Cầm mảnh gương vỡ trong tay, Ngụy Nhã nhìn hình ảnh phản chiếu của nó. Trong gương là một người thập phần tuấn mỹ, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mang nét hờ hững, đặc biệt là đôi mắt, một đôi mắt đen thâm thúy lại ẩn lộ sự sắc bén, chỉ cần bị đối phương liếc mắt một cái cũng đủ cảm thấy áp bách, không dung khinh thường. Khóe miệng hơi câu lên, tuy mang ý cười nhưng lại khiến người ta không rét mà run.
Ngụy Nhã thật lâu nhìn chính mình, rồi hơi mở to mắt thêm chút nữa, thu lại thần tình trong mắt, lại giãn ra chân mày, độ cung trên môi kéo cao hơn. Đem sắc bén che giấu, lập tức khí thế bức nhân vừa rồi liền tiêu biến, vẻ ngoài trở nên vô hại khác xa phía trước một trời một vực.
Đối với trong nhà có hai người ít nói ít cười, Ngụy Nhã đã sớm tính toán từng chút thay đổi thói quen cùng tính cách của chính mình. Nếu như cậu vẫn lãnh khốc như trước đây, tất sẽ không dễ cùng cả hai thân cận, cũng khiến bầu không khí khi ở chung trở nên ngộp ngạt. Hơn nữa, đây là người nhà, không phải người ngoài, lúc đi làm cùng lúc ở nhà không phải vẫn thường có điểm khác biệt sao?
"Nhìn cũng rất soái a." Nhịn không được cảm thán một chút. Sau đó, Ngụy Nhã phát hiện có người đang đứng ngay cửa, liếc mắt nhìn mình, khi lướt qua cậu để đi rửa mặt còn hừ nhẹ một tiếng.
Ngụy Nhã cảm thấy mặt già cũng muốn đỏ lên, tự soi gương rồi tự khen chính mình, nói không tự luyến thì ai tin?! Nhưng mà nếu không phải có một lão công yêu nghiệt như vậy, cậu mới không thèm quan tâm đến vẻ ngoài của mình đâu!
Thiên Ân thật vô ngữ, không nghĩ tới đi rửa mặt lại thấy bầu bạn y ngẩn người soi gương, còn không biết cậu đang muốn làm gì thì lại nghe đối phương tự khen ngợi bản thân.
Không khinh bỉ Ngụy Nhã đã là tốt rồi.
"Thiên Ân, sáng nay không cần phải đi săn vậy thì bồi ta đi tham quan căn cứ một chuyến có được không?" Ngụy Nhã sấn tới bên cạnh Thiên Ân, đưa nước ấm cho y rửa mặt, thuận miệng hỏi.
Thiên Ân thoáng khựng tay rồi mới vóc nước lên rửa mặt, nhận nước muối từ tay Ngụy Nhã súc miệng, lấy khăn lau mặt, xong việc mới đáp lại một từ "Được."
Vốn là không ôm hy vọng nhưng lại ngoài ý muốn kinh hỷ, không nghĩ tới Thiên Ân lại chịu bồi mình đi dạo, trong một chốc Ngụy Nhã có cảm giác như cậu vừa làm nũng muốn lão công đi mua sắm chung với mình vậy, là do cậu nghĩ quá nhiều đi?
Theo như La Hải nói thì việc Thiên Ân không tham gia đi săn không phải chỉ có ngày hôm nay mà là rất thường xuyên. Ngụy Nhã tin người như Thiên Ân cũng không phải vì lười biếng muốn nghỉ ngơi mà vắng mặt. Chuyện này khẳng định là có nguyên do.
Lẽ nào chân của y không tiện? Ngụy Nhã không khỏi hoài nghi. Nếu thật là không tiện, cậu cũng không muốn lôi kéo y đi dạo, nhưng mà y cũng đã đồng ý, giờ cậu rút lại lời nói thì cũng không tốt. Nhưng mà nghĩ lại thì có thể thừa dịp này để quan sát y, cậu không tin dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình mà vẫn không thể tự tra ra nguyên nhân.
