Sở Diệp nuốt nước miếng, chân run run theo sư phụ nhà mình đi vào.
Nhưng mà, qua cánh cổng kia một cái, trong nhà lại bỗng trở nên sáng ngời vô cùng, thoạt nhìn như đang ở ban ngày.
"Phu nhân chút nữa sẽ trở về, hai vị xin chờ một lát." Hầu gái mỉm cười rời đi.
Bích Linh rũ mắt gãi gãi lòng bàn tay Sở Diệp.
Sở Diệp khóc không ra nước mắt. Có ý gì vậy!
Bích Linh bất đắc dĩ ngước mắt, cho cậu một ánh mắt "Hành động đi".
Quả nhiên, độ ăn ý không đủ, đồng đội có giỏi cũng là đồng đội heo.
Sở Diệp không biết mình bị âm thầm khinh bỉ, cuối cùng cũng hiểu được ý cô là gì. Cậu đứng lên giả vờ như đang tùy ý đi lại trong phòng khách.
Sau một lúc lâu, cậu quay lại giữ chặt Bích Linh: "Chị ơi, bên kia có một bức tranh đẹp lắm, chị mau tới đây nhìn này!" Gớm chết! Cậu thế mà lại gọi ra rồi!?
Bích Linh liếc cậu một cái: "Không lớn không nhỏ, còn ra thể thống gì." Chân lại nhích về phía bên kia.
Ừm, đúng là rất "đẹp".
Phía trên là một bức chân dung, nhưng trên mặt người lại bắn đầy máu.
Bích Linh mặt không đổi sắc mà nhét bức tranh vào chiếc ba lô Sở Diệp đang cõng.
Nói không chừng là đạo cụ đấy? Thu trước đã.
【...】Đôi khi trực giác của ký chủ luôn chính xác ngoài ý muốn.
Sợ quá.
"Leng keng"
Chuông cửa vang lên một tiếng.
Bích Linh đoán là vị phu nhân kia đã trở lại.
Cô hầu gái lao xuống lầu đi mở cửa, sau đó nghênh đón một phụ nữ ung dung cao quý.
"Phu nhân, đây là hai người lạc đường trong núi rất đáng thương, chúng ta thu lưu bọn họ một đêm được không ạ." Cô hầu gái tiến lên trước mặt người phụ nữ.
Người phụ nữ nhìn hai người quy quy củ củ ngồi trên sô pha một cái, gật đầu: "Được, cô sửa sang lại phòng một chút. Nhà của tôi cũng đã lâu không có ai tới ở..."
Bích Linh và Sở Diệp liếc nhau giao lưu tin tức một chút, sau đó đi theo cô hầu gái về phòng mỗi người.
Người phụ nữ nhìn bóng lưng thiếu niên, trong mắt có cái gì đó xẹt qua.
Bích Linh vừa mới ngồi vào trên giường, Sở Diệp liền chạy tới.
"Tiểu đồ nhi ――" Bích Linh sờ đầu chó của thiếu niên, ngay sau đó xoay người một cái ngồi vào ghế.
"Nói sư phụ nghe xem, cậu phát hiện được cái gì." Bích Linh chống cằm, trong mắt hiện lên một tia hứng thú.
Sở Diệp nghĩ nghĩ, trầm ngâm nói:
"Người phụ nữ kia rất đáng ngờ."
"Thế nào?" Bích Linh nghiêng đầu: "Nói nghe xem."
"Cô ta không phải từ bên ngoài trở về, mà là từ một chỗ ẩm ướt nào đó, đế giày cô ta dính toàn là bùn đất, nên có thể xác định được chỗ đó có bùn đất. Còn nữa, trên tay cô ta có vết đỏ, tôi đoán cô ta đã dùng gậy hay gì đó, hơn nữa dùng sức rất lớn."
Sở Diệp sờ sờ cái mũi: "Tạm thời chỉ như vậy."
Bích Linh gật đầu: "Không tồi."
"Sư phụ nhìn ra cái gì?" Sở Diệp tò mò tiến lên, cô có bộ dáng định liệu trước như vậy, chẳng lẽ cô đoán được cái gì......
Bích Linh bấm tay gõ từng cái lên bàn: "Tôi nói xong, cậu đừng bị hù chết nhé."
