Edit: Padu/ Beta: Trant, RED1
Giám đốc Triệu nghe mà đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, khí thế vừa nãy đã biến đâu không thấy, cuống quít cười làm lành: "Sếp, vừa rồi tôi hồ đồ. Sếp muốn quyết gì, một giám đốc Trung tâm đấu giá nho nhỏ như tôi nào dám can thiệp, ha ha."
Ngụy Xương cười lạnh: "Ha. Làm cái nghề này, trên tay tôi dính chẳng ít máu đâu. Ông thấy mạng mình đáng mấy đồng?"
Người đàn ông tùy ý nâng tay phải, thưởng thức năm ngón cử động bâng quơ, dường như chỉ cần niết một cái là hai người trước mắt sẽ bị bóp chết chẳng khác nào con kiến.
Sắc mặt Giám đốc Triệu đổi xoành xoạch mấy bận, cuối cùng quỳ sụp xuống: "Sếp, vừa rồi thật sự là tôi hồ đồ. Về sau tôi không dám nữa!"
Ông cho rằng ông chủ này còn trẻ người, mượn danh hai ông chủ khác không chừng có thể lấp liếm qua chuyện. Bởi ông thực sự không muốn đánh mất cơ hội kiếm chác khoản khổng lồ này, rốt cuộc nếu thành công sẽ được trích phần trăm từ tiền đấu giá.
Giám đốc Triệu vừa quỳ, họ Vương bên cạnh cũng run sợ quỳ mọp ra đất.
Ngụy Xương lười nhác quét mắt: "Bảo bối lần này Giám đốc Triệu tìm được rất vừa ý tôi. Chú Phương, chuẩn bị cho Giám đốc Triệu 2 tỷ thù lao, ngài Vương và cậu Trương kia mỗi người 500 triệu."
Hai người trên sàn nghe mà xém xỉu.
2 tỷ? 500 triệu? Trời ạ! Dù mỗi năm giám đốc Triệu có thể vớt không ít hoa hồng, nhưng nhiều lắm cũng chỉ 20 triệu/năm, ngần ấy cũng đủ khiến ông ta sướng điên rồi, không ngờ ông chủ trẻ tuổi này lại cho ông tận 2 tỷ phí bịt miệng! 2 tỷ, phải làm lụng cả trăm năm ông mới có thể kiếm được!
Ngụy Xương búng búng cổ tay áo, khoan thai nói: "Sau khi nhận được 1 tỷ, ông có thể tiếp tục ở lại chỗ này, hoặc đi lập nghiệp nơi khác. Làm việc ở đây không dễ dàng đúng không, một năm chỉ có thể về nhà hai, ba lần."
Giám đốc Triệu nghe được 2 tỷ rồi nào còn lo lắng rụt rè, vui mừng nói: "Cảm ơn sếp!"
Ngư dân họ Vương lại cảm thấy đầu váng mắt hoa, hoàn toàn bị bánh từ trên trời rơi xuống đập hôn mê. Lão biết mình có thể được một khoản lớn, không ngờ tới những 500 triệu! Trời ạ, vậy chẳng phải trong một đêm lão biến thành tỷ phú?...
Trong khi Ngụy Xương vừa đánh vừa xoa, thì Nam Tầm quan sát tình trạng của người cá đen.
Tuy người cá có khả năng tự phục hồi đáng khen, nhưng nó bị thương quá nặng. Khó trách Tiểu Bát bảo ở nguyên thế giới bị đại Boss vừa chộp về không lâu đã chết. Tình trạng nguy ngập thế này, phải nhanh chóng chữa trị mới được.
Nam Tầm nhớ rõ người cá lam có năng lực chữa trị hạng nhất, nếu dùng máu của cô, có lẽ có thể cứu người cá chỉ còn chút hơi tàn này. Nhưng đang có người ngoài, không phải lúc.
Cô đột nhiên kéo kéo tay áo Ngụy Xương, ánh mắt mang vẻ khẩn cầu.
Nhận thấy có người kéo mình, Ngụy Xương lập tức xoay người, vừa chạm mắt với người cá nhỏ thì khí thế quanh thân lập tức dịu xuống.
Anh xoa nhẹ mặt cô, nựng: "Cục cưng ngoan, không sợ, chú mang nó đi ngay." Nói rồi nhìn về phía Phương Hằng.
Phương Hằng hiểu ý, tiến lên đẩy bồn nước kia. Đáy bồn nước có bánh xe cho nên vận chuyển cũng khá tiện.
Giám đốc Triệu vồn vã tiến lên mở cửa, thái độ xoay ngoắt 180 độ.
Trước khi đi, Ngụy Xương lạnh căm căm cảnh cáo: "Nếu để tôi phát hiện có bất kỳ ai để lộ tin tức, ha... có lẽ các người thích trải nghiệm mùi vị làm mồi cho cá biển."
Hai người rối rít hứa hẹn, khom người tiễn ông thần đi.