Quyết định xong, Ngụy Nhã bắt tay vào làm bữa sáng. Dị tộc cũng không phải là thú nhân, không phải chỉ cần ăn thịt như tinh cầu mà cậu từng đến, bọn họ cũng cần phải cân bằng dinh dưỡng như nhân loại. Ngoại trừ thể lực kinh người thì dị tộc hoàn toàn không khác biệt so với nhân loại, không da dày thịt béo, cũng không phải cả đời không mắc bệnh. Vậy nên trường kì chỉ ăn mỗi thịt cũng sẽ khiến bọn họ vì thiếu chất mà suy yếu. Nhưng bởi vì thực vật rất khó trồng, nhân loại lại không dễ tiêu hóa thịt thú biến dị, cho nên thực vật cùng những loại lương thực khác luôn ưu tiên cho nhân loại dùng.
Trong trí nhớ, cả nhà ngoại trừ Ngụy Nhã còn có cháo cùng rau xanh để ăn thì cha con Thiên Ân đều chỉ ăn mỗi thịt, hơn nữa cũng chỉ làm mỗi thịt nướng. Hết cách, hai người đều bận rộn cả ngày, dành thời gian để dọn dẹp nhà cửa cùng lo nấu ăn cho Ngụy Nhã đã là tận lực, đến phiên bản thân cũng chỉ có thể qua loa ăn cho xong rồi nghỉ ngơi. Có thể nói, Ngụy Nhã so với những nhân loại khác thật sự là được hưởng đãi ngộ khiến người ta ganh tỵ, tuy rằng điều kiện sống không tốt nhưng không mấy ai tại thời buổi này còn có thể nằm ở nhà há miệng chờ cơm như cậu.
Đem bột mì đổ vào một cái thao sạch, thêm chút muối cùng nước, Ngụy Nhã xắn tay áo nhào bột. Lần nữa cảm tạ mạt thế đã giúp cậu học được cách nấu một vài món ăn, bằng không thì phải nhờ người khác dạy rồi. Nói thật thì khi làm tướng quân, vẫn luôn bận rộn nên Ngụy Nhã đã quen dùng dịch dinh dưỡng, đối với khẩu vị cũng không có yêu cầu cao, có thịt ăn đã khiến cậu thấy vui vẻ, dù cả đời đều chỉ ăn mỗi thịt cũng được. Nhưng mà cậu không nghĩ tới bản thân thì cũng phải nghĩ cho Thiên Ân cùng Thiên Ngọc, một người là lao động chủ lực, một người đang tuổi phát triển, cả hai đều cần cung cấp đủ dinh dưỡng.
Nhào bột lại thêm nước, lặp đi lặp lại cho đến khi bột dưới tay trở nên mềm dẻo, không bị khô hay nhão, Ngụy Nhã mới dừng tay. Đem xương ống tối qua giữ lại rửa sạch, giữ lại một đoạn xương không quá lồi lõm, còn lại tất cả đều cho vào nồi nước sôi đã nấu sẵn, không quên thêm một ít muối.
Rắc một lớp bột lên một phiến đá phẳng đã lau sạch, đem phần bột trong thao chuyển sang, Ngụy Nhã dùng đoạn xương vừa nãy để cán bột, vì không có đồ cán bột nên cậu mới đành phải dùng xương để thay thế.
Trong nồi canh xương đã sôi sục, mùi thơm từng trận bốc lên, đánh thức Thiên Ngọc còn đang say ngủ. Nhóc xoa xoa đôi mắt còn đang buồn ngủ, nhìn trời vẫn chưa sáng, nghi hoặc bước xuống giường. Là cha đang làm bữa sáng?
Thiên Ân đang nhìn người bận rộn nấu ăn, phát hiện Thiên Ngọc đã thức, y đặt ngón tay lên môi ý bảo nhóc đừng lên tiếng.
Thiên Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, đi đến bên cạnh cha nhóc, ló đầu nhìn nơi đang phát ra mùi thơm, sau đó đưa tay dụi mắt, nhóc còn chưa tỉnh ngủ nên nhìn lầm à? Mẫu phụ tự xuống bếp làm bữa sáng là ảo giác đi?