Sở Diệp: "..." Cậu không muốn nghe.
"Đầu tiên, người phụ nữ này bị tâm thần, cô ta cho rằng mình là quỷ, thật ra cô hầu gái kia mới là quỷ."
"Làm sao nhìn ra được?" Bích Linh trên mặt lộ ra ý cười, cố ý úp úp mở mở.
"Làm sao?" Sở Diệp theo cô lên tiếng nói. Bích Linh cười thần bí.
"Quỷ khí trên người hầu gái kia nặng nhất."
Sở Diệp: "..."
"Được rồi." Bích Linh nhún vai, "Đây cũng là vấn đề về cấp bậc, ai bảo tôi lợi hại hơn cậu, nhìn thứ gì cũng không cần dừng lại ở bề ngoài chứ?"
Sở Diệp lại muốn phỉ nhổ cô.
"Còn bệnh thần kinh thì cần dựa vào cậu phát huy trí tưởng tượng là được. Nghĩ thử xem, một người điên, cho rằng mình là quỷ, lúc giết người mới không hề áp lực, cô ta có thể dùng vật cứng làm người ta một kích bị mất mạng, sau đó lại kéo người đi, giống như quỷ mà phanh thây người, nói không chừng còn giữ mấy khối thịt... tự... mình... ăn..."
"Sư phụ!" Sở Diệp quả thật nghe không nổi nữa, ngẫm lại liền thấy thật ghê tởm.
Bích Linh không sao cả mà cười cười: "Tôi chỉ đoán thôi."
"Vậy giờ chúng ta đi bắt hầu gái, rồi đưa người bị bệnh tâm thần kia đến sở cảnh sát?" Sở Diệp bình tĩnh lại nói.
Bích Linh lôi bức tranh kia ra: "Việc này nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi."
"Gỗ dùng để khắc bức họa này là gỗ thuần âm sẽ hút tinh hồn người, quỷ hồn chân chính của cô hầu gái kia chắc là ở trong này, chúng ta cần phá hủy bức họa gỗ này, nếu không sẽ bị nhốt chết trong biệt thự." Bích Linh lấy ra bức họa gỗ, khoa tay múa chân với Sở Diệp.
"Vậy... làm sao hủy? Đốt sao?" Sở Diệp nuốt nước miếng, cảm thấy sống lưng một trận phát lạnh.
"Tôi cần bày một cái trận pháp, loại gỗ này, chỉ có như vậy mới có thể hủy diệt." Sắc mặt Bích Linh nghiêm túc lên: "Cậu ở đây chờ tôi, tôi đi ra ngoài bày trận."
Sở Diệp vội vàng bắt lấy tay Bích Linh: "Sư phụ, cùng đi đi!"
Bích Linh sờ sờ đầu thiếu niên: "Đi theo tôi càng nguy hiểm hơn, yên tâm, tôi sẽ dán phù chú trong phòng, bọn họ không vào được."
"Từ từ đã, sư phụ." Sở Diệp lại giữ chặt Bích Linh, trong lòng không biết là lo lắng cô hay là sợ hãi hay là cái gì, cuối cùng lại chỉ hóa thành ba chữ: "Ngài cẩn thận..."
"Có việc liền thổi còi, ở ngoài vạn dặm cũng có thể nghe thấy." Bích Linh cuối cùng để lại cho cậu một câu như vậy, sau đó biến mất ở cửa.
"Cạch ――"
Phòng yên lặng xuống.
Cảm giác sợ hãi đã lâu không thấy, theo cô rời đi mà trào lên như thủy triều.
Tiếng thét chói tai, máu tươi, giết chóc... toàn bộ thoảng qua trong đầu cậu.
Sư phụ...
"Răng rắc răng rắc răng rắc..."
Ở cửa, vang lên thanh âm quỷ dị. Sở Diệp nắm chặt cái còi, ngẩng đầu nhìn lên.
Cánh cửa được dán phù chú kia vậy mà lại chậm rãi bị đẩy ra...
"Cạc cạc cạc cạc ha ha ha..." Tiếng cười khủng bố mà quỷ dị vang lên.
Sở Diệp thấy được người phụ nữ kia cùng với cô hầu gái quỷ dị mỉm cười.