Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi chụp ảnh tuyên truyền cho bộ phim, lịch trình công việc của Kiều Lỗi ngày một dày lên, ngoại trừ những lịch đã bàn từ trước không thể đùn đẩy được, thời gian còn lại hắn đều ở bên ngoài chụp ngoại cảnh. Lộ Dương là một đạo diễn có yêu cầu nghiêm khắc, hợp tác cùng với hắn cũng có thể học hỏi thêm được rất nhiều điều. Kiều Lỗi vô cùng quý trọng cơ hội lần này, hơn nữa tổ diễn viên cũng đều diễn đến xuất chúng, ngay cả tổ diễn viên quần chúng cũng là những người đã diễn xuất nhiều năm diễn, điều này càng không có cơ hội để người khác soi mói.
Điểm duy nhất không được hoàn hảo chính là từ lúc chụp ảnh đến bây giờ giám chế Ngu Chu thực hiện đúng như theo nguyên tắc “ trên danh nghĩa” chưa một lần đến phim trường.
Quan hệ giữa Ngu Chu và Kiều Lỗi vẫn được duy trì liên tục mà chưa bị bên ngoài phát hiện cũng là bởi bình thường hai người rất ít khi liên lạc. Không có việc gì sẽ không liên lạc, có việc thì nhắn weixin. Chỉ có khi Ngu Chu cần hắn mới phải gọi điện thoại, thời gian trò chuyện luôn luôn không đến một phút đồng hồ. Kiều Lỗi vẫn luôn cảm thấy mình cùng Ngu Chu không quen thuộc. Tuy rằng hắn thích người này như thế, thế nhưng hắn cùng người kia cũng không có trò chuyện, tâm sự mỗi ngày, thường ngày lúc ở bên nhau cũng chỉ là làm một chút. Ngay cả khi hắn học được cách nói chuyện ngọt ngào khéo léo với kim chủ như bao người được bao dưỡng khác thì cũng không có cơ hội thể hiện ___ Ngu Chu tâm lý vô cùng, y luôn biết Kiều Lỗi thiếu thứ gì, không đợi hắn mở miệng người kia đã đem đủ thứ bày ra trước mắt Kiều Lỗi.
Kiều Lỗi ở tổ làm phim một tháng mới có thời gian gặp mặt fan nữ kia, hơn nữa thời gian gặp mặt còn rất eo hẹp khẩn trương. Tổ phim chỉ cho nghỉ tiếng nhiều hơn môt phút cũng không được. Bốn giờ chiều, máy bay đáp xuống sân bay, Kiều Lỗi thay quần áo và làm tóc ngay ở trên xe, đến quán rượu bận rộn một chút. Sáu giờ rưỡi hắn đúng giờ xuất hiện trước mặt fan, cô gái kích động đến mức gần như khóc ngay tại chỗ.
Cả gian phòng chỉ còn lại hai người. Lúc mới bắt đầu cô còn rất câu nệ, khi bắt đầu hiển nhiên là bộc lộ bản tính. Cô thay mặt những người khác đưa quà cho Kiều Lỗi, có bánh quy tự làm, lại có người hâm mộ nào đó tự làm cho Kiều Lỗi một quyển sổ tay chúc phúc, lại có fan đưa đến tặng hắn quyển nhật ký ghi chép ước hẹn mười năm bên trong đều là những hồi ức tốt đẹp của hắn.
Mười năm, Kiều Lỗi ngẩng đầu cùng fan hồi tưởng một chút. Khi đó hắn chỉ là một ngôi sao nhỏ, bởi vì diễn vai nam chính của một bộ phim truyền hình mà nổi lên một thời gian, sau đó lại là bảy năm im lặng.
Lại có người từ khi đó thích mình đến tận bây giờ.
