ngờ hơi lùi về sau một bước, tay vững vàng ôm lấy eo cô, nói với mẹ: “Nếu chúng con tới muộn, mọi người cứ ăn trước đi, không phải chờ chúng con.”
Ở đầu dây bên kia, Chu Ngữ Chức nghe Chu Húc nói Lương Tranh còn chưa dậy, mỉm cười nói: “Không cần vội, hai đứa cứ đi từ từ, ba mẹ chờ được.”
Chu Húc cúp điện thoại, Lương Tranh gấp đến độ cả chân cả tay bám chắc lấy người anh, hung dữ nói: “Sao anh phiền thế, nói với mẹ là em chưa dậy.”
Chu Húc cười vang, kéo cô xuống: “Ngày tân hôn đầu tiên đã muốn mưu sát chồng rồi.”
Lương Tranh xẹp miệng, mất hứng nhảy xuống, nguýt anh một cái “Đáng ghét.”
Chu Húc cười, bế cô vào nhà tắm: “Thì đúng là vừa rồi em vẫn còn nằm dài trên giường còn gì.”
Lương Tranh ôm cổ anh, hai chân quặp chặt lấy eo Chu Húc, hờn dỗi nói: “Nào có cô dâu nào mới ngày tân hôn đầu tiên đã nằm ỳ trên giường chứ, mọi người mà biết sẽ chê cười em cho mà xem.”
Chu Húc nhịn cười đáp: “Ai dám chê cười em.”
Lương Tranh nhìn anh, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
Lương Tranh dậy trễ, hai người chuẩn bị xong xuôi đã là h.
Cô vừa thay quần áo vừa gọi với ra: “Anh nói với mẹ là mọi người cứ ăn trước, không phải đợi hai đứa mình nữa.”
Chu Húc gật đầu, ngồi bên giường, gọi điện cho mẹ.
Lương Tranh chọn xong quần áo, đang định thay ra, chợt nhớ ra gì đó, quay đầu lại, chỉ thấy Chu Húc đang chăm chú nhìn mình. Cô đột nhiên thẹn thùng, dứt khoát ôm quần áo chạy vào nhà tắm thay.
Chu Húc đang gọi điện, thấy cô vợ nhỏ nhà mình bối rối ôm quần áo chạy vào phòng tắm, không khỏi chau mày. Sau khi cúp điện thoại xong, anh đột nhiên cong môi cười, vứt điện thoại lên về lại giường đứng dậy đi về phía nhà tắm.
Anh ỷ dáng người cao ráo, chân dài, đi ba bước đã đuổi kịp Lương Tranh, thời điểm cô chuẩn bị đóng cửa, anh đưa tay chặn lại.
Lương Tranh cảm thấy cửa bị chặn, thò đầu ra bên ngoài dò xét, chớp chớp mắt, ngoan ngoãn hỏi: “Anh làm gì thế?”
Chu Húc cười: “Thế em đang làm gì?”
Anh đẩy cửa, thản nhiên bước vào, dọa Lương Tranh bất ngờ kêu lên một tiếng, nhanh chóng tránh sang một góc, nhưng Chu Húc còn nhanh hơn, vụt cái đã nắm được cổ tay cô, kéo cô vào lòng mình, siết eo Lương Tranh, tì lưng cô lên ván cửa, anh tự cao nói: “Thay quần áo mà còn phải trốn vào phòng tắm, trên người em có chỗ nào anh chưa nhìn thấy.”
Anh cúi đầu say mê hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, tay cũng không nhàn rỗi linh hoạt cởi bỏ áo ngủ của Lương Tranh.
Áo ngủ mong manh trượt xuống, Lương Tranh vội vàng nắm lấy giữ trên ngực: “Đừng nháo nữa, chúng ta còn phải đi đấy.”
Chu Húc nào để ý đến cô, bàn tay hạnh kiểm xấu từ lúc nào đã trượt vào trong quần nhỏ, quen thuộc từng đường đi nước bước, nhẹ nhàng dò xét, vuốt ve. Lương Tranh nhịn không được bật cười, nắm lấy tay anh, chủ động hôn lên môi Chu Húc, dỗ dàng: “Anh trai tốt à, em sai rồi, đừng làm rộn nữa được không?”
