Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là một trong những chương mình thích nhất của truyện hai người dần có thể hiểu được tình cảm của đối phương với mình.
Rẽ phải rồi lại rẽ phải, đi thẳng khoảng chừng km mới đến được phố ăn vặt. Mùa đông bán hồ ma cay (), bánh bao, mùa hè bán tôm hùm nướng. Chỗ này nhỏ nhưng nhân khí lại tốt thành ra “ba ngày đánh cá, hai ngày quăng lưới.”(), cho nên gần tới nơi đường phố đã bắt đầu kẹt xe. Ngu Chu đỗ xe ở bãi đậu xe nằm bên cạnh tòa cao ốc. Lúc xuống xe, theo thói quen muốn mang theo kính râm, ngón tay vừa mới động vào hộp kính Kiều Lỗi liền cầm tay y ngăn lại.
() thành ngữ “ba ngày đánh cá, hai ngày quăng lưới” ý chỉ bữa đực bữa cái làm được ba ngày lại chơi hai ngày. So vào câu trên thì có thể hiểu là người bán hàng ở đây lúc đông khách lúc ít khách buổi thì bán được buổi thì ngồi không.
“Trời tối thế này đeo kính râm thật kỳ quái,” hắn từ trong túi móc ra cái khẩu trang, “Mang cái này.”
Kiều Lỗi có một thói quen, ra ngoài thích mang theo túi, bên trong có chút lộn xộn nhưng đều là đồ vật hắn hay dùng. Cái túi này cũng không to lắm nhưng rất tinh xảo, hơn nữa bởi vì hắn cao lớn vẻ mặt còn tỏa ra dương quang ấm áp nên cầm túi cũng không hiện lên dáng vẻ của các mẹ. Ngu Chu đến giờ cũng không rõ bên trong túi kia đựng những thứ gì chỉ cảm thấy giống như cái rương bách bảo (), hôm nay còn bất ngờ lấy ra cái khẩu trang, trước đây có lần người kia còn lấy ra cả một lọ xịt khoáng.
() Rương bách bảo: rương đựng đồ vật của thời xưa thường là vàng bạc châu báu hoặc những thứ quý giá.
Hai người đeo khẩu trang, cùng nhau đi về phía phố ăn vặt nhỏ. Đường xe chạy bị tắc đến mức nước cũng không lọt, lối đi bộ trên vỉa hè cũng không ít người. Mặc dù thời gian cũng không còn sớm, cũng có thể bởi hôm nay là cuối tuần vì vậy đoàn người đều đến phố ăn vặt kiếm ăn khi màn đêm buông xuống.
Kiều Lối vô cùng quen thuộc với con đường này, có lẽ nói, đối với con đường này hắn đã vô cùng thân thuộc. Đi một lúc hắn chỉ vào bên đường nói nơi đó đã từng có cửa tiệm bán gà quay, cánh gà bán chạy đến mức không đủ đáp ứng lượng người mua, năm trước chỉ có đồng một cái. Một lúc sau lại chỉ vào một nhà hàng ra sức nói tiếp, nhà này vốn dĩ lúc đầu là bán đũa chiếc đũa đẹp nhưng nước sơn lại không tốt, vậy mà còn lừa người ở chợ bán có đồng một đôi vậy mà cửa hàng đó lại dám bán tới tám mươi. Ngu Chu cảm thấy hắn đúng là một tên buôn bán truyền kỳ. Trong một lúc này nghe được từ miệng tên kia mà biết rằng thành phố này đã có năm lịch sử nhưng mà nghe thế nào cũng thấy không đúng, tại sao cứ luôn là trước đây chứ?
Ngu Chu hỏi: “Cậu có thể nói thời điểm gần đây nhất được không?” Y chỉ vào một cửa hàng gần đó, “Nhà kia bán bánh gato có ngon không?”
“Không biết.” Kiều Lỗi gãi đầu, khẩu trang tụt xuống lộ ra một chút ý cười gượng, “Nói thật là thật lâu rồi tôi không đến lại chỗ này.”
Ngu Chu nhíu mi, Kiều Lỗi nói: “Lúc tôi mới tới đây, bình thường công việc không nhiều lắm, thu nhập cũng không nhiều, không có gì tiêu khiển nên liền ở gần đây mò mẫm. Cũng may, lúc đó tôi còn chưa nổi, cũng không có ai nhận ra tôi, không cần mang khẩu trang, còn có thể cùng ông chủ cò kè mặc cả kêu hắn bớt cho tôi phân tiền.” Kiều Lỗi dừng một chút, bỗng nhiên chỉ vào cửa tiệm phía trước cửa tiệm nói,” Ai, nhà này còn bán? Tôi nói anh nghe, kem trà xanh của nhà này ngon vô cùng, đến đến tôi mua cho anh.”