Mặc kệ có nổi đến thế nào, Kiều Lỗi vẫn luôn đối xử với fan hết sức nhẹ nhàng. Hắn ở trong giới có tiếng là người bảo vệ fan, bởi vì bảo an đập nát máy ảnh của fan hắn vì fan mà động thủ với người đó. Ngồi ở bàn ăn, một fan nữ đối diện hỏi hắn vì sao phải làm những việc này… Kiều Lỗi suy nghĩ một lúc cười nói: “Anh cũng là một fan, những việc như này anh đều hiểu được.”
Một bữa cơm ăn đến hai giờ, hai người ăn có vài miếng, từ đầu đến cuối đều là trò chuyện. Kiều Lỗi đáp ứng tất cả nhu cầu của cô, yêu cầu chụp ảnh chung, quay video cũng đồng ý, còn dùng âm điệu không hoàn chỉnh hát tặng cô ấy bài hát “Ít nhất còn có bạn”. giờ rưỡi, là lúc con gái nên về nhà rồi, hắn tiễn cô ra ngoài còn ân cần hỏi có cần đưa về nhà hay không, vừa dứt lời thì một chiếc Lamborghini lái tới, loại xe số lượng có giới hạn, cả nước cũng chỉ có cái, so với xe của Kiều Lỗi còn đắt hơn một số .
Từ chỗ người lái xe, cửa kính dần hạ xuống, lộ ra gương mặt của người ngồi trong.
Cô gái nói: “Anh em tới đón rồi, cảm ơn anh, Kiều Lỗi tối nay em thực sự rất vui.
Kiều Lỗi gượng cười, đưa cô gái lên xe, may mắn cùng tiểu thư cô ăn cơm tôi càng vui vẻ hơn.
Kiều Lỗi chỉ biết là nhà cô gái đó có chút bối cảnh, nhưng không biết có bối cảnh lớn đến như vậy. Hắn nhớ vừa rồi cô gái đó có tặng hắn thứ gì đó, định quay lại để lấy, từ sảnh chính của nhà hàng không ngờ tới lại phát hiện ra chiếc xe quen thuộc đỗ ở bên đường.
Kiều Lỗi băng qua đường đi tới chiếc xe, gõ gõ vào cửa kính, cửa xe phải hơn giây mới hạ xuống. Ghé người vào cửa xe vẻ mặt ngạc nhiên cười: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Ngu Chu cũng cười, nhưng Kiều Lỗi lại nghĩ y cười chẳng tự nhiên chút nào. “Có việc cần làm ở gần đây.” Dừng một chút “ Thật là đúng dịp.”
Kia buổi tối thì có việc gì? Kiều Lỗi không tiếp tục truy hỏi, cười nói: “Xong việc rồi?”
“Ừm.” Ngu Chu nói.
“Hừm, vậy thì tốt quá rồi.” Kiều Lỗi ho khan một tiếng, “Tôi,…kia cái gì… tôi ăn ở nhà hàng gần đây.”
“Nhà hàng Lan Đình?” Ngu Chu hỏi.
“Làm sao mà anh biết?” Kiều Lỗi có chút ngạc nhiên, hắn ngượng cười nói, “ Trước đây, không phải cũng có một fan sao…” Hắn nói đến phân nửa, ý thức được nói sai, dứt khoát chuyển trọng tâm câu chuyện, “Cái kia, lát nữa anh không có việc gì khác chứ?”
“Không. Thế nào muốn tiện đi nhờ xe tôi?”
“Ừm, đúng là ý đó.” Kiều Lỗi nhanh chóng thuận theo, “Người quản lý của tôi không chịu trách nhiệm, cứ thế bỏ tôi ở bên ngoài hoàn toàn bỏ mặc tôi!”
“Thật đáng thương.” Ngu Chu cười đẩy cửa xe ra, “Lên đây đi, tôi đưa cậu về.”
Kiều Lỗi vươn đôi chân dài ngồi vào trong xe, lén lấy di động ra nhắn cho người vẫn đang đợi hắn ở ngoài nhà hàng một cái tin.
“Tôi tự về, đừng đợi tôi.”
