Lục Bất Trì khẽ thở dài một hơi, hơi cúi đầu, chủ động cọ vào tay Yến Lạc.
Cảm xúc mềm mại mà ấm áp.
"Sẽ không đau nữa." Thật lâu trước kia đã không đau nữa rồi.
"Hiện tại còn khó chịu nhiều không?" Ngón tay của Yến Lạc vuốt ve sợi tóc của Lục Bất Trì, đáy mắt còn mang theo ánh nước, thanh âm ôn hòa mềm mại, giống như âm điệu trước kia.
Trái tim Lục Bất Trì chậm rãi hạ xuống, đáy mắt vẫn mang theo tia sáng đỏ nhàn nhạt, khẽ hừ nhẹ một tiếng, âm cuối mang theo một tia gợi cảm cùng ủy khuất.
Cô gái nhỏ giống như lúc này mới kinh ngạc phát giác ra tư thế ái muội của hai người, thân mình nhỏ nhắn có chút mất tự nhiên động đậy, nhưng lại e ngại trạng thái bất thường của thân thể Lục Bất Trì nên không dám làm ra động tác gì quá mạnh, tay nhỏ còn nắm sợi tóc của Lục Bất Trì, nhìn trái rồi lại nhìn phải.
Cảnh tượng chung quanh còn đang không ngừng biến ảo, đều là một ít cảnh tượng mà sau này Lục Bất Trì trải qua.
Chẳng qua cảnh tượng lúc sau, so với cảnh tượng lúc trước mà nói thì bình tĩnh hơn nhiều.
Đôi mắt Lục Bất Trì hơi rũ xuống, hai phần ánh sáng kia chậm rãi ảm đạm xuống, tay vẫn gắt gao ôm lấy vòng eo Yến Lạc, đầu chậm rãi hạ xuống, dựa vào trên vai Yến Lạc, mang theo vài phần hơi thở suy sụp.
Hơi thở như vậy làm người có chút đau lòng, huống chi là Yến Lạc vừa mới xem qua cái loại hình ảnh này.
Không khỏi để sát vào, cặp mắt sáng ngời vừa mới bị nước mắt tẩy qua kia chớp chớp, mang theo một tia lo lắng, "Tiểu ca ca, anh làm sao vậy?"
"Có phải rất dơ không?" Lục Bất Trì nhìn thẳng về phía trước, đồng tử trống không một mảnh, tay lại gắt gao ôm Yến Lạc, như là ôm lấy ánh sáng cuối cùng, "Anh như vậy.." Có phải thực dơ hay không..
Bị người đùa bỡn, nhục nhã, không có năng lực phản kháng như vậy..
"Đó lại không phải là chuyện mà anh có khả năng quyết định, hơn nữa.." Yến Lạc đột nhiên ngẩng đầu lên tiếng, Lục Bất Trì cũng theo đó ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô gái nhỏ tựa hồ có chút trốn tránh, sau đó mới hạ quyết tâm, thân mình hơi hơi nghiêng về phía trước, ôm lấy đầu Lục Bất Trì đầu, "Sao em có thể cảm thấy anh dơ chứ.."
Anh là tiểu ca ca của cô đấy.
Hơi thở hai người dựa vào cực gần, nóng rực đan chéo ở bên nhau, đáy mắt Lục Bất Trì hơi tối lại, sau đó cánh môi lại lần nữa lại gần.
Cô gái nhỏ hơi hơi rũ mắt, tựa hồ có chút khẩn trương, lại không cự tuyệt.
"Lạc Lạc.." Cánh môi Lục Bất Trì dán vào môi cô, đáy mắt nảy lên ánh sáng rực rỡ lung linh, khóe môi hơi hơi cong lên, "Anh thật sự cao hứng."
"Tiểu ca ca.." Hơi thở hắn quá có xâm lược tính, dựa vào quá gần, Yến Lạc có chút không quá thích ứng.
"Đinh -- Giá trị hắc hóa của Lục Bất Trì - (/)"
Bất quá có thể giảm giá trị hắc hóa chính là một tiểu ca ca ngay thẳng (^▽^)!
"Lạc Lạc, rất thích em." Rất yêu em, rất muốn em chỉ thuộc về một mình anh.. Lục Bất Trì nhẹ nhàng nỉ non, càng thêm thâm nhập.
Xa cầu như vậy, có thể được đáp lại hay không?
Bất quá hiện tại hẳn nên thấy đủ, đã đột phá một bước trong mối quan hệ của hai người.
Lục Bất Trì than thở, một nụ hôn kết thúc, tinh thần lực chậm rãi thu hồi, đang chuẩn bị bình ổn hơi thở của mình một chút.
Liền nghe thấy thanh âm mềm mềm mại mại kia, thấp thấp, như là tiếng mèo kêu vang lên bên tai hắn.
Nhẹ nhàng như vậy, lại như tiếng sấm đánh thẳng vào lòng hắn.
"Em cũng.. thích tiểu ca ca, thích nhất."
Lục Bất Trì đột nhiên ngơ ngẩn, thân mình cứng đờ, đầu óc đều có chút phản ứng không kịp, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Yến Lạc, trong óc không ngừng suy đoán ý tứ của những lời này.