Lý Hồng Viễn mặt đầy lo âu, luôn hỏi Trần Nguyễn Linh có sao không, có cần phải đi bệnh viện không.
Tô Hòa cùng tiếp lời Lý Hồng Viễn, "Dĩ nhiên là phải đến bệnh viện xem thử, xem đứa trẻ trong bụng có bị sao không, bằng không tôi không thể nào nói rõ ràng được."
Nghe được âm thanh của Tô Hòa, Trần Nguyễn Linh nhìn cô một cái, cả người cô ta run lên, giống như vô thức chui vào trong ngực Lý Hồng Viễn.
Cảm nhận được Trần Nguyễn Linh sợ hãi, Lý Hồng Viễn liếc mắt nhìn Tô Hòa, sắc mặt của ông ta rất khó coi.
Tô Hòa cũng không hề quan tâm Lý Hồng Viễn, chỉ là quay đầu hỏi Lương Mộc.
"Lương phó quan, sàn gỗ như vậy, nếu như có người thật sự ngã xuống, nên lưu lại dấu vết gì?" Tô Hòa.
Giày cao gót của Tô Hoa đạp lên những miếng thủy tinh, Lương Mộc vội vàng đuổi theo.
"Sẽ lưu lại dấu vết trượt ngã." Lương Mộc ở sau lưng Tô Hòa, nói một câu.
Người nếu ngã xuống đất, chân phần lớn sẽ vặn một chút, đến lúc đó trọng lực toàn thân sẽ dồn vào gót chân, vì vậy sàn nhà bằng gỗ chắc chắn sẽ có dấu vết để lại.
Nếu như là giày thêu, dấu vết đó sẽ không quá sâu, nhưng Trần Nguyễn Linh mang chính là giày da cao gót.
Loại giày cao gót này giống như giày màu đen mà nữ sinh hay mang, chỉ là bằng da.
Nghe lời này của Tô Hòa, Trầm Văn Tú không khỏi chột dạ, bà ta ngoài mạnh trong yếu nói một câu: "Lời này của cô là có ý gì? Cô hoài nghi chúng tôi đổ tội cho cô?"
"Cô nhìn thử chân của Nguyễn Linh nhà chúng tôi đi, khắp nơi đều là vết thương do thủy tinh cứa phải, con bé sẽ dùng an nguy của con mình mà đổ tội cho cô sao?" Trầm Văn Tú hung hăng trợn mắt nhìn Tô Hòa.
"Mẹ, đừng nói nữa." Trần Nguyễn Linh sắc mặt tái nhợt, lắc đầu với Trầm Văn Tú, "Con không sao, đừng cãi nhau."
"Có sao hay không, không phải do cô quyết định." Tô Hòa thản nhiên nói, "Tôi có một người bạn, anh ta trùng hợp cũng từng học qua y học nước Đức, bảo anh ta đến xem cô một chút."
"Không tin Tây y cũng không sao, chúng ta mời một đại phu đến, đau bụng là chuyện lớn, không thể lơ là."
Tô Hòa không cho người khác cơ hội chen lời, cô nói với Lương Mộc, "Lương phó quan, phiền ngài kiểm tra dấu vết trên đất một chút, nhìn xem có dấu vết ngã xuống hay không, tôi gọi điện thoại mời bác sĩ và đại phu."
Tô Hòa đổi khách thành chủ, nước cờ này của cô không ai có thể đoán trước được, ngay cả con ngươi của Trần Nguyễn Linh cũng trầm xuống.
"Bác sĩ cô tìm chúng tôi không tin, ai biết cô có lòng dạ gì?" Trầm Văn Tú vội vàng la lên.
Bà ta sợ Tô Hòa sẽ tra ra gì đó, cho nên thừa dịp nói chuyện luôn tìm cơ hội đi về phía trước, muốn đá văng hết những mảnh vỡ thủy tinh trên sàn.
Trầm Văn Tú gấp gáp tiêu hủy chứng cứ, bà ta không để ý dưới chân, trượt chân một cái, nặng nề ngã xuống đất.
Trầm Văn Tú lập tức thét lên, bà ta theo bản năng kéo Tô Hòa đứng gần đó, muốn ổn định trọng lực của mình.
Nhưng Tô Hòa phản ứng rất nhanh, cô lách mình tránh được.
Trầm Văn Tú lần này té rất nặng, lúc gót giày và sàn nhà va chạm, phát ra tiếng "két" chói tai, mặt sàn cũng hiện ra dấu vết trượt ngã.
Lý Hồng Viễn liếc mắt nhìn, cũng không lên tiếng.
Trầm Văn Tú té rất nặng, trên đùi đều là mảnh vỡ thủy tinh, bà ta đau đến mức hít một ngụm khí lạnh.
Tô Hòa cũng không thèm nhìn Trầm Văn Tú, cô tìm được điện thoại trong dinh thự, đầu tiên là gọi một cuộc cho quản gia Lý gia, bảo hắn tìm một đại phu y thuật cao minh đến dinh thự.
Sau đó Tô Hòa lại gọi một cuộc điện thoại cho bạn của Lý Sính Đình, bảo anh ta đi một chuyến đến đường Thanh Sơn, dinh thự số mười hai.