Chu Húc ngước mắt nhìn cô, khóe môi câu lên đầy vẻ phóng túng: “Muộn rồi.”
Dứt lời liền nuốt trọn đôi môi cô, ngấu nghiến hôn.
Lương Tranh không thể trốn thoát, tùy ý để anh dẫn dắt, thẳng đến khi một hồi chuông điện thoại dài vang lên.
Cuộc gọi này thực sự biết chọn lúc mà đến, phá hư bầu không khí ám muội giữa hai người, Chu Húc thoáng giận giữ, lực hôn trên môi càng tăng thêm, không hề có ý muốn bắt máy. Điện thoại hết lần này đến lần khác reo lên như hối thúc, Lương Tranh khéo léo đẩy vai anh, tình tứ nói: “Anh nghe điện thoại đi.”
Chu Húc không quá vui vẻ, nhìn cô một cái, cuối cùng cũng chịu bắt máy.
Lương Tranh thừa dịp anh phân tâm, thoát ra khỏi vòng tay anh, đắc chí cong khóe môi chạy thoát thân.
Chu Húc nhận điện, nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, không nhịn được bật cười, đầu mày cuối mắt đều là sự sủng nịnh.
Khi Lương Tranh và Chu Húc đến nhà ba mẹ đã là hp.
Trong phòng các bậc trưởng bối nhà Chu gia đều có mặt đông đủ, ba mẹ Lương Tranh cũng đến. Tất cả đều chờ đôi vợ chồng trẻ. Lúc hai người bước vào, mẹ Chu đang hăng say nói chuyện với mẹ Lương, không biết là chuyện gì mà hai bà sui đều vô cùng hào hứng, nói cười rôm rả.
Vừa ngẩng đầu đã thấy con trai con dâu bước vào, mà mỉm cười hòa ái nói: “Đến đây. Chỉ chờ hai đứa nữa thôi.”
Lương Tranh ngọt ngào, khéo léo, lễ phép chào hỏi tất cả bậc bề trên một lượt.
Ai cũng vui vẻ mỉm cười.
Bữa cơm diễn ra vui vẻ, hòa thuận.
Lương Tranh vào Chu Húc dự định đi Maldives hưởng tuần trăng mật, đêm nay bay.
Ăn cơm trưa xong, Chu Húc muốn về công ty sắp xếp lại công việc, Lương Tranh ở nhà chờ anh.
Chu Húc rời đi, cả nhà họ Chu vẫn vô cùng náo nhiệt, Lương Tranh ngồi dưới lầu đánh bài cùng các cô, dì.
Chơi một lúc thấy chán cô liền đi lên lầu. Vừa lên lầu ba, định vào thư phòng của Chu Húc chọn mấy quyển sách để đọc thì Chu Nha đã từ đâu xuất hiện hoạt bát cười, nắm lấy tay cô, vui vẻ nói: “Chị dâu, sao tự nhiên lại chạy lên đây?”
Lương Tranh cầm một quyển từ trên giá xuống, dịu dàng cười: “Chị đang tính chọn mấy cuốn để mang đi Maldives.”
Chọn được hai quyển ưng ý, cô đến trước lò sưởi, ngồi xếp bằng xuống, ngẩng đầu nhìn cô em họ, tươi tắn cười: “Em đứng đó làm gì, nào ngồi xuống đây.”
Chu Nha hớn hở chạy lại, ngồi đối diện cô.
Cô bé chống tay lên mặt bàn, nâng cằm hâm mộ nhìn Lương Tranh, cảm thán: “Chị dâu à. Em thật sự hâm mộ chị đó.”
Lương Tranh không hiểu ý cô bé, cười rộ lên ân cần nói: “Chị có gì mà phải hâm mộ?”
