"Cha không phải có ý này, chỉ là... Con rất khó khăn mới về nhà một chuyến, nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút, hoặc là đi gặp bạn bè ở Du thành."
Lý Hồng Viễn mạnh mẽ dời đề tài sang chỗ khác, "Không phải con thích nhất là khiêu vũ sao? Không thì mở một dạ vũ ở nhà đi."
"Không cần, tôi không ở đây lâu, Yến Kinh có việc còn chờ tôi về giải quyết." Tô Hòa không mặn không nhạt từ chối.
Lời này đã nói đến Yến Kinh, Lý Hồng Viễn không khỏi muốn hỏi Tô Hòa, cô và Nghiêm Lâm cuối cùng là có quan hệ gì.
Còn không chờ Lý Hồng Viễn lựa lời xong, điện thoại trong phòng làm việc của ông ta vang lên.
Điện thoại là từ dinh thự gọi đến, thời kỳ này điện thoại vô cùng đắt tiền, nhưng Lý Hồng Viễn lại cho Trần Nguyễn Linh một bộ điện thoại, có thể thấy hắn tốt với Trần Nguyễn Linh đến cỡ nào.
Nghe bên kia điện thoại Trầm Văn Tú nói bụng Trần Nguyễn Linh rất đau, lòng Lý Hồng Viễn liền lập tức quặn thắt.
Lý Hồng Viễn vội vã nói một câu "Tôi đến ngay", sau đó cúp điện thoại, ông ta gấp đến mức mặt cũng đổ mồ hôi.
"Sao vậy, cha?" Tô Hòa biết rõ còn hỏi.
"Bụng của Nguyễn Linh..." Lý Hồng Viễn nói được một nửa đột nhiên liền dừng lại, ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Hòa, vẻ mặt rất phức tạp, "Con không tổn thương đến cô ấy chứ?"
"Cha, bây giờ ngài hồ đồ rồi, tôi không so đo với ngài." Tô Hòa lạnh mặt nói, "Vốn là tôi không muốn quan tâm cô ta nữa, nhưng ngài đã nói ra lời này, tôi đi cùng ngài một chuyến vậy."
"Tôi ngược lại muốn nhìn xem, tại sao tôi vừa đi cô ta liền không thoải mái." Tô Hòa châm chọc mở miệng.
Lý Hồng Viễn không thể lay chuyển được Tô Hòa, hơn nữa ông ta cũng gấp gáp đi xem tình huống của Trần Nguyễn Linh, cho nên cũng không ngăn cản Tô Hòa.
Lương Mộc đương nhiên cũng đi theo.
Lý Hồng Viễn nghĩ đến an nguy của Trần Nguyễn Linh, cho nên lúc đi đường, ông ta không ngừng thúc giục tài xế, bảo hắn lái nhanh một chút.
Đến dinh thự, Lý Hồng Viễn liền mở cửa xe xông ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò tài xế đừng tắt máy.
Lý Hồng Viễn lo lắng Trần Nguyễn Linh sẽ đau nghiêm trọng, có lẽ cần phải đến bệnh viện, cho nên mới để tài xế sẵn sàng mọi lúc.
Tô Hòa hờ hững nhìn Lý Hồng Viễn, cô chậm rãi xuống xe hơi, sau đó cùng Lương Mộc đi vào dinh thự.
Còn không chờ Tô Hòa đi vào, liền nghe thấy âm thanh khóc lóc kể lể của Trầm Văn Tú, tố cáo Tô Hòa đến dinh thự gây sự như thế nào.
"... Sau khi cô ta đến liền gây nháo một trận lớn, Nguyễn Linh nhà tôi tính tình nhu nhược, cũng không dám đáp lời, còn sợ tôi nghe thấy những lời này sẽ đau lòng, cho nên nhất quyết bảo tôi trở về."
"Tôi ở bên trong cũng có thể nghe được âm thanh của cô ta, cô ta nói chuyện độc địa, khó nghe, Nguyễn Linh sau khi trở về liền tự giam mình trong phòng, không muốn ra ngoài."
"Tôi không khuyên được con bé, mắt nó khóc đến sưng đỏ, vẻ mặt cũng hoảng hốt, lúc rót nước cho mình còn làm rơi vỡ cái ly, trượt chân té ngã."
Trầm Văn Tú nghẹn ngào, từng câu từng chữ đều chỉ trích Tô Hòa.
Nghe lời này của Trầm Văn Tú, Lương Mộc theo bản năng liếc nhìn Tô Hòa, đối phương mặt đầy thản nhiên, từ trên mặt không hề nhìn ra bất kỳ ưu tư gì.
Cửa khép hờ, Tô Hòa đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy Tô Hòa, ánh mắt Trầm Văn Tú cũng trợn thẳng, bà ta làm sao cũng không ngờ Tô Hòa sẽ đi theo Lý Hồng Viễn đến đây.
Tô Hòa đi vào, đầu tiên là liếc mắt nhìn Trầm Văn Tú một cái, sau đó mới nhìn mặt đất đầy mảnh thủy tinh, có vài mảnh thủy tinh vụn còn dính máu.
Mà Trần Nguyễn Linh ngồi trên sa lon, trên chân đều là máu, cô ta ôm bụng, sắc mặt tái nhợt tựa vào trong ngực Lý Hồng Viễn.
Không thể không nói Trần Nguyễn Linh rất có đầu óc, cô ta không trực tiếp oan uổng Tô Hòa làm tổn thương cô ta, mà làm bộ mình trượt chân té ngã.
Mặc dù Trần Nguyễn Linh bị thương không phải do Tô Hòa trực tiếp làm hại, nhưng cô lại là người gián tiếp gây ra.