Editor: Mi Mặt Mèo
*******************
Chỉ cần Cố Dư Sinh đeo cái này trên người, dù hắn đi đến đâu, Hạ Diệc Sơ chỉ cần đốt lên là có thể ngay lập tức truyền tống đến bên cạnh hắn. Ngược lại cũng vậy, chỉ cần Hạ Diệc Sơ mang bên người, thì Cố Dư Sinh đốt cái bùa trong tay mình là nháy mắt có thể truyền tống đến bên cạnh cô.
Tác dụng thần kỳ như vậy, ban đầu Hạ Diệc Sơ cũng không tin tưởng lắm, nhưng mà sự tồn tại của cô cùng với sự xuất hiện của hệ thống còn có thể thì có gì là không thể đâu.
Lúc tặng Cố Dư Sinh, Hạ Diệc Sơ chỉ nói là bùa bình an, không cho hắn biết công dụng thật sự của nó. Lúc đó, Cố Dư Sinh rất vui mừng, xỏ dây vào đeo lên cổ, chỉ khi đi tắm mới tháo ra.
Hạ Diệc Sơ dùng bật lửa đốt tấm bùa trong tay. Ngọn lửa cháy lên, không phải màu đỏ, mà là màu xanh tím. Thời không chung quanh chậm rãi thay đổi, Hạ Diệc Sơ thấy thân thể nhẹ bỗng, vô số tàn ảnh bay qua, đầu óc choáng váng. Hạ Diệc Sơ thả lỏng cơ thể, nhắm hai mắt lại.
Chờ cô cảm giác được hai chân có trọng lượng, mở mắt ra, Hạ Diệc Sơ đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Trên đường phố đông đúc, ồn ào, người qua lại đều là người ngoại quốc, ai nấy đều sử dụng tiếng Anh. Sự xuất hiện đột ngột của cô ở chỗ này cũng không khiến ai kinh ngạc. Điều này làm cô cảm thấy yên lòng, đứng tại chỗ, cô quét mắt nhìn xung quanh, có lẽ Cố Dư Sinh cách chỗ cô đứng không xa.
Phía bên kia, từ một tiệm quà tặng bước ra hai nam sinh, một người tóc đen mắt đen, tướng mạo tuấn lãng quả thực dễ dàng thu hút ánh mắt người qua đường.
"Ai da, Cố Dư Sinh, đi nhanh như thế làm gì."
Một nam sinh khác tóc đen, mắt đen, lớn lên cũng khá đẹp trai đuổi theo phía sau. Hạ Lạc có chút bất mãn, trước đây ai gặp qua cũng đều thích hắn, hoa gặp hoa nở, vô số mỹ nữ muốn kết đôi với hắn. Chỉ là từ khi đi chung với Cố Dư Sinh, lại giống như tiểu tùy tùng cho hắn. Hạ Lạc đuổi kịp, vỗ vai Cố Dư Sinh, liền bị hắn nhét đồ vật vào trong tay, dáo dác đi đến nơi nào đó. Hạ Lạc nghi hoặc kèm theo kinh ngạc, sao hôm nay không giống như Cố Dư Sinh mà hắn biết chứ?
Nếu không phải đang ôm đống đồ, Hạ Lạc rất muốn dụi mắt xem mình có nhìn lầm hay không?
- ----------------------------------
Cố Dư Sinh hôm nay không đi học, Hạ Lạc lại luôn lải nhãi bên tai đến khó chịu, mà hắn cũng muốn mua ít đồ nên theo Hạ Lạc ra ngoài.
Đi đến cửa hàng quà tặng, nghĩ đến Hạ Diệc Sơ, nên hắn muốn mua một hai món quà, gửi về cho cô. Lúc ra khỏi cửa, chợt thấy bóng dáng quen thuộc đã bao ngày không gặp, hắn đứng như trời trồng, chỉ sợ mình đang gặp mộng. Mãi đến khi Hạ Lạc vỗ vai hắn, hắn mới giật mình, chạy đuổi theo bóng dáng đó.
Hạ Diệc Sơ vẫn đứng ở chỗ cũ, tâm hữu linh tê*, xoay người lại, liền nhìn thấy Cố Dư Sinh.
(*Tâm hữu linh tê: người có lòng thì suy nghĩ giống nhau, thường chỉ tình cảm nam nữ.)
Thời gian không gặp Cố Dư Sinh, cô rất ít nhớ tới hắn. Nhưng khi đứng trước mặt hắn đây, cô mới phát hiện, chính mình thương nhớ hắn nhiều bao nhiêu. Nhìn Cố Dư Sinh ngày càng tiến đến gần, cô không do dự mở rộng vòng tay. Cố Dư Sinh chạy đến ôm người vào lòng.
Hạ Lạc theo sau, cả kinh, sút chút nữa rớt cả cằm, nhất định là hôm nay hắn bước xuống giường không đúng chân rồi, bằng không, sao lại gặp phải tên Cố Dư Sinh giả chứ. Hạ Lạc thật sự không thể nào tin được, tên Cố Dư Sinh lạnh lùng xa cách kia lại có thể cùng một cô gái ôm ấp tình tứ trên đường phố như vậy.
Cố Dư Sinh ôm người trong lòng, cảm xúc ấp áp cho hắn biết đây không phải là mơ.
==============================