Trên đường đi lên núi có hai người.
Dưới mặt trời ánh đỏ rực rỡ, cô gái lãnh diễm đi nhanh, váy trên người hơi mỏng, nhìn qua thật mát mẻ.
Mà thiếu niên phía sau cô rõ ràng có trạng thái không tốt lắm.
"Sư...... phụ." Sở Diệp gian nan gọi người phía trước.
Bích Linh dừng lại bước chân, quay đầu chờ cậu: "Tiểu đồ nhi, nhanh lên."
Sở Diệp cõng một cái ba lô đạo cụ còn cao hơn cái đầu, gian nan mà bước về phía trước.
"Tiểu đồ nhi, sư phụ tới giúp cậu ha." Bích Linh thương hại tiến lên.
Sau đó......
Từ ba lô lấy ra một túi hạt dưa.
Sở Diệp: "......" Đi chết đây......
Bích Linh vỗ vỗ đôi vai gầy yếu của thiếu niên, vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Đồ nhi, sư phụ là muốn cậu rèn luyện thể lực thật tốt, cậu phải biết sư phụ dụng tâm lương khổ thế nào......"
Sở Diệp cõng ba lô, sắc mặt hết xanh rồi đen, nghe vậy thật muốn chửi bậy.
Vậy mà cũng không biết xấu hổ......
"Nhanh lên, đợi lát nữa trời tối, sẽ có quỷ du đãng ở chỗ này." Bích Linh sắc mặt không đổi mà lừa gạt.
Sở Diệp sắc mặt tái nhợt, chân bất giác bước nhanh hơn.
Bích Linh hai tay trống không, chậm rãi đi bên cạnh cậu, lâu lâu lại từ ba lô lấy ra đồ ăn vặt "giảm bớt gánh nặng" cho đồ đệ mình.
Lại đi nửa giờ nữa.
Bích Linh bảo Sở Diệp ngồi xuống nghỉ ngơi.
Sở Diệp uống tận nửa bình nước, lúc này mới cảm giác hơi nóng trên người tan đi chút.
"Sư phụ, khi nào chúng ta mới tới?" Sở Diệp nhìn về phía người nào đó đang cắn hạt, khóe miệng giật giật.
Dọc theo đường đi, miệng cô hình như chưa từng ngừng ăn thì phải......
Bích Linh lấy bản đồ ra xem, một lát sau mới trầm ngâm nói: "Gần tới rồi."
Đầu Sở Diệp có dấu hiệu hỏng mất: "Sư phụ, bản đồ ngài xem ngược rồi."
Bích Linh nhìn kỹ, đúng vậy thật......
Có sao đâu.
Bích Linh bình tĩnh mà quay bản đồ ngược lại, lại một lần nói: "Gần tới rồi."
"Sư phụ!" Sở Diệp muốn khóc: "Ngài không cần lại lừa dối tôi."
Bích Linh thần sắc nhàn nhạt mà ngẩng đầu: "Ai nói tôi lừa dối cậu? Nhìn bên kia đi!" Tay Bích Linh chỉ về một phương hướng.
Sở Diệp nhìn.
Chó má, vậy mà phía xa có một biệt thự âm âm trầm trầm đứng thật.
Sở Diệp: "......" Không thể nào.
Bích Linh vỗ vỗ váy đứng lên, trong ánh mắt mang theo ý cười.
"Cho dù là xem ngược bản đồ, sư phụ vẫn nói đúng, đây là khác biệt giữa sư phụ cùng đồ đệ."
Bích Linh vỗ vỗ đầu chó của thiếu niên: "Đồ nhi, đạo hạnh của cậu còn kém lắm."
Sở Diệp: "......" Xem như cô lợi hại.
"Tới đây, đi thôi, theo sư phụ đi tìm hiểu một chút việc đời." Bích Linh đi về phía nơi đó.
Sở Diệp nuốt nước miếng, sau đó đuổi kịp cô.
"Sư phụ, ngài bao lâu thì bắt quỷ xong?" Sở Diệp nhìn sắc trời dần tối, có chút lo lắng.
Bích Linh híp mắt nhìn về phía biệt thự u ám ở phía xa, buồn bã nói: "Chắc là một đêm."
"Quỷ nơi này, rất lợi hại, nếu không thuận lợi thì......"
"Thì...... thì sẽ thế nào?" Sở Diệp hàm răng đã bắt đầu run lên.
"Chúng ta sẽ bắt được quỷ giữa trưa mai." Bích Linh nhếch môi nhìn bộ dạng sợ hãi của thiếu niên, thở một hồi xong lại nói.
Sở Diệp thiếu chút nữa bị ba lô đè ngã xuống.
Cái gì vậy!
Theo Bích Linh và Sở Diệp càng ngày càng tới gần biệt thự, cỗ khí âm trầm kia càng ngày càng nồng đậm.
"Sư phụ." Sở Diệp không thoải mái mà nhíu mày.
Bích Linh từ trong ba lô lấy ra một lá bùa dán đến lên người cậu: "Âm khí ở đây rất nặng, cậu cẩn thận một chút đừng lạc mất tôi."
Trong nháy mắt bùa được dán lên, Sở Diệp cảm giác hô hấp thông thuận hơn một ít.
Hai người đi vào cửa biệt thự.
Bích Linh dùng thần sắc tự nhiên mà ấn chuông cửa.
"Leng keng ――"
"Boong ―― boong ――"
Chuông cửa vang lên, đồng thời tiếng chuông cũng vang lên theo, hai loại thanh âm hỗn loạn ở bên nhau, vô cùng quỷ dị.
"Sư phụ!" Không ngờ cô ấy lại cứ như vậy mà nghênh ngang ấn chuông cửa! Không phải trước tiên hẳn là âm thầm điều tra một chút sao!
Bích Linh bình tĩnh như lúc ban đầu: "Tôi thích làm việc thẳng thắn một chút."
"Cạch ――" Cửa phát ra tiếng vang quỷ dị, sau đó chậm rãi mở ra.
Một cô hầu gái dòm ra nửa cái đầu, trên mặt thật tự nhiên mà toát ra nghi hoặc: "Các người là?"
Bích Linh trong giây lát biến đổi biểu cảm.
"Xin chào, hai chị em chúng tôi bị lạc đường trong núi, không biết chúng tôi có thể ở nhờ biệt thự các cô một đêm không?" Bích Linh cười tủm tỉm nói.
Sở Diệp nháy mắt biến thành em trai: "......" Cái cớ này cũng thật quá khập khiễng đi?
Ai mà đi tin cô đi trong núi quỷ lại không có việc gì chứ!
Song cô hầu gái lại ngây ngốc mà tin.
"Không sao, mời vào." Cô hầu gái mở cổng ra.
Sở Diệp nhìn phía biệt thự, bên trong đen tuyền, cái gì cũng nhìn không thấy.
Cổng mở ra giống như quái vật há cái miệng khổng lồ, muốn đem hết thảy vật sống đều cắn nuốt không còn một mảnh vụn.