Edit: Padu/ Beta: RED, Bao
Bồn nước không cao, mực nước bên trong chỉ vừa đủ bao phủ thân cá. Tuy nó bất tỉnh, Nam Tầm vẫn cảm nhận được sự tuyệt vọng của nó, làm tâm trạng cô cũng trùng xuống theo. Cô dùng sóng âm đồng loại gọi rất nhiều lần nhưng đối phương đều không trả lời, e là sắp không qua khỏi.
Trong miền ký ức xa xăm của người cá, người cá đen là chủng mạnh nhất với đa số là giống đực, giỏi về chiến đấu, có thể nói chiến sĩ trời sinh. Nam Tầm không biết tại sao nó lại rơi vào tay con người, nhưng giờ phút này, bộ dạng hấp hối của nó làm cô thấy rất đau lòng.
Giám đốc Triệu và lão ngư dân đã nhìn quen người cá đen nên cực kỳ bình tĩnh. Trong khi khoảnh khắc mới trông thấy nó, mắt Phương Hằng trợn trừng, biểu cảm như hận không thể đích thân sờ để kiểm chứng những cái vảy và đuôi cá đó phải thật hay không!
Không thể tưởng tượng được, trên đời này thật sự có người cá! Mặc dù khác xa trong truyền thuyết.
Vẻ mặt Ngụy Xương lại đa phần là ngoài ý muốn.
Anh tưởng rằng tất cả người cá đều mĩ lệ như vật nhỏ nhà mình, không ngờ còn có loại xấu xí như này. Trông giống hệt quái vật, không gợi nổi một tí hứng thú sưu tầm của anh, đem đi nghiên cứu khoa học có khi còn có giá trị.
Nam Tầm vỗ vỗ tay Ngụy Xương, ý bảo anh đưa mình qua đó xem. Ngụy Xương thấy dáng vẻ gấp gáp của vật nhỏ thì hơi không vui. Sốt ruột không dằn nổi thế sao? Chẳng lẽ tôi so ra còn kém con người cá xấu xí này?
Nhưng trước nay Ngụy Xương luôn dung túng người cá nhỏ nên cô muốn tới gần, anh liền ôm cô tới gần.
Chẳng qua, chân anh vừa bước lên mấy bước, họ Vương đã sợ tới mức quát khẽ: "Ông chủ tốt nhất đừng qua đó! Con này rất hung dữ, còn vô cùng xảo quyệt, chỉ hơi lơ là sẽ bị nó giết ngay!"Đã qua một tháng, vậy mà hồi tưởng lại cảnh bắt giữ người cá, giọng lão ngư dân vẫn run lẩy bẩy: "Thuyền đánh cá chúng tôi tổng cộng có mười lăm người, nhưng các vị biết không, đồng đội của tôi đều bị nó giết chết cả! Người thì bị móng vuốt nó cắt qua ngực, người thì bị cắn đứt cổ! Vây và đuôi nó cũng cực kỳ sắc bén, cũng là vũ khí giết người đấy!"
Nếu không phải lúc đó người cá bị thương sắp không chống đỡ nổi nữa, bị lão thừa cơ tóm được thì rất có thể lão đã lìa đời như những người khác.
Về tới đất liền, lão giấu người cá đi, rồi nói với dân làng thuyền mình đụng phải cá mập ăn thịt người, đồng đội trên thuyền chính bị nó giết.
Khi đó lão cũng bị ma xui quỷ khiến mới nghĩ thứ hiếm lạ này không thể lãng phí được, phải tìm cách kiếm ít tiền, mà không ngờ rằng thật sự tới được chốn đây. Đến giờ lão vẫn ngỡ mình đang nằm mơ. Câu lạc bộ này quá hào nhoáng, quá xa hoa, bao năm đánh cá, đây là lần đầu tiên lão được trải nghiệm một nơi tầm cỡ như thế.
Ngụy Xương liếc qua hai người với thái độ không rõ: "Xùy, nhìn cái bộ sống dở chết dở này, các người tiêm không ít thuốc nhỉ? Còn nguy hiểm gì đây? Tiêm lung tung như vậy không sợ nó chết sao? Các người nghĩ người cá chết đáng mấy đồng?"
Giám đốc Triệu trưng mặt đau khổ: "Cũng chẳng còn cách nào khác sếp ạ, con này quá hung hãn. Lát nữa mang nó ra ngoài đấu giá, chúng ta tiêm thuốc kích thích vào là trông nó sẽ lại đầy sức sống thôi, hẳn có thể bán được giá tốt."
Ngụy Xương chỉ lạnh lùng liếc ông ta mà không nói gì, ôm người cá nhỏ đến trước lồng sắt.