Dùng từ 'tự' là vì Thiên Ngọc cho rằng Ngụy Nhã vì muốn cải thiện bữa sáng nên mới xuống bếp tự nấu ăn cho bản thân, trong suy nghĩ tự động loại bỏ khả năng Ngụy Nhã có thể là đang làm bữa sáng cho cha con nhóc. Dù sao bột mì hay thực vật trong nhà vốn được tính là lương thực dành riêng cho Ngụy Nhã, cha con nhóc chưa từng đụng vào, hơn nữa dự trữ cũng sắp hết rồi, đối phương sẽ không để tâm mà san sẻ cho bọn họ sao?
Không riêng gì Ngụy Nhã, Thiên Ngọc biết những người khác cũng không mấy khác biệt so với nhà nhóc, dị tộc cùng ấu tể chỉ thỉnh thoảng mới ăn những món khác ngoài thịt, sắp tới mùa đông không thể trồng trọt thì càng hiếm có nhân loại nào chia sẻ thực vật cùng dị tộc, bởi bọn họ lo lắng bao tử suốt mùa đông chỉ ăn mỗi thịt thì sẽ chịu tội.
Dù là quan tâm đến mấy thì trong một số trường hợp, bản năng ích kỷ vẫn chiếm thế thượng phong, không ai so với bản thân càng thêm quan trọng.
Vậy nên Thiên Ngọc chỉ ngạc nhiên một chút, cũng không để trong lòng, ra ngoài rửa mặt. Không thể trách nhóc còn nhỏ lại suy nghĩ quá nhiều, bởi vì từ khi sinh ra đã không có mẫu phụ quan tâm, còn gặp ngay thời thế cá lớn nuốt cá bé, muốn ngây thơ như những đứa nhỏ bình thường là không có khả năng.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thiên Ngọc, là cha của nhóc nên Thiên Ân tất nhiên biết nhóc đang nghĩ gì. Đúng ra y cũng sẽ có suy nghĩ như vậy, nhưng từ những biểu hiện ngày hôm qua của Ngụy Nhã, y lại tin cậu đang chuẩn bị bữa sáng cho bọn họ. Không riêng gì cảm tính, chỉ dựa vào việc cậu chuẩn bị một lượng lớn nguyên liệu như vậy, rõ ràng không phải khẩu phần cho duy nhất một người ăn.
Nhà đã được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, bầu bạn của y khẳng định biết bột mì không còn dư lại bao nhiêu, dùng nhiều như vậy lại không thấy tiếc? Đối phương không sợ suốt mùa đông chỉ có thể ăn mỗi thịt?
Sau khi nhào nặn bột mì thành sợi, Ngụy Nhã đem phần thịt non mềm một nửa băm nhỏ bỏ vào nồi canh xương, một nửa cắt thành lát mỏng cho vào nước sôi luộc chín.
Đem mì sợi đảo qua nước sôi rồi gắp ra tô đã chuẩn bị, múc canh xương đổ lên, lại gắp mấy lát thịt đặt bên trên, một tô mì đã hoàn tất.
Ngụy Nhã lau mồ hôi trên trán, may là cậu dậy sớm, không thì đợi cậu nấu xong cũng đã trễ rồi.
Nấu ăn đúng là không dễ a!
Nhìn ba tô mì sợi hấp dẫn đặt trên bàn còn đang bốc khói nghi ngút, Thiên Ngọc theo bản năng quay sang nhìn Thiên Ân như muốn cha nhóc xác định chính nhóc không có nhìn lầm!
~Tiểu kịch trường~
Ngụy Nhã: "Đã ăn thức ăn do ta nấu thì ngươi chính là người của ta!"
Thiên Ân: "Hảo."
Ngụy Nhã: "Đến đây, hôn gia một cái nào!"
Thiên Ân: "Chỉ hôn là đủ?"
Ngụy Nhã: "Đương nhiên là không. Phục vụ gia tốt, gia liền nấu ăn cho ngươi!"
Thiên Ân: "Một đêm bảy lần thế nào?"
Ngụy Nhã: "...... Ta nói giỡn, ngươi đừng tưởng thật a!!!"
~Tác giả có lời muốn nói~
Miêu tả quy trình nấu ăn thật không quen nên đọc không có cảm giác đói bụng gì cả. Mỹ thực văn đúng là đáng ngưỡng mộ!!!