Edit: Bối tiểu yêu
️️️ ️️️ ️️️ ️️️
Nam Cung Vũ thế nào cũng không nghĩ tới, người mà hắn không thèm để vào mắt lại có thể trèo lên được cái ghế phu nhân của Tư gia.
Nên biết Tư gia từ trước tới giờ chưa gần nữ sắc, vậy mà không biết cô ta dùng thủ đoạn gì có thể ở bên cạnh Tư gia.
Đúng là nữ nhân tâm cơ rắn độc.
Nhìn Tuyên Vân Chi sống an ổn nhàn hạ bên người đàn ông khác hắn không cam lòng, đông thời tức giận quấn lấy thân, hắn không phục.
Nữ nhân mà hắn vứt bỏ, cho dù người khác muốn cũng tuyệt đối không thể.
Nhưng đối người đàn ông đó tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra.
Không biết ai vô tình chạm vào nút phím, video đang dừng lập tức phát lại, hình ảnh lướt qua âm thanh kiều mị vang cả ngôi biệt thự đổ nát
“Ngô ~, Băng Hàn, Băng Hàn, không cần ~”
Bảo tiêu có mặt ở đây đều lập tức cuối đầu mặt có chút xấu hổ nhìn Nam Cung Vũ
“Thiếu gia?”
Nam Cung Vũ sắc mặt âm trầm cầm lấy điều khiển trên bàn hung hăng ném về phía vách tường.
Điều khiển từ xa bị tạp nát nhừ, nhưng thanh âm ái muội rên rỉ vẫn như cũ không ngừng vang lên.
“Cút!” Âm thanh rít gào rống giận.
- --------
Bên kia Tư Vân Tà đã mang theo đồng chí Tuyên Vân Chi về tới Tư gia.
Trong phòng, Tuyên Vân Chi đã tắm xong nằm ghé vào đầu giường, trên người bọc một cái khăn tắm để lộ bả vai với vết thương bị rách do vận động mạnh.
Cạch, Tư Vân Tà đẩy cửa đi vào trên tay cầm một hộp thuốc, tất nhiên là tới đây để bôi thuốc cho cô.
Đến đầu giường, hắn nhìn bả vai của cô, không biết đây là lần thứ mấy vết thương bị nứt rồi?
Lâu như vậy, nếu cô hảo hảo dưỡng thương, thì làm gì đến nỗi qua hai tháng miệng vết thương không những không tốt lên mà ngược lại còn chuyển biến xấu?
Hừ lạnh một tiếng, thần sắc u ám lấy bông đổ thuốc sát trùng ấn lên miệng vết thương của cô, lực đạo trên tay hạ xuống không chút lưu tình.
Cô vốn dĩ mơ mơ màng màng sắp ngủ, bị đau đớn bất thình lình ập tới mà bừng tỉnh, định ra tay đánh người nào ngờ nhìn thấy Tư Văn Tà sắc mặt u ám, khí lạnh toả ra khắp nơi như muốn đông cứng cô.
Hắn bị làm sao vậy lúc nãy vẫn còn bình thường sao giờ lại không vui rồi, là do không muốn bôi thuốc cho cô?
“Đương gia, nếu Đường Nhất không bận có thể để anh ấy tới thoa thuốc cũng được.”
Cô ngập ngừng nói, hoàn toàn không còn bộ dáng dương oai múa kiếm như lúc ở biệt thự của Nam Cung Vũ.
Chỉ là lời này vừa nói ra, miệng vết thương truyền đến đau đớn lợi hại hơn.
Cô rất chắc chắn người đàn ông này không phải ở đây để thoa thuốc cho cô mà đang giúp cô mau chống đi gặp ông bà.
“A a a a …!!!”
“Làm sao, muốn người khác tới đây giúp em thoa thuốc? Tôi đây thoa thuốc cho em làm em bất mãn hay là em muốn để người khác thấy thân hình của mình hử.”
Mỗi lần hắn nói lực tay hạ xuống càng tăng thêm, cuối cùng, Tuyên Vân Chi bị đau trực tiếp ngồi dậy, trừng mắt nhìn hắn.
Uất ức đoạt típ thuốc trên tay hắn, hầm hực nghĩ chả nhẻ hắn không phải đàn ông? Hắn cũng không có quyền được nhìn nha?
Lại nói, miệng vết thương chỉ ở trên lưng, theo lời hắn nói giống như cô không mặc đồ vậy.
Còn không đợi cô hạ lệnh đuổi khách, một bàn tay khớp xương rõ ràng một phen nắm lấy tay cô, kéo sát cô vào người hắn,.
“Không muốn tôi bôi thuốc cho em? Này là muốn tôi mời cái người đã làm cho miệng vết thương của em rát hết lần này đến lần khác đến đây thoa thuốc cho em phải không? Hử?”
Nghe lời này sao cô cảm thấy nó chua chua thế nào ấy nhỉ?
Lại nói vì sao lại nhắc đến Nam Cung Vũ, mà nhắc đến hắn cô lại nhớ đến chỉ số may mắn chỉ còn một chút nữa là nhiệm vụ của thế giới này hoàn thành.
Tư Vân Tà nhìn khuôn mặt biến hóa không ngừng của Tuyên Vân Chi, từ bộ dáng ghét bỏ vừa nhắc đến Nam Cung Vũ mắt lại sáng hơn cả ánh mặt trời.
- --------------------oOo----------------------.