Sợ Lý lão phu nhân lại nói ra lời nói mất thể diện nữa, Lý phu nhân nhìn Tô Hòa, nói, "Con đừng đứng ở đây nữa, trở về phòng đọc sách đi."
"Một khuê nữ thì đọc sách làm cái gì?" Lý lão phu nhân càu nhàu một câu, "Đến cuối cùng cũng không phải đều gả cho người ta sao?"
Ánh mắt của Lý phu nhân như mũi tên băng, chỉ là bà cũng không nói gì thêm, chỉ thúc giục Tô Hòa mau quay về phòng.
Ngay lúc này thì Lý Hồng Viễn về nhà.
Nhìn thấy Lý Hồng Viễn, trên mặt hai nha hoàn mà Lý lão phu nhân mang đến có một tia vui sướng khó nhịn.
Lý Hồng Viễn mặc dù đã ngoài ba mươi, nhưng cao lớn, nho nhã, không hề có sự khôn lỏi của thương nhân, ngược lại lộ ra phong thái của người đọc sách.
"Hồng Viễn, con về rồi?" Lý lão phu nhân đứng lên, gương mặt khô nhăn nheo cũng cười lên, như sắp nở ra một đóa hoa.
Lý lão phu nhân bó chân, không dễ đi đi lại lại, Lý Hồng Viễn vội nói: "Mẹ, mẹ ngồi xuống rồi nói."
"Lần này tới mẹ mang theo vài thứ." Lý lão phu nhân nghiêng người, tránh ánh mắt của Lý phu nhân, bà ta nháy mắt với Lý Hồng Viễn, tỏ ý muốn nói chuyện riêng với ông ta.
Lý Hồng Viễn đầu tiên là ngẩn ra, sau khi hiểu ý Lý lão phu nhân, ông ta nói: "Vậy chúng ta đến thư phòng."
Mặc dù Lý lão phu nhân tránh được Lý phu nhân, nhưng sau khi bà (LPN) nhìn thấy động tác của Lý lão phu nhân, mi mắt càng thêm lạnh như băng.
Trước kia Lý lão phu nhân luôn tìm cách chia rẽ quan hệ của Lý phu nhân và Lý Hồng Viễn, chỉ là lúc đó Lý phu nhân cảm thấy Lý Hồng Viễn có thể chống đỡ được, cũng thông cảm ông ấy bị kẹp ở giữa, bị làm khó, cho nên cũng dễ dàng tha thứ.
Nhưng từ sau khi Lý Hồng Viễn muốn nạp Trần Nguyễn Linh, xảy ra nhiều chuyện cũng đủ khiến Lý phu nhân phải thất vọng, nhất là nghe thấy những lời nói bóng gió bên ngoài về con gái của bà, Lý phu nhân càng thêm tức giận.
Nếu không phải Lý Hồng Viễn bị ma xui quỷ khiến, tạo cơ hội cho người ta đặt chuyện, con gái bà cũng không bị người ta nói này nói nọ như vậy.
Chuyện Lý Hồng Viễn làm rất vô liêm sỉ, không có trách nhiệm!
Nhìn ra thất vọng của Lý phu nhân đối với Lý Hồng Viễn, Tô Hòa vô cùng hài lòng.
Thời đại này mặc dù ly hôn không dễ, nhưng cũng không phải không có cách, Lý Hồng Viễn như vậy cũng không phải phu quân tốt, Tô Hòa không hề hy vọng Lý phu nhân ở lại nhà này chịu trận nữa.
Lý Hồng Viễn muốn đỡ Lý lão phu nhân lên lầu, nhưng bị Lý lão phu nhân đẩy ra, bà ta gọi một tiếng, "Xuân Nha, Thu Hoa, các cô chết rồi sao? Đứng đó làm gì, còn không qua đỡ tôi."
Xuân Nha và Thu Hoa chính là hai nha hoàn mà Lý lão phu nhân mang tới, nghe lời này của Lý lão phu nhân, hai người vội vàng một trái một phải đỡ Lý lão phu nhân.
Lúc này Lý lão phu nhân mới hài lòng đi lên lầu hai.
Lòng dạ của Lý lão phu nhân rất rõ ràng, bà chỉ muốn ném hai tiểu nha đầu Xuân Nha và Thu Hoa này cho Lý Hồng Viễn làm Di nương.
Chờ sau khi lên lầu, Tô Hòa mới rót cho Lý phu nhân một ly trà, "Mẹ, uống ngụm trà cho dễ thở, vì chuyện này tức giận cũng không đáng."
"Mẹ không sao." Lý phu nhân lên tinh thần, cười một tiếng, "Ngược lại là con, mấy ngày trước không phải con nói muốn đến nhà Hương Lăng chơi sao? Chi bằng con đến nhà con bé ấy ở vài ngày đi."
Hương Lăng là bạn tốt của Lý Sính Đình, hai người họ đi du học Anh quốc cùng nhau, quan hệ của hai nhà cũng rất gần gũi.
Bây giờ Lý lão phu nhân tới, Lý phu nhân sợ Tô Hòa ở nhà sẽ bị tủi thân, cho nên mới bảo cô tránh ra ngoài một thời gian.
"Con trốn ra ngoài tìm thanh tĩnh, vậy mẹ thì sao? Không có chuyện thì không tìm đến, lần này bà nội con muốn làm gì, mẹ cũng hiểu rõ mà?" Tô Hòa lạnh mắt liếc nhìn vị trí của thư phòng, mi mắt sắc bén hàm chứa một tia mỉa mai.
Cô thâm ý nói rõ: "Chỉ sợ nhà ta lại tốn thêm hai bộ chén đũa."
Nếu trước kia Lý phu nhân có thể tin chắc Lý Hồng Viễn sẽ trấn an, khuyên nhủ Lý lão phu nhân, hôm nay... bà cũng không chắc là sẽ như thế nào.