Bầu không khí trong xe có chút xấu hổ, không biết nhiều về sinh hoạt của Ngu Chu, Kiều Lỗi cố tìm cái gì đó để nói lại tìm không ra đề tài. Hắn ngồi không yên, cái mông dịch bên trái lại dịch qua bên phải, thật vất vả tìm được góc thích hợp, từ đỉnh gương chiếu hậu nhìn xuống gương mặt của Ngu Chu một hai phút vẫn chưa bị phát hiện.
Ngu Chu hỏi: “Cậu làm gì mà nhìn tôi chăm chú như vậy?”
Kiều Lỗi bị nghẹhọng, thật vất vả mới nuốt xuống được, thanh minh, “Tôi không, tôi…” Liếc mắt nhìn thấy đồ vật phía sau xe như nắm được cọng rơm cứu mạng, hắn khéo léo kéo vật kia nắm lấy, vui vẻ nói: “Bọn họ đã đưa cái này cho anh rồi?”
Ngu Chu nhìn lướt qua tạp chí trong tay Kiều Lỗi, đây là số lần trước hai người chụp bìa cho “Quý ông thời thượng.” tạp chí đã được ghi chép đóng thành quyển xong xuôi, hời hợt nói: “Ừ, bọn họ chưa đưa cho cậu sao?”
“Chưa đưa.” Nói dối, kỳ thực bọn họ đã sớm đưa cho hắn, Kiều Lỗi đã xem hình Ngu Chu in bên trong đến mức si mê, suýt nữa còn muốn hôn lên đó rồi mang đi in thành áp phích lớn treo ở đầu giường.
Ngu Chu khẽ nhíu mày, “Vậy cũng nên đưa cho cậu. Để tôi hỏi giúp cậu một chút, xem ra là vì cậu thường xuyên ở bên ngoài chụp ngoại cảnh nên bọn họ chưa kịp đưa.”
Hỏi ra không phải là sẽ lộ sao? Kiều Lỗi nói: “ Không cần, anh đưa tôi luôn quyển này là được rồi, hì hì.”
“Không được!” Ngu Chu nhanh chóng đáp lại, chắc như đinh đóng cột, có lẽ cũng cảm giác được phản ứng của mình quá nghiêm trọng, lại nói thêm một câu: “Tôi ở bên này cũng… muốn giữ một bản.”
“Ừm.” Kiều Lỗi gượng cười đáp lại.
Bầu không khí lại bắt đầu lúng túng.
Kiều Lỗi ngồi tựa ở ghế xe ngẩn ngơ, Ngu Chu chuyên chú lái xe. Khoảng chừng phút sau, Ngu Chu phanh xe dừng trước đèn đỏ, đánh vỡ sự yên tĩnh, “Cậu vừa rồi là cùng fan nữ kia ăn?”
“Ừm.” Kiều Lỗi giải thích: “Là do công ty sắp xếp, hơn nữa cô ấy chỉ là fan của tôi thôi, anh đừng nghĩ nhiều.”
“Tại sao tôi phải nghĩ nhiều?” Ngu Chu nhìn hắn một cái, cười nói, “Trong giới có rất nhiều cũng gặp mặt fan rồi cùng ăn cơm, hai bên đều rất vui, thật sự là vô cùng tốt. Chỉ là nhớ tới hai người chúng ta quen nhau cũng đã ba năm mà chưa từng cùng ra ngoài ăn một bữa…”
Hít sâu một cái, nhưng vẫn là cười: “Xem ra làm fan của cậu so với làm kim chủ còn hạnh phúc hơn.”
“Cũng không phải, tôi…” Kiều Lỗi nghĩ Ngu Chu nói lời này không đúng, muốn phủ nhận, lại nhất thời nghẹn họng.
“Ngu Chu,” hắn suy nghĩ một chút, lựa chọn phương thức trả lời thẳng thắn đơn giản nhất, “Quẹo phải.”
“Hả.” Ngu Chu nghi ngờ nhìn sang.
“Không phải anh nói chúng ta chưa từng cùng nhau ăn cơm sao? Tôi biết bên kia có phố ăn vặt, quẹo phải tôi dẫn anh đi.” Kiều Lỗi nói.