Đứng xếp hàng ở cửa hàng bán kem trà xanh ngon, Kiều Lỗi bảo Ngu Chu ở ngoài đợi còn bản thân thì xếp hàng đợi mua kem. Ngu Chu lão lão nghe lời đứng ở cửa, đứng một lúc thấy mình đang cản đường người khác, đứng dịch sang bên trái một chút phát hiện bản thân vẫn là đang cản đường, lại tiếp tục xê dịch về bên phải. Thế này không được, thế kia không xong, y nhảy lên bậc vỉa hè, kéo ống quần đặt mông ngồi xuống. Kia, đôi chân thon dài hấp dẫn không ít ánh nhìn của mọi người, vậy nhưng y vẫn hồn nhiên không hay biết rằng mọi người đang nhìn y. Ngu Chu cũng nhìn xung quanh, cũng nhìn người khác, phía dưới khẩu trang cũng không giấu nổi nụ cười tựa như một nụ hoa nhỏ. Một lát sau Kiều Lỗi trở về, tay cầm hộp kem trà xanh, tươi cười.
Ngu Chu nhận lấy, tháo khẩu trang xuống, liếm một cái, trong lòng như được rót mật: “Ngọt.”
Kiều Lỗi cũng liếm một cái nói, “Thì ra là quá ngọt, trước đây ăn ngon hơn!.”
Ngu Chu sửng sốt một chút, nhận ra là tên kia đã hiểu sai ý, vẻ mặt ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn tiếp tục liếm một cái.
Hai người cũng chẳng giữ hình tượng, vừa đi vừa ăn, ăn xong rồi mới nhận ra không ai nhận ra mình. Vì vậy một bên cảm thán “Ai dà, tôi thật không nổi” một bên khoái trá mà cất khẩu trang về. So sánh với phố ăn vặt mấy năm trước hiện nay đã phong phú hơn rất nhiều, không chỉ có bán tôm hùm nướng cay, còn có thịt dê ngâm(), mực nướng chảo(), đậu phụ chờ () cũng có một quán nhỏ. Kiều Lỗi biết có nhà bán tôm hùm cay rất ngon, cậu em bán hàng bên cạnh còn có xiên nướng, có thể cùng lúc ăn được nhiều thứ. Kiều Lỗi nhanh chóng dắt Ngu Chu đến quán đó xem còn hay không, nhẹ nhàng lôi kéo cánh tay Ngu Chu, y lại hất lại một cái.
Trong nháy máy trong lòng Kiều Lỗi có chút trống rỗng, ý thức được bản thân đêm nay đã quá hăng hái rồi, quên mất quan hệ của Ngu Chu với mình. Hắn thầm nghĩ áy náy, ngẩng đầu lên đã thấy Ngu Chu đang nghiêm chỉnh định rút tiền.
“Quán này ăn ngon không?” Y chỉ vào một quán bán mực nướng chảo, chủ quán viết trên tên cửa tiệm dòng chữ: “Mực Đại Liên, xiên nướng,” “Cậu mời tôi ăn đồ ngọt rồi tôi mời cậu ăn mực nướng chảo. Vẫn không tốt lắm, nếu không tôi ăn một xiên cậu ăn hai xiên đi.”
Trong lòng Kiều Lỗi kêu gào: “Không cần phải tôi ăn một miếng anh ăn một miếng có được không?” chỉnh lại nét mặt nghiêm chỉnh nói:” Không cần phiền toái như vậy, nhìn tôi đây.”
Hắn hắng giọng một cái dùng tiếng Đông Bắc,:”Người anh em, xiên mực nướng này ăn ngon không?”
“Có thể không ngon sao?” Đối phương dùng tiếng Đông Bắc chuẩn trả lời.
“Vậy sao? Thế thì cho tôi xiên nếm thử đi. Mà đại ca này, đồng tiền Tứ Xuyên được không?”
“Làm sao mà không được chứ?” Chúng ta đều là đồng hương, ăn rồi còn quay lại.
Nói rất sảng khoái cầm hai xiên đưa Kiều Lỗi.
Kiều Lỗi quay đầu lại, vô cùng đắc ý trêu Ngu Chu, Ngu Chu quay mặt ra chỗ khác buồn cười.
