Bích Linh bình tĩnh dán trương phù lên.
Máu trong nháy mắt liền biến mất.
"Tới rồi ~ Hãy chìm vào mơ ~ dù sao thời gian cũng rất tốt!" Bích Linh lại đổi một loại giọng quyến rũ.
"Phanh ~"
"Ngươi thật độc ác, ngươi thật độc ác ~ ô ô ô. Ngươi càng nói càng thái quá. Ta càng nghe càng hồ đồ oo~. Ngươi nói rõ ràng một chút cho ta. Ta muốn gặm xương cốt của ngươi!"
"Phanh-"
Lúc này, những quỷ hồn tự nhiên phát điên, Sở Diệp thì giờ đã chết lặng.
Cô đã từng đánh qua bao nhiêu quỷ hồn, cậu giờ đã không đếm hết được. Hiện tại nhìn quỷ hồn đơn bạc đứng giữa đường cái, cậu còn vì chúng mà bi ai một lát.
Đáng thương nhất chính là những quỷ hồn bị đánh đập còn bị sư phụ nhà mình coi thường.
Thật là đáng thương...
"Tiểu đồ nhi..." Bích Linh ngáp một cái, quăng cái đĩa cơ quan ra ngoài.
"Sư phụ, ở phía trước không có quỷ hồn sao?" Sở Diệp mang thần sắc phức tạp nhìn cô.
"Ừm, hẳn là không có." Bích Linh vừa mới hét quá lớn, lúc này yết hầu có chút đau.
Sở Diệp: "..." Cái gì gọi là hẳn là!
Bích Linh ngừng xe ở ven đường, tùy tay dán trương phù lên xe, duỗi tay lại ngáp một cái: "Không còn sớm nữa, mệt nhọc không tốt cho thân thể, trước tiên đi ngủ đã..."
Nếu là mấy giờ trước, Sở Diệp như thế nào cũng sẽ không đồng ý.
Chỉ là tận mắt thấy cô không chớp mắt diệt trừ nhiều quỷ hồn như vậy...
Sở Diệp chết lặng gật đầu.
Bích Linh hạ ghế dựa xuống, qua một hồi liền ngủ.
Mà Sở Diệp lại âm thầm mở đèn trong xe lên, lúc này mới thấy rõ ràng thứ cô ấy cho cậu chỉ là cái còi.
Một cái còi màu tím rất xinh đẹp nhưng hoa văn trên mặt lại có chút quen thuộc...
Sở Diệp tắt đèn, nắm thật chặt cái còi rồi nằm xuống.
Mọi sự hoảng loạn, sợ hãi trong lòng lúc này đều giống như kỳ tích bình ổn biến mất.
Sở Diệp biết, đó là vì có cô ở cạnh bên người....
Cô gái này có thể làm cho lòng cậu an ổn...
Một giấc này, Sở Diệp phá lệ ngủ rất say, thế nên ngày hôm sau tinh thần no đủ.
Nhưng mà vừa mới nhìn sang bên cạnh, Sở Diệp lại vô tình phát hiện cô gái vẫn còn đang ngủ.
"Sư phụ, dậy đi?"
"Sư phụ?"
Cô gái trở mình, trong miệng mơ hồ nói mấy chữ không nghe rõ, hình như là cái gì mà "Liên Vô Trần, đừng quậy?"
Liên Vô Trần là ai?
"Sư phụ!" Sở Diệp hét lớn một tiếng bên tai cô.
Bích Linh lười nhác mở to mắt ra: "Mới sáng ra, hét cái gì?"
Vẻ mặt Sở Diệp đầy hắc tuyến: "Sư phụ đã không còn sớm nữa." Sắp giữa trưa rồi.
Bích Linh nghiêng đầu, nhìn cảnh sắc ở ngoài cửa sổ, "A, vậy đi thôi, nói không chừng còn có thể đến quán cơm kịp giờ ăn trưa."
Bích Linh giẫm chân ga, xe lại vút nhanh chạy đi.
Sở Diệp: "..." Không được, lại muốn phun ra...
Bích Linh lái xe về nhà, trước tiên cho Sở Diệp rửa mặt một chút, còn mình thì đi đặt cơm hộp.
"Sư phụ không nấu cơm sao?" Trước khi đi tắm, thiếu niên kia ngây thơ hỏi.
Bích Linh mỉm cười trả lời: "Ngoan, trẻ nhỏ không cần quan tâm nhiều như vậy."
Thiếu niên: "..." Tuổi tác bọn họ thật sự không hơn kém nhau nhiều lắm...
Bích Linh đem người đẩy vào phòng tắm.
Mẹ nó, chăm sóc trẻ nhỏ thật khó.
Bích Linh đặt cơm hộp cho Sở Diệp còn mình thì chạy tới phòng bếp nấu mỳ gói ăn.
A... Thơm quá.
"Sư phụ."
Bích Linh nuốt miếng mỳ trong miệng, quay đầu lại nhìn. Thiếu niên nhìn qua rất tuấn tú, tóc hơi xoăn màu sợi đay, khuôn mặt non nớt có chút ngây ngô.
Hầy, quả nhiên là đứa trẻ.
"Tiểu đồ nhi lớn lên không tồi."
Bích Linh khen một câu.
Đáy mắt Sở Diệp có chút ánh sáng dâng lên.
"Nhưng quỷ hồn thích ăn loại như cậu vậy."
Lời này lập tức giống như một gáo nước lạnh dội xuống, trên mặt Sở Diệp lộ ra một tia phẫn nộ.
Bích Linh ăn nốt miếng cuối cùng, lúc với tay lấy hộp khăn giấy bên cạnh cậu, thuận tay xoa đầu cậu: "Ngoan, tôi đùa cậu thôi."
Sở Diệp: "..." Không vui chút nào.