“Hâm mộ chị có người chồng tốt như anh họ em đó. Mà anh ấy phải nói là cực kỳ thích chị. Chị biết không trong nhà em, từ lớn đến nhỏ, đứa nào cũng sợ anh ấy cả. Con người gì mà tính khí lãnh đạm, kiêu ngạo, khó bảo lại cứng đầu, đến cả ông nội cũng chẳng nói được anh ấy. Khí còn bé chúng em chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ thôi, anh ấy lập tức cau mày như thế này này. Là chúng em đã bị dọa đến không dám thở mạnh rồi. Cho nên mới nói, anh em thật sự cực kỳ yêu chị, mới có thể cưng chiều, dịu dàng với chị đến thế. Lại còn vô cùng chiều chị, nghe lời chị.”
Lương Tranh bật cười, phủ nhận: “Anh ấy đâu có nghe lời chị đâu. Em biết không trước kia ý à, anh ấy đối xử với chị cực kỳ lạnh lùng. Đứng cạnh anh ấy mà thấy cả bầu không khí đóng băng luôn ấy.”
“Thật ạ?”
Lương Tranh nhoẻn miệng cười: “Đương nhiên rồi. Không tin em hỏi anh ấy xem.”
“Hỏi anh cái gì?” Cô vừa nói xong đã thấy Chu Húc từ bên ngoài bước vào.
Lương Tranh ngẩng đầu cười, đáp: “Hỏi anh một chút, có phải ban đầu anh đối với em lạnh lùng, vô tình như tảng băng hay không?”
Chu Húc đi đến cạnh Lương Tranh, ngồi xuống. Anh kéo tay cô, ánh mắt sâu thẳm, thâm tình nhìn Lương Tranh, thản nhiên nói: “Có sao?”
Lương Tranh nhịn không được bật cười: “Hay lắm. Anh còn không chịu thừa nhận?”
Cô chỉ chỉ tay vào giá sách: “Khi đó hình như anh đứng ở chỗ kia, lạnh lùng dọa nạt em nói đừng bao giờ bước vào thư phòng của anh lần hai.”
Chu Húc nắm lấy tay cô, ánh mắt càng sâu: “Có sao? Sao anh không nhớ nhỉ?”
Lương Tranh nhịn không được buồn cười: “Anh đúng là xấu tính!”
Cô nhìn về phía Chu Nha: “Em nhìn anh họ em đi, em còn nói anh ấy thích chị, rõ ràng là thích khi dễ chị thì có.”
Chu Nha cười ra nước mắt, nhưng cô không quản được ông anh họ này của mình, chỉ đành ý tứ đóng đứng dậy, rời đi, không quên đóng chặt cửa lại để vợ chồng nhà họ tự giải quyết với nhau.
Chu Húc cầm tay Lương Tranh, mắt anh chăm chú nhìn vào đáy mắt cô, đôi mắt Chu Húc sâu thăm thẳm luôn có một sức cuốn hút kì lạ, dễ dàng khiến người khác lạc như đôi mắt treo trẻo, lạnh lùng của anh. Anh thấp giọng, khẽ nói: “Anh khi dễ em chỗ nào?”
Lương Tranh mỉm cười: “Anh vừa khi dễ em xong.”
Chu Húc nhìn cô một lúc, cuối cùng đưa tay nhéo nhéo mặt cô: “Người phụ nữ không có lương tâm.”
Lương Tranh bật cười, đặt tay lên mu bàn tay anh, dịu dàng nói: “Anh xong việc rồi à?”
Chu Húc gật đầu: “Ừ, cơ bản là đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Anh vừa nói, vừa ôm eo Lương Tranh, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Đảo Maldives đẹp như một bức tranh, biển xanh như ngọc, mây trắng tựa bông, bãi cát vàng óng hệt như vàng cát, và bầu trời thẳm thăm.
Lương Tranh tận hưởng không khí và cảnh đẹp tuyệt vời này mấy ngày, mọi thứ đều tốt chỉ có duy nhất một điều, đó là thể chất của cô thu hút côn trùng, chỉ cần cô thò chân tay ra khỏi màn lập tức bị muỗi chích.
