Ngồi xổm xuống xách cậu bé kia lên, đáy mắt mang theo thương hại cùng châm chọc, "Nghe thấy không? Nơi này sắp bị huỷ hoại, bản tướng quân cho mày một cơ hội, lấy lòng tao.. Chúng tao liền mang mày theo, thế nào?"
Ngữ khí ngả ngớn hạ lưu, sức lực trên tay còn không ngừng tăng thêm.
Bé trai đã đau đến nói không ra lời cố sức nâng tay lên, đáy mắt mang theo hận ý không che dấu được, tiếng hô nghẹn ngào, hung hăng đánh vào cổ tay của người nọ.
"Thật đáng tiếc," Người nọ nhẹ giọng cười, dễ dàng khống chế bé trai, sau đó cánh tay vung lên, dễ dàng ném bé trai gầy yếu tới một bên, cái trán lập tức va vào trên đồ vật bén nhọn, máu đỏ thấm ra, "Nếu như vậy, vậy mày liền đi theo tinh hệ này cùng nhau hủy diệt đi, được rồi, đồ vật đều tìm được rồi, mọi chuyện đều xong xuôi, chúng ta đi."
Mấy người nhưng thật ra rời đi nhanh chóng, qua một hồi lâu, bé trai kia mới lung lay đứng lên, đôi mắt đỏ một vòng, tay chặt chẽ nắm chặt, gắt gao cắn răng, hai giọt nước mắt khống chế không được rơi xuống, sau đó bị cậu gắt gao kìm lại.
Yến Lạc nhìn bé trai kia chậm chạp, hơi lảo đảo đi đến bên người cậu bé đã chết lâu ngày kia, cố sức dùng đồ vật chung quanh che đậy thi thể cậu ấy.
Cậu gắt gao cắn cánh môi, không khóc nữa, đáy mắt là hận ý ngập trời cùng với lỗ trống chậm rãi xâm nhiễm đồng tử.
Che dấu thi thể đứa bé kia xong, cậu bé mới chậm rãi hoạt động bước chân, đi về hướng bên ngoài.
Cũng không biết đi bao lâu, tiếng pháo lượng tử càng ngày càng vang to, cũng càng ngày càng dày đặc, cậu bé rốt cuộc cũng ngã xuống, lúc này một chiếc tàu bay tựa hồ đã nhận ra dấu hiệu sinh mệnh ở bên này, liền bay về hướng này.
"Là bởi vì này đó.." Đáy mắt Yến Lạc đã tràn đầy nước mắt, quay đầu nhìn Lục Bất Trì thần sắc không rõ, "Cho nên tiểu ca ca mới hận đế quốc như vậy sao? Người kia là ai?"
Tên thượng tướng cầm thú không bằng kia của đế quốc.
Lục Bất Trì không trả lời, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào khuôn mặt nhỏ của Yến Lạc.
Đúng, cô nói không sai, nhiều năm như vậy, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện này -- báo thù.
Tất cả nỗ lực, tất cả, đều là vì mục đích này.
Nhưng mà, tín niệm cả đời chỉ là vì báo thù của hắn lại ở vừa rồi lập tức dao động, hơn nữa bắt đầu chậm rãi rách nát.
Hắn không thể chịu đựng bất luận kẻ nào, nhúng chàm cô gái trong lòng ngực mình.
Muốn dừng lại, không thể dùng phương pháp lúc trước.. Hắn hối hận, trước kia cho rằng trái tim hắn có thể lại cứng rắn hơn một chút, nhưng sao có thể đây.. Cô là Yến Lạc, ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh của hắn.
Chỉ cần buông cô ra, phía dưới chính là vực sâu vạn trượng, người đã cảm nhận được ánh sáng, thân thể chìm trong sự ấm áp, sao có thể cam nguyện trở lại trong bóng tối không thể nhìn thấy ánh mặt trời? Cho nên tuyệt đối tuyệt đối.. Không thể buông tay..
Lục Bất Trì không tiếp tục đề tài này, ngón tay hơi nâng lên, lau đi nước mắt nơi khóe mắt của Yến Lạc, ngữ khí ôn hòa mà nhẹ nhàng, "Sao lại khóc?"
Nước mắt chậm rãi tràn ra khóe mắt của Yến Lạc, càng chảy càng nhiều, hoàn toàn không thể lau hết.
"Bởi vì anh không khóc.." Rõ ràng bi thương như vậy, cuối cùng lại nhịn xuống.. Nếu khóc ra sẽ dễ chịu hơn một ít, em đây có thể giúp anh khóc sao?
"Rất đau phải không?" Miệng vết thương kia.. Tay nhỏ hơi hơi run rẩy, dò về hướng cái trán hắn.
Cho nên lúc ấy hắn mới phản ứng lớn như vậy, cho nên lúc ấy hắn mới có thể có loại cảm xúc này.
Tay nhỏ hơi hơi dừng lại trong không trung, đáy mắt tràn đầy đau lòng.