Mặt Nam Tầm nhăn rúm lại khi nhìn người cá đen, môi cô mấp máy không ngừng, cổ họng cũng rung lên liên tục để gọi nó. Rồi bỗng, người cá đen giật giật mí mắt, có xu thế thức tỉnh, dọa lão ngư dân và giám đốc Triệu giật nảy mình.
Giám đốc Triệu quen tay hay việc lập tức tìm ống tiêm, bơm loại thuốc không biết tên từ bình rồi chuẩn bị tiêm cho người cá đen.
Nam Tầm quay phắt đầu trừng người nọ bằng ánh mắt hung ác chưa từng có. Ánh mắt căm thù của cô làm Ngụy Xương hoảng sợ, cảm thấy vô cùng may mắn khi nó không phải hướng về mình.
"Không cần chích." Ngụy Xương nói.
"Nhưng sếp, đây chỉ là thuốc an thần bình thường, không chết được..." Giám đốc Triệu giải thích.
Ngụy Xương lạnh lùng thốt: "Không đấu giá con này nữa, tôi muốn mang nó đi." Dứt lời, anh liếc qua Phương Hằng, ông chú tức thì đẩy xe lăn tới.
Anh thả người cá nhỏ trong ngực về xe lăn, đẩy đến trước lồng. Cô lập tức nắm lấy song sắt giật giật.
Người cá đen động mí mắt xong thì không nhúc nhích nữa, giống như đã chết. Ngụy Xương nghiêng người chắn phía sau cản tầm mắt của những người khác.
Giám đốc Triệu không rảnh nhắc nhở hành động của Nam Tầm nguy hiểm đến nhường nào nữa, bởi lời Ngụy Xương đã khiến ông ta biến sắc: "Sếp! Đã công bố rồi, đêm nay rất nhiều nhân vật máu mặt sẽ tới. Việc này phải giải quyết thế nào đây? Chúng ta không thể tự hủy uy tín được!"
Tuy Ngụy Xương là chủ, thỉnh thoảng cũng tới thị sát, nhưng bình thường các hạng mục giải trí đều do các giám đốc lo liệu. Ở trung tâm đấu giá, giám đốc Triệu nắm quyền tối cao.
Mỗi năm, ngoài ngành phục vụ đặc thù thì hội bán đấu giá do ông quản lý là hạng mục có lợi nhuận kếch xù nhất. Cũng vì vậy mà địa vị ông ta ở câu lạc bộ không hề nhỏ. Trừ Cruise là Tổng giám đốc, ai gặp ông ta cũng phải khách khí gọi một tiếng "Giám đốc Triệu".
Ngụy Xương phút chốc sầm mặt, mặt nạ cũng không che được ánh mắt buốt xương đang phóng vèo vèo ra của anh.
"Hình như ông quên mất thân phận mình rồi nhỉ? Tôi nói không bán còn cần ông đồng ý à?" Anh lạnh lùng thốt.
Giám đốc Triệu sực nhớ đây là ông chủ mới run run khóe miệng, cung kính khom lưng.
Im lặng chốc lát, Ngụy Xương hỏi: "Từng tiếp xúc người cá còn những ai?"
Giám đốc Triệu đáp: "Trừ tôi và ông Vương, còn có cò trung gian, là nhân viên bán đấu giá - Tiểu Trương. Cậu ta chuyên phụ trách đi các nơi tìm kiếm hàng quý hiếm, chính cậu ta là người báo với tôi chuyện này."
Ngụy Xương im lặng vài giây, ánh mắt tối tăm chẳng rõ đang suy tư điều gì. Lúc lâu sau, anh mới lạnh nhạt cất lời: "Chuyện về người cá, cả ba tuyệt đối không được hé nửa lời."
Giám đốc Triệu nghe thế, mặt mày thoáng cái trầm xuống. Định độc chiếm người cá sao?
Một phút không cam lòng làm ông ta lỡ miệng: "Câu này của sếp... Đây là địa bàn của sếp, sếp muốn thế nào, chúng tôi đương nhiên phải nghe theo. Chẳng qua... chuyện này không phải nhỏ nhặt, tôi thấy vẫn cần báo cho hai sếp còn lại. Sếp thấy sao?"
Ngụy Xưng nhíu mày, trong mắt xẹt qua tia nguy hiểm: "Câu lạc bộ hoạt động được ba năm, thân là giám đốc mảng đấu giá, ông bòn rút được bao phần lợi nhuận rồi? Bình thường không muốn chấp, các người lại tưởng tôi mù?"
Khí thế quanh thân anh bùng phát khiến giọng nói tuy nhẹ như lông hồng lại làm người tê dại não, cảm tưởng có thể bị anh rút khẩu súng lục dí lên trán, bóp cò bất cứ lúc nào.