Cứ đêm xuống, hai người lại dẫn nhau ra bờ cát đi dạo, ngắm hoàng hôn, chỉ cần không để ý lập tức bị muỗi cắn.
Cô cúi đầu, vừa gãi, vừa ủy khuất nói: “Chu Húc, nó lại cắn em.”
Chu Húc ngồi cạnh cô, khẽ cúi đầu đọc văn kiện được gửi đến. Nghe cô nói thế, anh rút di động trong túi ra: “Để anh xem nào.”
Anh bật đèn cẩn thận xem xét, quả thực chân Lương Tranh bị đốt chi chít.
Da cô rất trắng, vết muỗi cắn đỏ hồng cực kì rõ ràng.
Chu Húc nhíu mày, kéo chân cô đặt lên đùi anh, cầm dầu nóng tỉ mỉ bôi lên.
Vừa giúp Lương Tranh thoa thuốc, vừa nói: “Chút nữa anh sẽ đi mua bình xịt côn trùng.”
Lương Tranh ủy khuất gật đầu.
Chất dầu nóng xoa lên đỡ ngứa không ít.
Chu Húc giúp cô bôi xong, liền nói: “Anh đi mua bình xịt chống muỗi, em ở đây chờ anh, đừng đi đâu nhé.” Anh đứng dậy xoa xoa đầu cô.
Lương Tranh gật gật đầu, ngoan ngoãn ừ một tiếng.
Thể chất Lương Tranh được côn trùng yêu thích, đã đổi mấy loại kem chống muỗi, nước xịt chống côn trùng cũng vô dụng.
Chu Húc đi một hồi, cuối cùng mang một loại khác về.
Lương Tranh ngoan ngoãn đặt chân lên đùi anh, để anh tùy ý xử lý giúp mình.
Cô tội nghiệp hỏi: “Nếu cái này cũng vô dụng thì làm sao bây giờ?”
Chu Húc nói: “Vậy thì đành bôi dầu vậy.”
Lương Tranh không cao hứng, khẽ bĩu môi.
Chu Húc xịt xong tay chân giúp cô, nói: “Đi thôi, về ăn tối.”
Lương Tranh gật đầu, đứng dậy, đi tông. Hai người nắm tay nhau đến nhà ăn.
Ban đầu hai người định ăn tối ngoài trời, nhưng do bên ngoài quá nhiều muỗi nên cuối cùng hai người vẫn chọn một vị trí đẹp, ăn trong phòng.
Chu Húc để nước xịt muỗi lên bàn, đưa thực đơn cho Lương Tranh: “Em muốn ăn gì cứ chọn, anh đi rửa tay.”
Lương Tranh ngoan ngoãn “dạ” một tiếng.
Trong lúc chờ Chu Húc cô cầm điện thoại lên nhìn đống ảnh anh chụp giúp mình hôm nay.
Lật qua mấy tấm thì thấy chỗ ảnh cô chụp lén anh, ảnh này chụp hôm qua khi thì chụp cô đang ngồi trên bãi biển nghịch cát, anh thì ngồi trên ghế cách đó không xa nói chuyện điện thoại.
Chu Húc khoác áo sơ mi trắng bên ngoài, áo phông tối màu bên trong và quần đùi đen, trên mặt đeo một chiếc kính râm lớn, vừa nhàn nhã, vừa phong lưu, tuấn dật.
Anh ngồi đó, chỉ thong dong nói chuyện, mà vẫn đẹp trai đến lóa mắt, Lương Tranh bị vẻ đẹp này thôi miên, vô thức giỡ máy lên chụp vài tấm.
Cô xem qua một lượt vô cùng hài lòng, chồng mình quả thật đẹp trai, anh tuấn dù chụp ở góc độ nào cũng vô cùng khí chất.
Đang say sưa ngắm ảnh, ngẩng đầu đã thấy Chu Húc mở cửa nhà vệ sinh đi tới. Nhưng mà vừa đi mấy bước, lập tức bị mấy cô gái trẻ cản đường,
Dáng dấp cô gái kia rất xinh đẹp, quyến rũ, cầm theo điện thoại, đoán chừng muốn xin số anh.
