Editor: Lãnh Sam.
Sự thành công của Ngôn Linh vào năm hai cấp ba, thuận lợi giúp cô tiến vào trường đại học của Phong Lâm.
Lời nói của hệ thống thật sự không giả.
Cô là được tuyển thẳng.
Quả nhiên, thành tích cùng thiên phú chứng minh hết tất cả.
Thiên tài giống như cô, là kiểu nhân vật mà các trường đại học ngươi tranh ta đoạt.
Chỉ cần cô gật đầu, lập tức sẽ có điện thoại gọi đến mời.
Thời điểm Phong Lâm biết được tin tức này cũng không có gì quá ngạc nhiên, phảng phất như đã sớm dự đoán được vậy.
Bộ dáng kia, chọc cho Ngôn Linh nghiến răng nghiến lợi.
Hận không thể nhào qua đem hắn hung hăng giáo huấn một trận.
Cái thái độ gì đó?
Có thể hay không biểu hiện ngạc nhiên một chút? Vui vẻ một chút?
Thậm chí, hệ thống còn cố ý ở bên tai cô nói mấy lời lung tung mê sảng, [ Ký chủ yêu dấu, độ hảo cảm của hắn không thay đổi gì cả, cô nói, hắn có phải không cần cô nữa không?]
Ngôn Linh kém chút một hơi kẹt ngay cổ họng.
Sắc mặt lạnh nhạt liếc nhìn hệ thống một cái, mẹ nó nói lung tung cái gì đó?
Độ hảo cảm không thay đổi, nhưng vẫn như cũ là , cái này đủ chứng minh trong lòng hắn vẫn có cô.
Những ong bướm bên ngoài, không có khả năng mê hoặc được Phong Lâm.
Rốt cuộc, giống như cô vừa có khí chất xuất chúng, lớn lên lại xinh đẹp, còn là cô gái thông minh, mười phần hiếm thấy.
Có cô như châu như ngọc ở đây, chẳng lẽ mắt hắn mù lại đi thích một người mọi thứ đều không bằng cô sao?
Còn nữa.
Nếu thật sự Phong Lâm dám không cần cô, cũng không sao cả, bắt lại rồi nhốt vào phòng tối là được!
Roi da hầu hạ!
Khi nào hắn thành thật, lúc đó sẽ buông tha hắn.
[ Ký chủ yêu quý, cô còn muốn độ hảo cảm sao?] cái gì mà nhốt vào phòng tối, sao cô lại có cái suy nghĩ này?
" Không cần."
Nếu hắn dám chạy, cô còn cần độ hảo cảm làm gì?
Nhìn sự lạnh lẽo trong mắt Ngôn Linh ngày càng nhiều, hệ thống đột nhiên sợ hãi, cả người co rúm lại bỏ chạy.
Thật là đáng sợ!
Ký chủ của nó một chút cũng không đáng yêu!bg-ssp-{height:px}
Qủa thực muốn hù chết nó!
Phong Lâm nhìn thấy sắc mặt Phong Linh đột nhiên lạnh lẽo.
Hắn khó hiểu đi qua, cực kỳ tự nhiên vươn tay đem tay nhỏ của cô nắm trong lòng bàn tay, " Anh đưa em đi dạo một vòng trường đại học."
Thuận tiện, công khai một chút quan hệ của hai người bọn họ. ( Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad KimThoaNguyen, hãy đọc truyện ở trang chính chủ để ủng hộ editor nha~)
Hai người đi còn chưa xong một con đường nhỏ, trường học đã truyền đầy tin tức bát quái.
Hai người này, một người là giáo thảo cao lãnh, là nam thần làm các nữ sinh nhớ mãi không quên.
Một người nữa, là nhân vật cấp nữ vương vừa có giá trị nhan sắc cao cùng với thành tích học tập cực tốt.
Hai người như vậy ở cùng một chỗ, tay trong tay......
Ừm, bọn họ hết cơ hội rồi.
Thật mau, có người liền đào ra tin tức, Phong Lâm cùng Ngôn Linh đã ở bên nhau từ hồi cấp ba.
Nhất thời, mọi người chỉ cảm thấy, cõi lòng tan nát vô cùng.
Mà đồng thời, cũng hâm mộ tình yêu của hai người.
Từ cấp ba đi đến đại học, đều giống nhau là nhân vật phong vân, đều vô cùng xuất sắc......
Lại nhìn hình ảnh hai người đi bên nhau, ở cùng một chỗ, xung quanh đều tràn ngập hơi thở tình yêu ngọt ngào, ôi, này mẹ nó là cái tình yêu thần tiên gì đây?
Chờ Ngôn Linh ý thức được việc Phong Lâm đưa cô đi dạo, kỳ thật chỉ là vì công khai quan hệ của bọn họ.
Tâm trạng nói không nên lời vi diệu.
Hắn hiển nhiên ở trước thời điểm đào hoa của cô xuất hiện, trực tiếp đánh dấu chủ quyền.
Cái thao tác này......
Cô chịu phục.
Về sau, cô có phải hay không cũng có thể làm như vậy?
[ Ký chủ yêu dấu, cô yên tâm, nam thần hắc hóa vĩnh viễn đều là của cô!] không cần đóng dấu cũng là của cô.
Cô không cần hắn, thì hắn vẫn là của cô!
Ngôn Linh như suy tư gì đó, cô nhìn về khoảng không trước mặt một cái, cứ cảm thấy lời của hệ thống hình như chưa nói hết.
Hơn nữa, cô còn cảm thấy hệ thống biết một số việc mà cô không biết.
Bất quá, trong lòng cô hiểu rõ, hệ thống sẽ không nói cho cô. Đương nhiên, cô cũng sẽ thả một số mồi câu, nếu hệ thống có thể nhìn trộm suy nghĩ của cô.
Vậy cô cũng sẽ thả vài viên đạn khói mù mịt vào.
Thật thật giả giả, ai cũng không biết được.