Thừa dịp thiếu niên đang ăn cơm, Bích Linh cầm gương ngồi vào bàn.
"Sư phụ." Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn người đang ngồi bên cạnh cậu: "Ngài có thể đừng ngồi ở chỗ này không?"
Bích Linh soi gương, nghe vậy xoa đầu của cậu, "Đừng ồn, ăn cơm của cậu đi." Bổn bảo bảo chính là đang thưởng thức mỹ mạo của mình!
Trong gương chiếu ra một người mỹ diễm vô song, khóe mắt hơi nhếch lên, như thế nào cũng thấy có chút quyến rũ, một đôi mắt phượng lưu chuyển ánh sáng, lộ ra một tia lãnh đạm xa cách.
Nguyên chủ là một phụ nữ cao quý lãnh diễm đó.
Không tồi không tồi.
【......】Cái này rốt cuộc có gì đáng để vui.
"Tiểu đồ nhi, cơm nước xong, đi theo sư phụ tìm hiểu bộ mặt của thành phố này." Bích Linh đặt gương lên bàn, nhảy xuống rời khỏi phòng ăn.
Sở Diệp cầm lấy cái gương đang đặt lên bàn của cô nhìn nhìn.
Thật đúng là tự luyến.
Buổi chiều Bích Linh mang theo Sở Diệp đi tổng bộ Thần Phong Liên Minh.
"Lăng đại sư." Có người cung kính cúi đầu, ở phía trước dẫn đường.
Bích Linh nhàn nhạt gật đầu, lãnh đạm mà xa cách: "Làm phiền."
Tổng bộ Thần Phong Liên Minh rất bí ẩn, chỉ khi được người chỉ dẫn dẫn đường mới có thể tìm được đường đi vào.
Bích Linh và Sở Diệp lúc này đi vào một đường hầm tối tăm.
Đường hầm rất hẹp, chỉ có thể chứa hai người song song đi qua, nguồn sáng duy nhất là ánh đèn từ người dẫn đường, những chỗ không bị ánh đèn chiếu đến toàn bộ bị bao phủ ở trong bóng tối.
Sở Diệp có chút sợ hãi, cuối cùng lại bước nhanh đuổi theo, kéo lại tay Bích Linh.
Bích Linh rũ mắt nhìn cậu một cái: "Tiểu đồ nhi, lại sợ hãi?"
Sở Diệp giống như nghe được tiếng gió thê lương ở bên ngoài, hàm răng bắt đầu run cầm cập.
Bích Linh nhè nhẹ cười: "Địa bàn của các đại sư bắt quỷ, cậu thấy còn có ai giở trò quỷ được sao?"
Nghe vậy, Sở Diệp lúc này mới hơi buông ra cái tay đang nắm chặt Bích Linh, nhưng vẫn cứ cầm lấy tay cô.
Bích Linh khẽ nhíu mày, không lên tiếng nữa.
Ánh sáng phía trước càng ngày càng sáng, cuối cùng bọn họ đi ra đường hầm.
Đập vào mắt chính là một thôn cổ có ngói đá xanh.
Sở Diệp không nghĩ tới tổng bộ trong truyền thuyết bắt quỷ lại là cái dạng này......
Dọc theo đường đi, người bắt đầu nhiều lên.
Người muôn hình muôn vẻ, phần lớn mặc đạo bào, trên tay cầm một hoặc hai cái pháp khí, lúc nhìn thấy Bích Linh lại đây, liền sẽ nhất nhất cung kính chào hỏi.
"Lăng đại sư, Tả Đường chủ mời ngài đến Bạch Hổ Đường." Một gã sai vặt đi lên nói.
Bích Linh gật đầu, "Mang đồ đệ của tôi theo."
Đồ...... Đồ đệ?!
Lăng Hề làm gì có đồ đệ?
Người nọ nghi hoặc mà ở phía trước dẫn đường, ở phía sau Bích Linh gãi gãi lòng bàn tay Sở Diệp.
Làm gì vậy? Sở Diệp liếc cô một cái.
Bích Linh lắc đầu, buông ra tay cậu: "Tiểu đồ nhi, độ ăn ý không đủ cao."
Sở Diệp: "......" Bọn họ chỉ mới biết nhau hai ngày thôi mà!
"Lăng đại sư, mời vào." Gã sai vặt mở ra cửa gỗ lớn có khắc hoa phía trên.
Bích Linh nắm tay thiếu niên đi vào.
Bên trong đang mở hội nghị, thấy Bích Linh tiến vào đều sôi nổi nhìn qua.
"Bên cạnh cô ấy là ai vậy?"
"Nhỏ như vậy mà cũng vào được sao?"
"Vậy là vi phạm quy định cơ mà?!"
......
Bích Linh lơ những người đó, nhàn nhạt phân phó cho sứ giả bên cạnh: "Thêm ghế."
Lời vừa nói ra, cả Bạch Hổ Đường ồ lên.
"Lăng đại sư, đây là hội nghị của đại sư bắt quỷ, nó dựa vào đâu mà ngồi đây!" Một đại hán lỗ mãng đứng lên chỉ vào Sở Diệp nói.
"Đúng vậy......"
"Cái này không hợp quy củ."
Bích Linh lạnh lùng mà nhìn bọn họ một cái, tiếng ầm ĩ không biết thế nào lại nhỏ xuống.
"Đồ đệ Lăng Hề tôi, sao không có tư cách ngồi?" Bích Linh nhếch môi, giương lên thành một độ cung kiêu ngạo, cô ấn Sở Diệp ngồi vào ghế của cô.
Giọng nói khinh thường cuồng ngạo lại truyền đến: "Tôi bảo cậu ấy có thì cậu ấy có."