Trời lạnh ăn một tô mì nóng, miễn bàn có bao nhiêu thích ý. Hơn nữa buổi sáng ngửi được trong không khí phiêu đãng mùi đồ ăn, có một loại ấm áp không nói thành lời.
Thiên Ngọc vẫn là lần đầu tiên được ăn mì. Không khô khan khó nuốt như thịt nướng, lại không nhạt miệng như cháo, sợi mì vừa dai vừa trơn trượt phối với nước canh xương đậm đà cùng thịt nạc, một đũa liền tiếp một đũa.
Nếu không phải từ khi còn rất nhỏ đã được hưởng sự dạy dỗ tốt nhất từ Thiên Ân thì có lẽ Thiên Ngọc đã cúi đầu vào tô mì ăn đến không ngẩng đầu lên.
Nhìn nhóc con thích ăn đến như vậy nhưng vẫn nghiêm túc gấp từng đũa, tốc độ cũng chỉ nhanh hơn ngày thường một chút, Ngụy Nhã nghiêng đầu cho Thiên Ân một ánh mắt tán thưởng. Nếu như không có Thiên Ân nhìn nhiều một chút, Thiên Ngọc trong khoảng thời gian hình thành tính cách có lẽ đã sớm trở nên vặn vẹo rồi, càng đừng nghĩ tới việc trở thành một ấu tể ưu tú như vậy. Việc dạy dỗ ấu tể cùng hài tử vốn dĩ là bổn phận của bầu bạn dị tộc.
Nhưng mà vậy mới phát hiện, tướng ăn của Thiên Ân rất đẹp mắt, phải nói là nhìn y ăn cũng thấy một loại cảnh đẹp ý vui, cho dù chỉ là một tô mì nhưng qua tay y lại như đang thưởng thức một bàn sơn hào hải vị.
Dị tộc không phải đều là mãn phu, ăn uống thô lỗ à?
Ngụy Nhã vừa nghĩ ngợi vừa ăn mì. Đem thịt trong tô của mình chia cho hai người bên cạnh. Cục bột còn dư lại không ít, tối nay đều đem bao sủi cảo ăn vậy.
Thiên Ân đem thịt gắp trả về tô của Ngụy Nhã. Người đang dưỡng bệnh không phải y. Còn có ngay từ đầu, phần của y với Thiên Ngọc vốn đều được múc đầy ắp thịt, cơ hồ che hết phần mì phía dưới.
Ngụy Nhã nhìn động tác của Thiên Ân, tiểu ác ma trong lòng lại quấy rối. Cậu bất ngờ giữ cổ tay y lại, cực kỳ tự nhiên hạ khẩu đem miếng thịt còn đang kẹp trên đũa ăn, sau đó nhìn y như thể: Ngươi ăn phần của ngươi đi, không cần phải đút ta, hảo ngượng ngùng a.
Thiên Ân liếc mắt nhìn Ngụy Nhã, cũng không vạch trần hành vi đáng xấu hổ của ai đó, vẫn dùng đũa của mình tiếp tục ăn, không để tâm việc có thể vừa rồi đũa dính phải nước bọt của đối phương.
Băng sơn mặt đúng là không hảo trêu chọc a. Cậu còn tưởng y sẽ nổi giận đem đũa ném chứ? Thường nói, ngươi có thể làm tình với người mà ngươi không thích, nhưng hôn môi thì lại không. Vừa rồi cũng tính là gián tiếp hôn môi đi?
Sau khi ăn sáng xong, Ngụy Nhã cũng không cản Thiên Ngọc giành việc rửa chén, nhưng không quên bắt nhóc sử dụng nước ấm để tay không bị đông lạnh. Mỗi ngày đều cần dùng đến nước nóng, Ngụy Nhã nghĩ sắp tới hẳn là phải ra ngoài một chuyến để tích trữ thêm than củi, tránh để khi cần dùng đến lại không còn.
