Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

chương 44: nổi giận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đi lâu như vậy cũng không gặp được thú biến dị, La Hải vốn không tính can thiệp cũng phải lên tiếng, trước khi bọn họ đi ngày càng xa chỗ tập trung "Bách Thụy, hay là cứ quay trở về trước đã, ta thấy nơi này không thích hợp. Chúng ta đều đi săn thú hết, những người khác không có ai bảo vệ nên tốt hơn là đừng đi quá xa."

"Sợ cái gì, còn có ấu tể ở chung với bọn họ, chẳng lẽ cả đám vô dụng tới mức không có chúng ta thì chỉ biết chờ chết." Bách Thụy nhạo báng nói. Khác với những dị tộc còn lại vô điều kiện bảo hộ bầu bạn, hắn thì chỉ tôn sùng lực lượng, những kẻ yếu ớt như vậy nếu không phải tình huống bắt buộc thì hắn đã sớm ném xuống bọn họ.

La Hải đã sớm biết Bách Thụy là kẻ ngạo mạn nhưng lại không ngờ là tới trình độ này. Lại nói tiếp, tên này cũng thật thản nhiên khi tự coi mình là thủ lĩnh của bọn họ, chẳng qua cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, còn chưa có tư cách để lên mặt với hắn.

"Ta lo lắng những người khác gặp nguy hiểm, các ngươi ai muốn tiếp tục đi săn thú thì cứ tùy tiện, ai muốn quay về thì theo ta." La Hải nhân lúc mọi người nghỉ ngơi nói "Đương nhiên thịt thú săn được chỉ những ai tham gia đi săn mới có phần."

"Cất công đi đến đây lại tay không trở về, ngươi rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?!" Bách Thụy tức giận nói, cảm thấy quyền uy của mình bị xúc phạm, đây chính là ngang nhiên muốn chống đối lại quyết định của hắn.

"Hiện tại lương khô vẫn còn, không nhất định phải đi săn thú. Ta chỉ là không an tâm bầu bạn của ta, cô ấy vốn không quen sinh hoạt ngoài căn cứ, thế nên mới muốn mau chóng quay về." La Hải cũng không trực tiếp xé rách mặt mà là đem Chu Lệ Uyên ra làm lý do, thành công khiến Bách Thụy muốn gây sự cũng không có cớ, bởi vì những lời vừa rồi đánh trúng tâm lý của những dị tộc có bầu bạn.

"La Hải còn nhịn được Bách Thụy tới giờ đã là tốt ngoài dự kiến rồi, hai kẻ cao ngạo quả nhiên không nên xếp chung một đội." Sa Dực vừa xem diễn, vừa bình phẩm.

"La Hải bình thường dù có cao ngạo thì hắn vẫn là kẻ có đầu óc, không phải thuộc loại không biết tự lượng sức mình như Bách Thụy. Bàn về thực lực, Bách Thụy đương nhiên còn kém xa, mà để một kẻ yếu kém hơn mình nắm quyền chỉ huy thì lại không phải tác phong của La Hải." Niệm Y dừng một đoạn lại nói "Ta cũng thấy lo cho Phó Quân, tính trở về, các ngươi thì sao?"

"Còn vụ săn thú thì thế nào? Ngươi muốn trắng tay trở về thật à?" Sa Dực hơi do dự nói, một phần thì hắn đúng thật cũng lo lắng cho Lê Diệp Anh cùng Sa Luân, một phần lại thấy chưa lâm trận đã bỏ về như vậy có chút không cam tâm.

"Ta cũng trở về." Thiên Ân nói. Y phải thừa nhận nếu như lựa chọn đội trưởng tạm thời, La Hải sẽ là đối tượng phù hợp nhất. Sức quan sát của hắn cũng không thua kém gì y, cũng sẽ không thuộc dạng liều mạng như Bách Thụy.

Tình huống hiện tại thật sự không đúng chút nào, đi lâu như vậy không thể ngay cả một con thỏ cũng không nhìn thấy. Tạm thời Thiên Ân chỉ nghĩ ra được hai loại khả năng. Thứ nhất là có thể thú biến dị đã bị thứ nào đó hấp dẫn đi nơi khác nên không để mắt tới bọn họ. Thứ hai, có khả năng chính là cả đám đã vô tình đi vào lãnh địa của một đầu dã thú cường đại, mà trong phạm vi lãnh thổ của nó thì những loài khác đều không dám đặt chân đến, sở dĩ còn an toàn tới hiện tại thì có thể là do nó đem bọn họ trở thành lương thực dự trữ, tạm thời chưa muốn đụng đến.

Bách Thụy lần này buộc tất cả dị tộc đều phải săn thú, hắn vô tình đem một đám nhân loại cùng ấu tể thực lực chẳng đáng để vào mắt ném ở rừng rậm. Quyết định này vốn có vài người thấy không thỏa đáng, hiện nghe La Hải nói như vậy, hơn phân nửa đều muốn đi theo quay trở về.

"Thiên Ân, có lẽ ta không nên xen vào, nhưng mà chuyện của Thiên Ngọc ngươi thật sự không định nói cho Ngụy Nhã biết?" Niệm Y nói xong mới thấy nhẹ nhõm. Hắn không có tư cách xen vào chuyện của người khác, nhưng mà thật sự không muốn nhìn bằng hữu tự tay bóp chết hạnh phúc thật vất vả mới có được như thế kia. Mặc dù không tranh cãi nhưng mấy ngày qua hai người bọn họ thật không khác gì đang chiến tranh lạnh, bầu không khí không còn hài hòa như lúc trước, khiến cả đám bằng hữu bọn họ cũng thấy khó chịu thay.

Thiên Ân rũ mi mắt, thấp thấp giọng nghe không ra cảm xúc nói "Hắn biết thì thế nào?"

Coi như y ích kỷ, đợi khi đến nơi an toàn, y sẽ trả lại tự do cho Ngụy Nhã. Hiện tại thì cứ để cậu bù đắp cho Thiên Ngọc đi, để Thiên Ngọc ít nhất cũng biết được ấm áp là như thế nào, đã không còn là đứa nhỏ bị vứt bỏ nữa.

Trong khi dị tộc gấp rút quay về thì bên phía nhân loại bầu không khí ngưng trọng tới mức ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Những người đứng dưới đất thì không rõ, nhưng mấy người đứng trên cây tầm nhìn đủ trống trải thì thấy được cách bọn họ không tính quá xa có một đầu sư tử biến dị đang núp sau một đống đất đá, cơn chấn động lúc nãy là do nó di chuyển tạo thành.

May mắn là những người ở trên cây dù nhìn thấy, không biết vì sợ đến đông cứng hay vẫn là có kinh nghiệm mà không la hét làm bứt dây động rừng. Nhưng mà Ngụy Nhã còn chưa kịp cảm tạ bọn họ thức thời thì lập tức nghe thấy Chu Lệ Uyên hét lên "Mọi người leo lên cây mau lên! Có sư tử biến dị tới!"

Chu Lệ Uyên giờ phút này còn đang thầm cảm thấy may mắn vì lúc trước để tiện việc chạy trốn, Ngụy Nhã vẫn luôn bắt cô tranh thủ học cách leo cây, vậy nên cô mới có thể leo lên hái nãi quả, vừa vặn tránh thoát được một kiếp.

Ngụy Nhã thật muốn đem đóa bạch liên hoa kia ném xuống đất, uy sư tử a!!!

Quả nhiên bên dưới vừa nghe có sư tử biến dị, toàn trường liền hoảng loạn. Bên kia sư tử phát hiện con mồi có dị động, lập tức đứng thẳng dậy, một phóng liền phác lại đây, mặt đất lại theo sau rung chuyển một trận.

Ngụy Nhã lúc này mới biết nó hình thể cao đến ba mét, duỗi thân dài đến gần bảy mét, răng nanh phát triển dài quá cằm, nhìn dị thường bén nhọn. Cặp mắt hoàng kim vẫn luôn nhìn chằm chằm bọn họ như muốn chọn lựa con mồi.

Những người vừa thấy sư tử xuất hiện đã sớm bị chấn trụ, không dám nhúc nhích một phân.

Bất quá, sư tử vẫn chưa chú ý tới bọn họ, dường như nó có hứng thú với những kẻ đã té xuống mặt đất hơn, vì vậy mà những người còn lại liền chứng kiến một màn sư tử nhấm nuốt con mồi cực kỳ tàn bạo mà trước đây chỉ thấy trên kênh thế giới động vật.

Một chân của nó giữ con mồi, dùng hàm răng dễ dàng đem đối phương xé làm hai nửa, nội tạng rơi đầy đất, máu cũng bắn lên da lông kim sắc. Cảnh tượng huyết tinh đến vậy khiến dạ dày ai cũng quay cuồng, nhưng muốn nôn cũng nôn không được.

Ngụy Nhã ra sức gọi Lê Diệp Anh, Phó Quân cũng hỗ trợ cậu, mãi mới gọi hồn Lê Diệp Anh trở về. Không tranh thủ lúc này để trèo lên cây trốn thì còn đợi lúc nào!

"Ngụy Nhã, ngươi kéo Sa Luân lên trước!" Lê Diệp Anh đem dây leo Ngụy Nhã vừa thả xuống cột lên người Sa Luân, khẩn cầu nói "Hắn rất nhẹ, ngươi kéo hắn lên trước đi. Làm ơn!!!"

Ngụy Nhã nhíu mày, cậu nhìn Thiên Ngọc vẫn còn đang nằm bên cạnh hành lý, khẽ cắn răng, dùng hết sức lực muốn nhanh nhất có thể đem Sa Luân kéo lên.

Rốt cuộc cũng kéo được Sa Luân lên ngồi vững trên cây, Ngụy Nhã lần nữa thả dây xuống, trực tiếp nói "Ngươi đem Thiên Ngọc cõng lên, ta kéo các ngươi một lượt!"

Lê Diệp Anh nuốt nước bọt, sợ hãi nhìn phương hướng của sư tử, chỗ của Thiên Ngọc cũng không phải đối diện với nó, nhưng mà hắn lại không dám di chuyển trong tình cảnh như vậy.

Ngụy Nhã có chút nôn nóng, mắt thấy sư tử sắp ăn xong con mồi, lần nữa thúc giục "Nhanh lên! Đừng có lãng phí thời gian!"

"Lê Diệp Anh, ngươi lẹ lên coi!" Phó Quân cũng nóng nảy, hắn thấy Ngụy Nhã nắm dây leo mãi vẫn không có động tĩnh, bất chấp sợ hãi độ cao mà nhìn xuống, lập tức nổi điên khi thấy cái tên ngốc Lê Diệp Anh còn có thời gian đứng ngây người bên dưới.

Ngay tại lúc Lê Diệp Anh quyết tâm, một nữ nhân ôm theo đứa nhỏ chật vật tiếp cận lại đây, van xin nói "Làm ơn, cầu xin ngươi cứu ta với hắn một mạng. Đại ơn đại đức của ngươi ta nhất định sẽ ghi nhớ cả đời."

"Ngươi cũng có con nên cũng hiểu tâm trạng của bậc làm cha mẹ mà. Ta có thể mặc kệ sống chết, nhưng hắn vẫn còn rất nhỏ a." Nữ nhân tận lực tranh thủ đồng tình.

Lê Diệp Anh nghe nữ nhân kia lại tiếp tục khẩn cầu đến đáng thương, lại nhìn đứa nhỏ nàng đang ôm đúng là còn rất nhỏ, bất giác mềm lòng, mà nữ nhân kia vừa thấy hắn thương hại, càng nỗ lực thuyết phục "Ta lên trước có thể phụ kéo ngươi lên, sẽ nhanh hơn rất nhiều!!!"

"Không được!" Ngụy Nhã đứng cách họ quá xa nên không nghe rõ cuộc trò chuyện, tuy nhiên cũng đủ để cậu đoán được mục đích, lập tức lạnh giọng "Ngươi mang theo Thiên Ngọc nhanh lên, mặc kệ cô ta!"

"Nhưng......" Lê Diệp Anh khó xử.

"Nhanh!!!" Ngụy Nhã đổ mồ hôi tay nhìn sư tử sắp ăn xong, lại nhìn Lê Diệp Anh không dứt khoát, thật sự là gấp đến độ muốn giết người!

"Ta chưa muốn chết!!! Ta còn chưa muốn chết!!!" Sư tử vẫn đang nhấm nháp mỹ thực, chỉ mới quay đầu nhìn qua, nam nhân tên Lê Tuấn đã sợ đến tái mặt, lập tức bỏ chạy như điên, còn vừa chạy vừa la hét như thể sợ mọi người đều không biết hắn đang sợ hãi.