Kiều Lỗi trả tiền, cầm xiên mực trước mắt rồi đi, ông chủ phía sau lại gọi lại:” Người anh em đợi chút!”
Kiều Lỗi nghĩ thầm” Chẳng lẽ là chả nhầm tiền sao?”
Chủ quán nói: “Tôi nhìn cậu có điểm quen mắt? Cậu có phải ngôi sao thần tượng không?”
Kiều Lỗi quay lại, dùng một câu chuẩn giọng Đông Bắc nói với chủ quán: “Tôi mà là minh tinh sao, tôi mà là minh tinh còn ở đây mua mực xiên của anh sao? Còn không phải là mua một du thuyền tự mình rời bến tìm mực.”
Phất tay một cái liền đi.
Tiếng địa phương làm Ngu Chu nghe đến choáng váng, cầm lấy một xiên mực ăn nói: “Cậu thực sự là người Đông Bắc sao?”
“Tôi là người Sơn Đông!” Kiều Lỗi cắn một cái râu mực. “Nhưng mà ông nội là người Đông Bắc, trước đây Đông Bắc bị Nhật Bản chiếm, ông vất vả mới chuyển đến được Quan Sơn rồi định cư ở Sơn Đông.
“Cậu nói tiếng Đông Bắc là học theo ông nội sao?” Ngu Chu như có điều gì suy nghĩ gật đầu một cái, cảm thấy mới lạ vô cùng, vẻ mặt sùng bái giống như học sinh tiểu học truy hỏi: “Có thể cùng chủ quán người Đông Bắc kia nói một chuỗi câu dài đến vậy sao?”
“Người cùng các chủ quán người Đông Bắc trên đường này thương lượng đều có thể nói thành một chuỗi.” Kiều Lỗi ăn khóe miệng dính đầy tương, cười nói: “Hơn nữa chúng tôi tính ra cũng là nửa đồng hương mà.”
Ngu Chu nhịn không được, bật cười thành tiếng, tay phải cầm lấy xiên mực nướng từ tay trái, vươn ngón tay lau đi vết tương trên khóe môi Kiều Lỗi.
“Thật lợi hại.” Y nghiêm túc nói.
Ngu Chu nghiêm túc, trong ánh mắt ngập tràn ánh sáng, chói đến mức làm cho Kiều Lỗi cảm thấy cảm xúc ngày một dâng trào, thẳng đến lúc ngồi vào trong quán tôm hùm vẫn chưa hoàn hồn lại. Miệng thì nói muốn Ngu Chu chọn món, mà tay lại chần chừ giữ thực đơn trong tay không đưa sang. Ngu Chu không hiều nên nhìn hắn, Kiều Lỗi vẫn cứ nhìn chằm chằm Ngu Chu, một lúc lâu mới ý thức được mình đang làm cái gì lúng túng nói”… Gọi món ăn thôi.”
Ngu Chu liếc nhìn thực đơn trong tay người kia, Kiều Lỗi cúi đầu càng thêm xấu hổ.
“Đưa…cho anh chọn.” Hắn đưa sang cho Ngu Chu, chân tay lúng túng dĩ nhiên làm rơi thực đơn.
Luống cuống tay chân nhặt lên, Ngu Chu khoái chí cười đến không ngừng được.
“Cậu chọn đi.” Ngu Chu nói.
Kiều Lỗi hỏi ý kiến của Ngu Chu gọi một suất tôm hùm nướng cay, còn có các loại xiên nướng khác nhau. Quán tôm hùm này cũng không lớn lắm, bàn ghế đều là bằng nhựa, điều kiện thập phần đơn sơ. Ngu Chu với Kiều Lỗi để giảm thiểu phiền phức nên chọn vị trí ngồi trong góc, lúc này chỗ ngồi có vẻ cong queo, Kiều Lỗi ngượng ngùng nói: “Con đường này đều như vậy, chỗ không quá rộng nhưng mà đồ ăn ngon, tất cả mọi người đều chịu. Nếu như anh khó chịu thì cứ ngồi thẳng người ra, chân cứ duỗi thẳng về phía tôi cũng được.”
Ngu Chu cúi đầu, nhờ một phía bàn che khuất, chân của y duỗi dài đặt ở bên cạnh chân Kiều Lỗi, mặt khác vì không gian chật hẹp chỉ có thể để chân xen vào như vậy. Tư thế như vậy nhắc tới cũng đã thấy không bình thường. Ngu Chu cười nhẹ nắm tay nói: “Chân của cậu sẽ không khó chịu chứ? Nếu không cũng…”
Y nhìn Kiều Lỗi: “Duỗi chân ra đây.”