"Thiên Ngọc, lại đây." Thấy nhóc đã xong việc, Ngụy Nhã liền gọi nhóc lại, ấn ngồi trên ghế, dùng lược cẩn thận chải lại mái tóc hơi rối kia, cuối cùng thay sợi dây thừng khiến cậu chướng mắt từ lâu thành một dải ruy băng, đương nhiên đây vẫn là đồ thủ công cậu vừa mới làm tức thì.
Đang tính thắt một cái nơ con bướm thì đã bị Thiên Ân nhìn thấy nên kịp thời ngăn lại, Ngụy Nhã khó hiểu nhìn y, trong mắt rõ ràng đang thắc mắc cậu đã làm sai gì à?
Thiên Ân đen mặt, ngắn gọn nói "Không cần." Ngày hôm qua y đã thấy Thiên Ngọc không thích hợp, không ngờ là tác phẩm của bầu bạn y.
Đợi đến khi một người chưa từng chăm sóc qua trẻ con biết được chỉ có nữ hài mới cần ăn diện, mới thắt nơ con bướm, Ngụy Nhã thấy may mắn Thiên Ân đã kịp ngăn cậu lại. Thứ lỗi cho người không quen việc buộc tóc bằng ruy băng nên không có thường thức như cậu, cậu chỉ nghĩ thắt như vậy có thể thu gọn hai đoạn dây thừa ra thôi.
Bởi vì một màn như vậy diễn ra, cho nên khi Ngụy Nhã cầm lược, hai mắt sáng rực nhìn lão công nhà mình, không cần nói cũng biết là muốn chải tóc cho y, nhưng mà y không những không phối hợp mà còn tránh qua một bên, khiến cậu còn tưởng y không nhìn ra ý tứ của mình nên lên tiếng "Để ta giúp ngươi chải tóc." Mái tóc đẹp đẽ kia, cậu rất muốn sờ a!
"Không cần."
"Sao lại không cần? Dù gì ta cũng đang rãnh, để ta giúp ngươi một tay."
"Không cần ngươi giúp."
"Nhưng ta muốn giúp."
Mặc kệ Ngụy Nhã đã nói đến mức này, Thiên Ân vẫn là không cho cậu làm, khiến cậu không khỏi buồn bực. Nhà cậu lão công khi nào thì như miêu bệ hạ giống nhau, thật khó hầu hạ như vậy a?!
Nhưng càng không cho cậu giúp thì cậu lại càng muốn giúp đấy!
Vì thế mà một màn này rơi vào mắt Thiên Ngọc khiến nhóc quỷ dị cảm thấy cha cùng mẫu phụ giống như hai đứa nhỏ đang chơi trò đuổi bắt, một người truy, một người tránh. Không phải chỉ là vấn đề chải tóc thôi sao? Nhóc hồn nhiên không hay biết bản thân suýt chút nữa bị mẫu phụ xem nhóc đương nữ hài mà thắt một cái nơ trên tóc, mà cha nhóc chính là lo bản thân cũng bị kẻ thiếu thường thức kia nhân lúc y sơ ý thắt cho một cái tương tự.
"Không cho ta giúp thì thôi." Ngụy Nhã hai tay bị Thiên Ân kìm hãm trên đỉnh đầu, giả bộ bĩu môi bất mãn nói. Sờ một chút cũng không cho, keo kiệt! Ngụy Nhã hoàn toàn không hề hay biết chính mình là nguyên nhân đã khiến lão công cậu e ngại việc yên tâm giao phó mái tóc cho cậu.
Thiên Ân lấy lược trong tay Ngụy Nhã, tự mình chải tóc, hoàn toàn không thể lý giải được hành vi chấp nhất muốn giúp y chải tóc của đối phương.
Chỉ có thể nhìn lại không thể sờ a, Ngụy Nhã buồn rầu nghĩ, nhưng cũng không quên đưa một dải ruy băng còn lại cho Thiên Ân buộc tóc, còn lẹ tay thủ tiêu dây buộc tóc cũ.
