Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Hạ Diệc Sơ ngoài chuyện dọa tài xế ra thì không làm gì nên cũng không sợ cảnh sát sẽ tìm tới cửa. Camera giám sát trước đó đã bị phá hư, hẳn là người phía sau sai xử tên tài xế làm.
Hạ Diệc Sơ đã nhờ Hệ thống 233 đo lường mức độ sợ hãi của tên tài xế. Giá trị sợ hãi của hắn nếu đạt đến một mức nhất định sẽ không xa bệnh tâm thần là bao. Hạ Diệc Sơ lúc ấy thấy hắn tông chết người mà biểu hiện bình thản như thế, khẳng định không phải lần đầu hắn gây tội. Người như vậy, không tin ma quỷ, bởi vì chưa gặp được mà thôi. Khi gặp được, hắn hồi tưởng lại tất cả những chuyện xấu trước kia đã làm, tinh thần không suy sụp mới là lạ. Cảnh sát đem hắn đi, cho gặp bác sỹ tâm lý, Hạ Diệc Sơ tin rằng cả đời này hắn cũng sẽ không an ổn.
Thông qua việc trừng phạt tên tài xế này, Hạ Diệc Sơ đã báo thù cho nguyên chủ, cũng để cho người bên kia biết cô không dễ chọc vào. Cô hy vọng cảnh sát có thể tìm ra người đã phá hủy camera giám sát. Như vậy, cô có thể biết người đứng sau màn này là ai, vì sao muốn sát hại Hạ Nhật Hòa.
Nhưng đợi mấy ngày liên tiếp, phía cảnh sát đều không có gì tiến triển. Đối phương làm ra những việc này mà vẫn không bị cảnh sát phát hiện, khẳng định vị thế không phải bình thường.
Hạ Diệc Sơ ngồi trên sô pha suy tư, Hạ Nhật Hòa đời trước ngắn ngủi, tiếp xúc người có địa vị chỉ có gia đình Cố Dư Sinh. Mà Cố Thành và Ôn Như cô đã tiếp xúc qua, không phải là dạng người như vậy. Nếu là kẻ địch của Cố gia, thì với thân phận bạn gái Cố Dư Sinh, đối phương nên bắt cóc sau đó uy hiếp Cố gia mới đúng. Mà đời trước, Hạ Nhật Hòa với Cố Dư Sinh đã sớm chia tay, nên sẽ không có khả năng này.
"Hệ thống, cha mẹ Hạ Nhật Hòa là ai?" Hạ Diệc Sơ hỏi hệ thống.
"Không biết, cái này không có trong nhiệm vụ." Hệ thống 233 lạnh lùng trả lời.
Hạ Diệc Sơ híp híp mắt, trong lòng đã có ý tưởng.
Dù người hại cô là ai, hành động lần này không thành công nhất định sẽ không ngồi yên. Cô chỉ cần chờ đối phương đưa tới cửa.
Thói quen sinh hoạt của Hạ Diệc Sơ vẫn không có gì thay đổi, dậy sớm, tu luyện, viết tiểu thuyết.
Mấy ngày nay, cô cảm giác được dường như có người theo dõi mình.
Đó là một ngày thời tiết trong lành, ánh mặt trời vừa len qua cửa sổ.
Hạ Diệc Sơ tâm tình vui vẻ, pha một tách trà, ngồi vào bàn bắt đầu viết. Đột nhiên, một trận đau tê tâm phế liệt nơi trái tim truyền đến. Không kịp phòng bị, Hạ Diệc Sơ chỉ có thể cắn chặt răng, tay nắm thành quyền, trong đầu niệm chú ngữ, vận dụng nội lực áp chế cơn đau. Được một lúc, đau đớn qua đi nhưng trong lòng cô lại trống rỗng, khó nói nên lời.
Cơ thể của nguyên chủ vốn khỏe mạnh, ngay cả bệnh vặt cũng không có, cho nên cơn đau này là như thế nào?
Hạ Diệc Sơ nhíu mày, hỏi hệ thống thế nhưng nó lại chơi trò mất tích. Hạ Diệc Sơ lấy lại bình tĩnh, với điện thoại gọi cho Cố Dư Sinh.
Giọng nói máy móc trong điện thoại vang lên, báo Cố Dư Sinh đã tắt máy. Nhiệm vụ ở thế giới này là Cố Dư Sinh, không phải hắn có chuyện gì rồi chứ, Hạ Diệc Sơ trầm mặc, cảm giác không thoải mái. Cô gọi vài lần nhưng đều không liên lạc được.
Hệ thống cũng vậy, cứ tới lúc mấu chốt, lại rớt dây. Cô cũng không chờ hệ thống nữa mà lên lầu lấy ra một cái bùa bình an. Cái này là dịp sinh nhật Cố Dư Sinh lần trước, cô đổi từ chỗ hệ thống mà có, một cái tặng hắn, một cái giữ lại cho mình.
Thứ này ngoài mặt nhìn như là một cái bùa bình an, kỳ thật không phải như thế.
=========================