"Chuyện này con đừng xen vào, mẹ sẽ xử lý tốt, tránh cho người ngoài lại nói lời ong tiếng ve về con." Lý phu nhân nhớ đến những lời nói bóng gió bên ngoài, bà cũng có chút đau lòng cho con gái mình.
Tô Hòa cũng không lên tiếng, tư tưởng của cô quá mức tân tiến, văn minh so với người ở thời kỳ này, chỉ là thời cổ đại nam quyền đứng đầu nhưng vẫn có nữ hoàng đế không phải sao, cô muốn làm thì đừng hòng có ai có thể gièm pha được cô.
Lý Hồng Viễn và Lý lão phu nhân nói chuyện trên lầu rất lâu, hai nha hoàn tên Xuân Nha, Thu Hoa kia cũng không hề đi ra.
Lúc Tô Hòa quay về phòng, đi ngang qua thư phòng mơ hồ nghe thấy Lý lão phu nhân khuyên Lý Hồng Viễn thu nhận Xuân Nha và Thu Hoa.
Đại khái là "Hai con bé này khỏe mạnh, mông lại lớn, nhìn qua liền biết dễ sinh dễ đẻ, nhất định có thể giúp Lý gia kéo dài hương hỏa" các loại.
Còn Lý Hồng Viễn nói gì, Tô Hòa cũng không thèm quan tâm.
Dựa vào tính cách của Lý Hồng Viễn, hơn nửa là ông ta sẽ giữ người lại, ông ta là một người lỗ tai mềm, hơn nữa Lý lão phu nhân lại quấy rầy không yên, Lý Hồng Viễn cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp thôi.
Chỉ là không nhất định sẽ nạp Xuân Nha và Thu Hoa, chẳng qua là trước tiên thu nhận, sau đó cho Lý lão phu nhân yên tâm về quê dưỡng già.
Tô Hòa đoán không sai, Lý lão phu nhân náo loạn trước mặt Lý Hồng Viễn một phen, Lý Hồng Viễn vô cùng nhức đầu, vì mình có thể được yên ổn một chút, ông ấy đồng ý giữ Xuân Nha và Thu Hoa lại.
Xuân Nha và Thu Hoa rất là cao hứng, bọn họ luôn ở nông thân, cũng muốn đến trong thành sống, hơn nữa từ nhỏ đã bị giáo dục rằng, làm bé cho người ta cũng không phải chuyện gì xấu.
Huống chi Lý Hồng Viễn anh tuấn, nho nhã, điều kiện gia đình cũng tốt, bọn họ gả đến đây sẽ trở thành người trong thành rồi.
Lúc ăn cơm tối, Xuân Nha và Thu Hoa tranh nhau gắp thức ăn cho Lý Hồng Viễn, rất sợ đối phương mất hứng đuổi bọn họ quay về.
Màn này quả thật buồn cười, Lý Hồng Viễn cũng hơi lúng túng.
Lý lão phu nhân ngược lại rất cao hứng, lúc bà ta ở nông thôn, vẫn dạy dỗ hai nha hoàn này nên phục vụ Lý Hồng Viễn như thế nào.
Nhưng mà ở nhà chồng của người ta, có mẹ chồng nào lại đẩy phụ nữ đến cho con trai mình? Truyền ra ngoài không phải chọc cho người ta chê cười sao.
Lý phu nhân gần như không đụng đũa, sắc mặt từ khó coi chuyển sang lạnh lùng, cuối cùng trở thành một mảng hờ hững.
Bữa cơm này ăn cũng muốn ra quỷ.
Sau khi ăn cơm xong, Lý Hồng Viễn liền gọi Tô Hòa đến thư phòng.
"Con đã nói gì với bà nội?" Mặc dù giọng của Lý Hồng Viễn không phải trách móc, nhưng cũng không quá thân thiện.
"Vậy thì hỏi cha, bà nội đã nói gì với ngài." Giọng Tô Hòa lãnh đạm.
"Sao con lại nói chuyện của con và Đốc quân với bà nội con?" Lý Hồng Viễn trầm mặc, "Con ngược lại dám mở miệng nói như vậy, Đốc quân là đi du học ở Đức, làm sao bây giờ lại biến thành bạn cùng trường của con, đối đãi với con cũng thân cận hơn người ngoài?"
Lý lão phu nhân nói chuyện không hề chuẩn mực, dù bà ta đã nghe Tô Hòa nói qua một lần, nhưng bà ta cũng không có cách nào thuật lại y hệt lần nữa.
Lý Hồng Viễn có lẽ là hỏi qua quản gia, mới biết lúc ấy Tô Hòa nói cái gì.
Bị Lý Hồng Viễn bắt được mình nói dối, Tô Hòa cũng không hề xấu hổ, ngược lại mở miệng nói, "Vậy tôi nên nói thế nào? Bà nội luôn chê tôi là con gái, không thể kéo dài hương hỏa cho Lý gia, lần này vội vàng tới cũng dùng lời lẽ khi dễ tôi và mẹ tôi."
Lý Hồng Viễn thở dài một hơi, "Bà ấy dù sao cũng là trưởng bối, con không nên so đo với bà ấy."
Tô Hòa cũng không muốn làm đứa con có hiếu giống Lý Hồng Viễn, tiếp tục nói loại đề tài nhạt nhẽo này, chi bằng dời đề tài đến chuyện khác.
"Cha, ngài thu nhận Xuân Nha và Thu Hoa, định nạp bọn họ làm Di nương sao?" Tô Hòa hỏi rất thẳng thắn.
Nhìn ánh mắt hờ hững của Tô Hòa, lại nghĩ đến hai ngày nay Lý phu nhân đối với ông ta rất lạnh nhạt, trong lòng Lý Hồng Viễn trầm xuống, trên mặt cũng lộ ra mệt mỏi khó hiểu.