Yết hầu Kiều Lỗi căng thẳng, suýt nữa bị sặc bởi nước bọt của chính mình.
“Không cần không cần tôi ngồi như này rất tốt.” Hắn nỗ lực tự nói với bản thân mình chính là bản thân nghĩ nhiều rồi, những lời này của Ngu Chu nhất định không có ý tứ gì khác, thế nhưng cái chân kia ở giữa hai chân hắn lại bắt đầu manh động.
Vì thế hắn cả tối giữ nguyên một tư thế cũng không dám động.
Ngoài tôm hùm nướng, Kiều Lỗi còn gọi thêm một thùng bia. Sau một lát bia với tôm hùm đều được mang lên, hai người vài ba cốc thừa dịp tìm cảm giác say, đều tự mình nói ra chuyện cũ.
“Khi đó tôi được xưng là độc dược phòng vé, thời gian đó, ba bộ phim tôi đóng chính mỗi bộ sau khi công chiếu phòng vé đều bán hết nhẵn. Truyền thông nội địa cũng thật tốt đi, miệng lưỡi cay độc, mỗi ngày đều treo tôi ở những vị trí dễ thấy mà mắng chửi, ngay cả việc tiếng Quảng Đông không được tốt muốn tìm người phối âm cũng bị bọn họ nói là không chuyên nghiệp. Quả thực chỉ hận không thể dìm chết ngươi vĩnh viễn không để ngươi ngoi lên được.” Ngu Chu lắc lắc cốc bia, tửu lượng của y không được tốt, uống được cốc đã có chút chếnh choáng, cứ thế dựa vào cảm giác say từ từ tán gẫu. “Tôi không phục bọn họ, dành tháng ra để học tiếng Quảng Đông, xem các loại kịch bản điện ảnh rèn luyện động tác. Bọn họ càng nghĩ tôi không được tôi càng phải vươn lên để cho bọn họ xem. Sau đó đạo diễn Lục Thiên Hoa tìm tôi, là có nhận vật muốn tôi diễn thử xem. Đúng rồi, vị Lục đạo diễn này chính là ân sư của đạo diễn Lộ Dương mà cậu biết. Bộ phim kia , khiến tôi từ một diễn viên bị coi thường lại nổi lên.
Kiều Lỗi gật gù: “Tôi cũng chính từ bộ phim đó mà thích anh.”
Hắn uống một ngụm bia, thẳng thắn phát biểu suy nghĩ,:” Tôi khi đó cũng chỉ là ngôi sao nhỏ tuổi, một lần nổi lên lại nhanh chóng bị dân chúng lãng quên, có chút lạc lối không biết phương hướng sau này của mình sẽ là thế nào. Vừa khéo ngày đó tôi mua vé vào rạp chiếu phim xem . phút đó đã thay đổi cuộc đời tôi, trước giờ chưa từng biết lại có người có thể đem nhân vật giải thích tốt đến như vậy. Tôi tìm được phương hướng nhân sinh đó là làm một diễn viên giống như Ngu Chu. Có lẽ vì thế mà tôi vừa đi học vừa để cách thời gian đi diễn, sau khi tốt nghiệp trung học lại tới nơi này.
“Vậy nên có thể nói tôi chính là thầy hướng nghiệp của cậu đi?” Ngu Chu nửa đùa nửa thật.
“Cứ cho là vậy đi, hoặc là nói anh là thần tượng của tôi còn thích hợp hơn.” Kiều Lỗi nói: “Anh nhất định không biết, tôi mong muốn chúng ta ngồi cùng một chỗ, chỉ hai người ngồi đối mặt ăn cơm như thế này đã nghĩ biết bao lâu. Ngày hôm nay không chỉ fan kia được thỏa ước mộng mà tôi cũng thế.”
“Ừ.” Nhân lúc xung quanh không có người, Ngu Chu miết nhẹ mu bàn tay Kiều Lỗi: “Vậy thì bừa cơm này để cậu mời nhé.”
“Đương nhiên”, Kiều Lỗi nắm chặt tay y “Đương nhiên là vậy rồi.”
Chú thích:
(): Hồ ma cay:
() Thịt dê ngâm:
() Mực nướng chảo, mực xiên nướng:
() Đậu phụ chờ: