Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

chương 43: nãi quả

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vẫn luôn di chuyển không ngừng lại nghỉ ngơi, ngay cả ăn uống cũng giải quyết trên đường đi, thế nhưng tận khi trời tối vẫn không tìm được địa điểm thích hợp để dừng chân. Bất đắc dĩ, bọn họ chỉ đành phải ngủ một đêm ngoài trời.

Mọi người phân nhau góp nhặt nhánh cây để nhóm lửa, sau đó mỗi người tự tuyển một vị trí nghỉ ngơi.

Bởi vì không đi săn thú để bảo trì thể lực nên cũng chỉ có thể tiếp tục ăn lương khô. Vả lại, kinh hách cả ngày, những người khác không dám tách ra khỏi dị tộc để bọn họ đi săn thú, dù sao thì có những người giá trị vũ lực cao bên cạnh mới an tâm.

Sa Luân ăn xong phần mình, bắt đầu tò mò đi lại chỗ Ngụy Nhã, nhìn cậu đang đút canh thịt cho Thiên Ngọc, ra dáng đại nhân nói "Thiên Ngọc thật hư nga, không chịu tự dậy ăn, lớn rồi còn phải đút."

Ngụy Nhã nhìn Sa Dực một bộ muốn ngăn Sa Luân lại nhưng không kịp, cậu làm như không thấy, cười nói "Là ta thích đút hắn ăn nha. Bình thường hắn sẽ không chịu ngoan ngoãn như vậy để ta đút đâu. Còn nhỏ đã thích bắt chước người lớn, làm ta còn thấy mình thật không có đất dụng võ."

Còn nhỏ đã hiểu chuyện như vậy, thật khiến người ta đau lòng. Quả nhiên chính mình đúng là thứ cặn bã mới có thể đi giận chó đánh mèo như vậy.

Sa Luân cái hiểu cái không gật đầu, chỉ biết Thiên Ngọc thật sự rất được Ngụy ca ca cưng chiều a.

Đề tài này vừa gợi lên, đám người Sa Dực liền im lặng, ngay cả ngày thường sôi nổi thích nói chuyện như Lê Diệp Anh cũng không nói lời nào.

Về phần Thiên Ân, hảo đi, y vẫn luôn ít nói, mặt cũng không nhiều biểu cảm, thật sự không nhìn ra được cái gì.

Tâm trạng không tốt, Ngụy Nhã cũng lười nói nhiều thêm mấy câu, mà người hiếm khi tự chủ động bắt chuyện như Thiên Ân thì lại càng không nói lời nào, hai người cứ vậy vô tình tạo ra khoảng cách.

Ngụy Nhã cười khổ, cứ tưởng đã hiểu được y một chút, kết quả lại bị sự thật cho một cái tát vào mặt. Chuyện của Thiên Ngọc thật sự không thể nói với cậu sao?

Bình yên vượt qua năm ngày, đến ngày thứ sáu, nhiều người đã không chịu nổi việc ăn lương khô, huống hồ nhân loại đa số đều rất ít ăn thịt, thứ vừa khó ăn lại không dễ tiêu hóa, phiền toái là rau dưa lại không thể bảo quản lâu, cho nên rốt cuộc Bách Thụy quyết định phân công ra một bên săn thú, một bên thu thập rau dại.

Một phần vì đã ngán ăn lương khô, một phần vì mấy ngày qua xác thực an toàn, không có thú biến dị uy hiếp, thế nên việc tách nhóm hành động lập tức được hưởng ứng.

Nhiều ngày như vậy thú biến dị vẫn không có động tĩnh thì thật không bình thường chút nào. Ngụy Nhã chỉ càng thêm đề phòng chứ không hề thả lỏng như người khác.

"Không đem theo ấu tể. Chúng ta đi săn thú không có thời gian quản chúng." Bách Thụy chỉ tay vào một dị tộc đang định cõng theo ấu tể "Để hắn lại, giao bầu bạn ngươi trông coi."

"Nhưng mà......" Dị tộc kia lưỡng lự, cũng không lập tức đem ấu tể bỏ xuống. Hắn nhìn bầu bạn của mình, xong vẫn muốn thương lượng với Bách Thụy "Hắn rất nhẹ, không làm ảnh hưởng tới hành động của ta. Ta sẽ không gây cản trở cho mọi người. Cho nên để ta cõng theo hắn có được không?"

"Không có thương lượng." Bách Thụy không kiên nhẫn nói "Một là để hắn lại, hai là một nhà các ngươi tách nhóm đi riêng. Chọn nhanh đi. Đừng có làm mất thời gian của người khác!"

Bầu bạn hắn vừa nghe phải tách nhóm đi riêng liền kinh hoàng thất thố tiến tới đoạt ấu tể, mở miệng đuổi người "Đi, đi, đi nhanh về nhanh. Có ta ở đây ngươi còn sợ cái gì?!"

Ban đầu người này rõ ràng một chút cũng không muốn trông chừng ấu tể, nhưng mà thái độ thay đổi nhanh chóng như vậy cũng dễ hiểu. Dù cho khi xảy ra chuyện, dị tộc cũng sẽ không như trước đây đem tất cả nhân loại đều đưa vào phạm vi bảo hộ, sẽ chỉ tập trung bảo vệ bầu bạn cùng con cái của chính mình thì vẫn không thể phủ nhận việc đi chung với số đông sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Nói cũng lạ, Ngụy Nhã phát hiện ra hai ấu tể vẫn luôn hôn mê bất tỉnh dường như khiến nhân loại sợ hãi. Nếu có thể đứng xa liền tận lực đứng xa, tránh như tránh tà, thân là mẫu phụ của chúng thì còn đỡ một chút, nhưng có thể là do dị tộc của họ trấn áp, bởi vì từ đầu tới cuối cũng chỉ có cha bọn chúng cõng đi cùng chiếu cố suốt một đường.

Về phần Thiên Ngọc thì bởi vì Ngụy Nhã cùng Thiên Ân vốn không thích tụ tập cùng người khác, cũng không thích đi gần ai, cho nên thái độ của những người kia đối với Thiên Ngọc tự nhiên không rõ ràng như vậy, hay là nói muốn bài xích bọn họ thì cũng không có cơ hội.

"Cẩn thận." Thiên Ân nhận lấy túi da thú từ tay Ngụy Nhã đeo lên vai, không quên nhắc cậu một câu. Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi xuất phát y chủ động nói chuyện trước.

"Ngươi cũng vậy." Ngụy Nhã thấy y vẫn chưa rời đi đành phải ra vẻ bất đắc dĩ nói "Yên tâm đi. Thiên Ngọc có ta trông chừng rồi. Đừng quên nhóc cũng là con ta a."

Một lời này vốn Ngụy Nhã nửa nghiêm túc nửa muốn pha trò để y yên tâm một chút, nhưng cậu lại không biết bàn tay của Thiên Ân đã siết chặt đến nỗi máu khó lưu thông, khớp xương đều kêu răng rắc, đủ để thấy tâm tình y lúc này một chút cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài.

Dị tộc vừa rời đi, những người khác cũng tản nhau ra tìm rau dại.

Ngụy Nhã nhìn một đám vui vẻ ngắt rau dại, thật sự không hiểu vui vẻ ở chỗ nào?

Nếu là bình thường thì Ngụy Nhã còn sẽ nghĩ tới chuyện cân bằng dinh dưỡng, nhưng trong tình huống hiện tại, thay vì tốn thời gian ngắt thứ lương thực còn không đủ chống đói như vậy, còn chẳng bằng đi săn thú chung với dị tộc.

Khẩu vị gì đó, so với bụng đói còn quan trọng?

"Ngụy Nhã! Ngụy Nhã!" Lê Diệp Anh không biết lủi đi nơi nào, quay lại chỗ cũ vừa thấy Ngụy Nhã đã cao hứng như thấy cứu tinh.

"Ta còn chưa bị điếc đâu. Không cần ngươi kêu lớn như vậy." Ngụy Nhã nói.

Lê Diệp Anh cười hì hì nói "Ngươi có biết leo cây không?"

"Biết." Cậu leo dốc núi còn được, leo cây thì đã là gì.

"Tốt quá. Vậy ngươi đi với ta đi. Ta với Phó Quân vừa mới phát hiện nãi quả, nhưng mà thân cây cao quá, Phó Quân hắn leo lên xong lại không dám nhìn xuống nên cũng không dám hái, hiện tại còn bị treo trên cây. Ta thì không biết leo cây a."

"Nãi quả?"

Lê Diệp Anh thấy Ngụy Nhã không biết, liền nhận nhiệm vụ giải thích cho cậu.

Nãi quả là sau mạt thế mới xuất hiện. Vỏ ngoài cứng rắn, bên trong thịt quả lại mềm mại, ăn lên còn có vị sữa ngọt dịu. Vậy nên mỗi khi có ấu tể sinh ra, dị tộc sẽ đi hái nãi quả cho chúng ăn, bởi vì đa số ấu tể là do nam nhân sinh, mà nam nhân đương nhiên sẽ không có sữa cho chúng uống.

Bất quá, nãi quả cũng rất được mọi người yêu thích, không chỉ riêng trẻ con, nhưng bởi vì thân cây phát triển rất cao, có khi lên tới chục mét, cho nên cũng chỉ có dị tộc mới hái.

Ngụy Nhã nghe nói nãi quả có thể dùng để thay thế sữa động vật thì hứng thú. Thiên Ngọc trên đường nếu bất tiện không thể chuẩn bị canh thịt thì cũng chỉ có thể dùng mật ong thay thế, Ngụy Nhã còn đang phát sầu mấy ngày nay, nếu có nãi quả thì được rồi. Thường nói sữa là thứ tốt nhất để bồi bổ cho bệnh nhân a.

Đợi đi đến nơi, nhìn thấy thân cao bằng tòa nhà mười lăm tầng, có cây còn cao gấp đôi, Ngụy Nhã có chút lưỡng lự. Không phải cậu sợ độ cao, chỉ là leo cao như vậy thật không tiện cõng theo Thiên Ngọc.

Lê Diệp Anh nhận ra vấn đề, vội vàng đảm bảo với Ngụy Nhã "Thiên Ngọc để ta ở dưới đây trông chừng cho."

Thấy Ngụy Nhã vẫn chưa bị thuyết phục, Lê Diệp Anh hiếm khi thông minh nói "Nãi quả rất tốt để bồi bổ dinh dưỡng nha. Ngươi không biết Thiên Ân vì phải trông coi Thiên Ngọc nên không thể đi ra ngoài săn thú, cũng không có cơ hội đi hái nãi quả, cho nên lúc Thiên Ngọc mới sinh chỉ toàn uống canh rau dại mà lớn a, còn chưa biết vị nãi quả đâu."

Nói xong, Lê Diệp Anh mới nhận ra mình vừa nhắc tới chuyện không nên nói, lập tức bị rút hết nhiệt huyết, rụt rè nhìn Ngụy Nhã.

"Hảo đi, ta đi hái là được chứ gì." Ngụy Nhã bất đắc dĩ nói, thành công bị thuyết phục.

Nghĩ tới việc Thiên Ân phải trông coi Thiên Ngọc mà không thể đi săn thú nên không có cơ hội hái nãi quả, chỉ có thể dùng canh rau dại tạm chắp vá, bị những người khác chê cười y vô trách nhiệm, trong khi bản thân y luôn phải chịu đựng đói bụng vì phải ăn uống tiết kiệm để cố cầm cự chờ đến khi Thiên Ngọc đủ lớn không cần người trông chừng, còn Thiên Ngọc thì vì thiếu dinh dưỡng mà nhỏ gầy xanh xao hơn những ấu tể khác thì Ngụy Nhã lại một trận đau lòng, lần nữa muốn tự đánh chính mình một trận cho hả dạ.

Đem ba lô đặt bên cạnh Thiên Ngọc, Ngụy Nhã bắt tay vào leo cây, động tác thuần thục lưu loát khiến Lê Diệp Anh nhìn cũng phải thán phục.

Sa Luân hai mắt tỏa sáng, đầy sùng bái nói "Ngụy ca ca thật lợi hại!!!"

Đợi leo lên tới nơi, Ngụy Nhã nhìn Phó Quân ôm cành cây một bộ phó thân cho trời, không hảo ý mà cười "Phó Quân, ngươi định ngủ luôn một giấc trên này à? Hay là đang đợi Niệm Y đứng ở dưới tiếp được ngươi như trong phim?"

"Hồi trước ta leo cái cây cao chưa tới ba mét đâu, leo được tới đây là quá tài rồi." Phó Quân đầy ghét bỏ nói, nhìn thấy trên cành cây hiện không chỉ còn mỗi mình hắn, khiến hắn cũng không thấy sợ như lúc đầu, từ từ ngồi thẳng dậy.

"Từ trên này ném xuống có làm hỏng nó không?"

"Yên tâm, vỏ nó cứng như trái dừa, ngươi đem đập vào đá cũng không có vấn đề."

Sau đó, Phó Quân há hốc miệng nhìn Ngụy Nhã thật tự nhiên đứng lên, vươn tay hái nãi quả, một chút cũng không giống như đang đứng cách mặt đất mười lăm tầng lầu. Người bình thường dù không sợ độ cao thì gặp như vậy cũng bị run chân có đúng không?

Trong lúc hai người hái, những người khác cũng đã kéo nhau đến đây, kẻ hái người nhặt, thập phần bận rộn.

Bất giác đánh rơi nãi quả trên tay xuống, Ngụy Nhã thần kinh căng chặt, đột nhiên cảm nhận được uy hiếp đánh úp lại, mà theo sau đó là một cơn chấn động. Mặt đất rung chuyển, những người còn đang ở trên cây phải bám chặt vào thân cây để không bị rơi xuống, vài kẻ xấu số không phản ứng kịp đã té ngã không rõ sống chết, trong khi mấy người còn đang đứng dưới đất cũng ngã trái ngã phải.

Đối diện một đôi mắt hoàng kim từ đằng xa đang đánh giá bọn họ, Ngụy Nhã chỉ thấy cả người đều không tốt.

~Tác giả có lời muốn nói~

Ngụy Nhã với Thiên Ân đều là con cưng của ta, bất quá ta lại không thích mạt thế cưỡi ngựa xem hoa a, cho nên cần thiết phải lăn lộn để nỗ lực biến cường!!! Lại nói, mạt thế rồi, không chết đói là may, Ngụy Nhã là người có thể uống dịch dinh dưỡng không có chút mùi vị nào cả đời, cái gì cũng đều sẽ ăn để đảm bảo bản thân đủ năng lượng, cho nên sẽ không có dính dáng tới mỹ thực(〃 ̄∇ ̄)

Truyện Chữ Hay