Muốn mang cả cái lồng ra ngoài đâu phải chuyện nhỏ, Ngụy Xương chỉ đành để lộ thân phận.
Ba người chủ của club xuất quỷ nhập thần, tuy cấp dưới không biết ai với ai, nhưng mỗi ông chủ đều có một giấy thông hành vạn năng, bọn họ chỉ cần nhận ra nó.
Mặt nạ vàng dùng tượng trưng cho thân phận, nhưng giấy thông hành này mới là lệnh bài tự do ra vào.
Ông chủ muốn làm gì, không ai dám hỏi đến.
Cảm giác được người cá nhỏ nôn nóng, Ngụy Xương không dám trì hoãn, đẩy thẳng cô từ phòng khách đấu giá ra khỏi club. Còn chú Phương đẩy lồng sắt theo sau.
Lãnh đạo cao cấp phía trước tự mình đón tiếp Ngụy Xương, tức là người quản lý club - ngài Cruise, biết Ngụy Xương sử dụng giấy thông hành thì vội tới tự mình tiễn người.
Có điều ông rất tò mò, nhịn không được dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo hỏi: "Còn vài phút là bắt đầu đấu giá, ngài không tham gia ạ?"
Ngụy Xương hờ hững đáp: "Vật nhỏ không thích nơi này, chúng tôi đi hóng gió một lát."
Không chờ Cruise hỏi thêm, Ngụy Xương lập tức quăng nhiệm vụ: "Sau đó tôi muốn xem giấy tờ sổ sách chi tiết rõ ràng mấy tháng gần đây, ngày mai tổng hợp rồi mang tới cho tôi."
Cruise vừa nghe lời này, căn bản không rảnh để tâm chuyện khác, gấp đến độ lại bắt đầu bắn tiếng F, quang quắc than vãn tràng dài, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.
Ngụy Xương không để bụng: "Ồ. Ban đầu vốn không có kế hoạch kiểm tra, cho nên không báo trước. Nhưng dẫu sao cũng tới rồi, vậy nhân tiện xem qua luôn."
Cruise rên xiết đầy khoa trương: "Ôi trời ơi!!! Club nhiều hạng mục như thế, ngài muốn tôi thống kê tất tần tật trong một ngày? Thà giết tôi còn hơn!"
Ngụy Xương đẩy Nam Tầm lướt qua, Phương Hằng nối gót.
Cruise nhìn thoáng qua thứ Phương Hằng đẩy, đã không còn tâm trạng đoán xem ông chủ trẻ tuổi này mang gì đi.
Tàu du lịch dừng bên mé đảo nhỏ, những vệ sĩ Ngụy Xương bị bỏ lại thấy lão đại trở về giờ này thì không khỏi sửng sốt.
Mấy người đi thẳng tới phòng riêng trên lầu bốn, Ngụy Xương đẩy người cá nhỏ đi vào.
Bởi vì lồng sắt quá lớn không qua lọt cửa, Phương Hằng liền mở lồng sắt ôm người cá đen vào trong, cũng tiện thỏa mãn khát vọng được tiếp xúc người cá.
Là vảy thật kìa, ướt át trơn trượt. Thật khó tin!
Phương Hằng vốn định để người cá đen vào bồn tắm trong phòng, không ngờ Ngụy Xương lại sa sầm mặt: "Đi tìm cái chậu to lại đây, tôi không muốn cho con người cá xấu xí này dùng bồn tắm của mình."
Phương Hằng đành phải đặt người cá trên đất. Vì không để lộ tiếng gió, chú tự mình đi tìm một bồn sắt lớn, đổ đầy nước rồi thả người cá đen vào.
Về sau còn rất nhiều chuyện cần dùng đến Phương Hằng, nên Ngụy Xương không định tiếp tục giấu, để chú ở lại.
Vì vậy thời điểm người cá nhỏ đứng lên từ xe lăn, để tiện di chuyển mà vén lên làn váy dài lộ ra đuôi cá màu lam xinh đẹp, Phương Hằng như bị sét đánh cứng đờ.
Trời ạ! Cô bé này vậy mà... cũng là người cá!
Còn là một con người cá mỹ lệ thân trên giống như đúc loài người!
Phương Hằng, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, giờ phút này khiếp sợ đến đần cả người.
"Vậy nhỏ, nó hình như sắp không qua khỏi." Ngụy Xương tiến lên, rất tự nhiên ôm lấy eo cô, hơi tiếc nuối nhìn người cá xấu xí kia. "Nếu hiện tại có thể tiến hành phẫu thuật may ra kéo lại được cái mạng, nhưng mà cục cưng, điều kiện chữa bệnh ở đây rất hạn chế. "
Người đàn ông thở dài với giọng điệu đượm vẻ thương tiếc, nhưng nét mặt anh rõ ràng vẫn bình đạm không đổi, ánh mắt cũng chẳng mang chút đồng tình nào.