Phó Quân nghiến răng "Hắn bị ngu hay sao?!!"

Những người khác cũng không khỏi chửi thề một trận, sư tử không ngoài dự kiến đã bị Lê Tuấn kích thích, thịt cũng không ăn tiếp, bắt đầu chậm rãi đuổi theo hắn, không lập tức phác gục mà cứ như đang muốn chơi trò mèo vờn chuột.

Về phần Lê Tuấn thì chỉ biết cắm đầu mà chạy, sau đó vừa thấy sư tử cách mình ngày càng gần, hắn trực tiếp đem ấu tể trên tay ném xuống đất, không khác gì ném xuống một bịch rác, cứ thế ba chân bốn cẳng trèo lên cây.

Ấu tể bị ném xuống cũng chính là đứa nhỏ mà Lê Tuấn cách đây không lâu đã hứa hẹn với dị tộc nhà hắn sẽ thay mặt trông coi.

Trong một chốc, Ngụy Nhã dường như đã nghe thấy vài người còn khen Lê Tuấn thông minh đột xuất, ngay từ đầu nên sớm làm như vậy, ít nhất cũng có thể lợi dụng một chút,...

So với thịt nhân loại dường như sư tử càng yêu thích thịt của ấu tể hơn, hoặc cũng có thể là dị tộc, vì vậy mà mọi người lần nữa lại thấy thảm cảnh tái diễn, có điều ấu tể còn quá nhỏ, còn chẳng đủ nhét kẻ răng của nó, nên vừa há mồm liền đem cả người ấu tể nhai trọn, tiếng xương cốt bị nhai nát vụn khiến người ta sởn gai óc.

Ngụy Nhã phát hiện sư tử đã chú ý tới bên này, mặc dù một chân ấu tể vẫn còn chưa nhai xong nên vẫn treo bên miệng nó, vừa tính hối Lê Diệp Anh thì đã thấy dây leo trên tay trầm xuống, bất quá người đang nắm dây lại không phải là Lê Diệp Anh cùng Thiên Ngọc. Lê Diệp Anh rốt cuộc vẫn cho nữ nhân kia leo lên trước!

"Ngươi điên rồi à?!" Phó Quân thật sự không ngờ Lê Diệp Anh lại chọn lựa như vậy, nhất thời không biết nên dùng từ ngữ gì để chửi hắn một trận, bày tỏ điên tiết của chính mình. Nữ nhân kia rõ ràng không có quen biết với bọn họ!

Ngụy Nhã im lặng không nói, chỉ thấy hai tay đang giữ chặt dây leo của cậu thả ra, có tiếng trọng vật rơi xuống đất, theo sau là một tiếng kêu la thất thanh vang lên.

Trong khi những người khác còn đang bất ngờ vì biến hóa thì Ngụy Nhã đã ngậm cốt đao, hai tay ôm thân cây, nửa thả nửa giữ cấp tốc đáp xuống đất.

"Ngươi sao lại làm vậy?" Lê Diệp Anh nhìn nữ nhân kia bị té đến một chân đều biến dạng, có chút oán trách nói "Cho dù ngươi không muốn kéo cô ta lên thì cũng không nên......"

"Câm miệng!!!" Ngụy Nhã lạnh băng quát.

Lê Diệp Anh hiện tại không biết, một phút yếu lòng của hắn ngày hôm nay đã khiến hắn hoàn toàn bị gạch tên ra khỏi phạm vi kết giao của Ngụy Nhã. Số phận của hắn cũng bị chuyển sang một ngã rẽ khác.

Bởi vì Lê Diệp Anh vẫn còn lo lắng cho nữ nhân bị trọng thương kia, cho nên hắn đã bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy sắc mặt của Ngụy Nhã, bằng không thì hắn chắc chắn sẽ biết người luôn treo vẻ mặt tươi cười một khi nổi giận sẽ khủng bố đến mức nào, đặc biệt là khi bị chạm đến điểm mấu chốt!

~Tác giả có lời muốn nói~

Ai đọc chương này thấy ức chế thì chứng minh ta đã thành công đạt được mục đích ᕙ('▽')ᕗ

Nghe nói hôm nay thi, vậy nên chúc ai sắp thi đọc được dòng này sẽ đạt được kết quả tốt nhất nga~ Moa moa moa~ (~ ̄³ ̄)~

Truyện Chữ Hay