Lương Tay chống cằm, chờ xem náo nhiệt.
Khuôn mặt Chu Húc lạnh tanh, mấy máy môi nói gì đó. Sau đó trực tiếp đi về hướng cô.
Lương Tranh không những hứng thú bừng bừng xem náo nhiệt, còn cực kì hăng hái nói: “Chu tổng, mị lực của anh đúng là quá lớn, ở nơi đất khách quê người thế này mà vẫn có thể câu mất hồn của biết bao thiếu nữ.”
Chu Húc ngồi xuống cạnh cô nói: “Ừ, anh ưu tú vậy đấy, lại còn một lòng một dạ yêu em. Thế nào, có phải cảm thấy vô cùng thành tựu không?”
Lương Tranh bật cười: “Đúng nha.Vậy mới thấy, sức quyến rũ của em quả thực rất lớn.”
Chu Húc cong môi, nghiêng người nhéo nhéo mặt cô: “Vâng, anh sắp bị em mê hoặc đến chết rồi đây này.”
Lương Tranh được dỗ ngọt, vui vẻ cười rộ lên, khuôn mặt đẹp rạng rỡ, chói mắt.
Cơm nước xong xuôi, hai người nắm tay nhau đi bộ về khách sạn.
Còn chưa về đến nơi, Lương Tranh đã bị một con muỗi hung hăng cắn ngứa đến khó chịu.
Chu Húc ngồi xổm xuống thoa dầu giúp cô.
Lương Tranh khom người, bắt đầu đếm chiến tích của lũ muỗi đảo: “Một, hai, ba… Mẹ tôi ơi, đám muỗi này đúng là điên cuồng yêu em.”
Chu Húc đau lòng, lại nhịn không được buồn cười: “Em muốn chuyển qua nơi khác không?”
Lương Tranh lắc đầu: “Không, em còn chưa chơi chán mà.”
Chu Húc giúp cô bôi dầu xong xuôi, cô thuận thế ghé vào lưng anh, ôm cổ Chu Húc, làm nũng nói: “Cõng em.”
Chu Húc cười, lõng cô.
Trời đã tối, biển và trời nhuộm một màu đỏ rực huy hoàng, tráng lệ.
Lương Tranh vui vẻ nằm trên lưng anh, hát mấy bài mình thích.
Vì quá nghịch ngợm, khua chân linh tinh mà rơi cả dép.
Chu Húc cúi người nhặt lên, đi vào chân cho cô, dịu dàng nói: “Đừng nghịch ngợm nữa.”
Lương Tranh nheo mắt, áp tới, thổi hơi vào tai anh.
Thân thể Chu Húc bỗng nhiên cứng đờ, anh quay đầu nhắc nhở: “Nào đừng nháo.”
Lương Tranh bướng bỉnh đáp: “Không nghe.”
Cô hôn lên tai anh. Tai là vị trí mẫn cảm của Chu Húc, nụ hôn mơn trớn nhẹ nhàng này thành công khơi dậy dục vọng của anh, Chu Húc trầm giọng cảnh cáo: “Lương Tranh.”
Cô biết rõ, còn giả vờ ngây thơ hỏi: “Sao thế?”
Chu Húc: “Em có gan làm thì chút đừng hối hận.”
Nhưng mà mấy phút sau, Lương Tranh liền hối hận rồi.
Trong căn phòng yên tĩnh, thân thể hai người chặt chẽ dán vào nhau. Cô muốn trốn nhưng nào dễ, Chu Húc trực tiếp kéo cô vào lòng chăm chỉ làm việc không biết mệt.
Bây giờ Lương Tranh mới biết sợ, liên tục cầu xin tha thứ: “Em sai rồi, anh trai à, tha cho em đi.”
Cô còn chưa nói hết đã bị anh hung hăng mút lấy đôi môi, giọng Chu Húc rất thấp như đang thì thầm: “Không bao giờ.”