"Đợi đã, trên tóc ngươi có dính lông thú kìa." Ngụy Nhã còn như thật mà bồi thêm một câu "Đừng có nhúc nhích, để ta lấy xuống giúp cho."
Thiên Ân hắc tuyến nhìn bầu bạn mình xáp lại gần, hai tay hết sờ trái rồi sờ phải tóc y, còn cọ cọ hai má một chút, y rốt cuộc hiểu tại sao đối phương muốn chải tóc cho y đến như vậy.
Thích như vậy còn đem tóc cắt ngắn?
Sờ đủ rồi, Ngụy Nhã mới thỏa mãn thu hồi tay. Dị tộc sẽ không dưỡng tóc nhưng xúc cảm lại hơn cả tơ lụa, thật là khiến người ta ganh tỵ. Mái tóc lại còn là màu bạch kim khiến cậu vừa nhìn đã yêu thích. Nếu không phải Thiên Ân cứ luôn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cậu, cậu chắc chắn sẽ sờ thêm một lát nữa. Cậu chỉ mới chiếm một chút tiện nghi, còn chưa có ăn đậu hũ đâu, trừng mắt nhìn cậu làm gì!
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Ngụy Nhã cũng không ngu ngốc trắng trợn ăn đậu hũ, sau cùng lãnh kết cục bi thảm cũng chỉ có mình cậu, cậu không muốn mình ngay cả giường cũng không xuống nổi đâu!
...... Nhắc tới lại thấy thắt lưng đau nhức. Hôm qua kịch liệt đến nổi phải mất một thời gian phía sau mới khép lại, sáng nay còn có chút sưng lên a.
Sắp tới ấu tể sẽ phải tăng lượng huấn luyện để bù cho mùa đông khắc nghiệt không tiện rời đi quá xa căn cứ, vậy nên Thiên Ngọc vừa sửa soạn xong liền rời đi. Về phần ruộng cũng không cần phải lo lắng, thực vật sau khi trải qua biến dị thì chỉ cần cách một ngày lại tưới nước một lần là được.
Ngụy Nhã cẩn thận khóa tốt cửa, cao hứng đi theo Thiên Ân đến chợ giao dịch. Một khi muốn cải thiện đời sống, trước tiên cậu cần thiết phải nắm rõ tình huống xung quanh thì mới có thể nghĩ ra biện pháp thích hợp được. Nếu như may mắn thì có thể sẽ thấy được một vài thứ hữu dụng được bày bán cũng không chừng, nhưng cậu cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
Bởi vì ra cửa sớm hơn ngày hôm qua nên trên đường cũng không vắng lặng như vậy. Nhìn thấy vài người đã mặc vào áo da thú thật dày, Ngụy Nhã mới phát giác dị thường, nhiệt độ so với hôm qua càng thêm rét lạnh. Trong một ngày đã mau hạ xuống vài độ như vậy, nếu như cứ tiếp diễn thì chưa đầy một tháng ước chừng sẽ xuống đến âm độ.
Trong ký ức, mùa đông chính là kiểu thời tiết khắc nghiệt nhất, đánh sợ nhất mà mọi người không muốn trải qua. Không ít người bị đông lạnh đến chết, lương thực trở nên khan hiếm, thú biến dị lại vì đói bụng mà phát cuồng không ngừng công kích người sống, mà đây chính là thứ khiến người ta khiếp đảm khi nhắc tới mùa đông tại mạt thế. Thú triều, một đợt thú triều ít nhất có hơn một trăm mãnh thú ngày đêm không ngừng vây công căn cứ, rất nhiều căn cứ vì kiên trì không nổi mà trong một đêm cứ vậy bị san bằng.
~Tác giả có lời muốn nói~
Đây là chủng điền văn, nhưng càng nghiêng về mạt thế văn. Hoạn nạn, hắc ám tình tiết là không thể tránh (-﹏-。) Ai thích bình bình đạm đạm sinh hoạt, tiểu bạch văn thì vẫn còn kịp lùi bước a~